Chương 01: Xuyên Không
ý thức mơ màng của hắn đang dần dần khôi phục, liền có cảm giác có người đang kêu gọi chính mình, chỉ là ký ức đang sa vào thời điểm trước khi c·hết của hắn đang không muốn tỉnh lại, vẫn đang luẩn quẩn ở trong miền quá khứ.
Trước khi tận thế tiến đến, hắn chỉ là 1 nhân viên văn phòng bình thường như bao người khác sống trong 1 xã hội bon chen, phải tất bật, bôn ba vì miếng cơm manh áo. Công việc ổn định, cơm áo vô lo nhưng muốn giàu sang phú quý lại là chuyện hết sức xa vời. liền bản thân hắn cũng cho rằng, cuộc đời của chính mình sẽ là lấy vợ, sinh con sau đó trải qua 1 đời bình bình đạm đạm cho đến khi nhắm mắt xuôi tay, thì bỗng nhiên, tận thế tiến đến
Virus COVID bùng nổ trên phạm vi toàn cầu.
Bắt đầu từ nước Hoa Hẹ, sau đó len lỏi, l·ây l·an đến hàng tỷ người trên thế giới với xu thế không thể ngăn cản. Hàng loạt người t·ử v·ong sau đó biến thành zombie điên cuồng t·ấn c·ông người sống tạo thành 1 vòng tuần hoàn ác tính. Sự l·ây l·an cùng sức công kích mãnh liệt của zombie và dị chủng nhanh chóng đẩy loài người đến bờ vực của sự diệt vong.
Rất khó tưởng tượng, một kẻ tay chân vụng về, suốt ngày làm bạn cùng máy tính, thân thể thậm chí có chút yếu đuối như hắn lại có thể sinh tồn ở trong hoàn cảnh zombie và dị chủng trải rộng suốt 10 năm, hơn nữa, trở thành bá chủ của một khu căn cứ, nắm giữ sống c·hết của hơn 8000 người.
8000 người, nếu là ở trước khi xảy ra đại dịch,số lượng này có lẽ không đáng là bao, nhưng trải qua 10 năm hậu tận thế, đây đã là 1 con số vô cùng khổng lồ.
Chỉ tiếc, tiệc vui chóng tàn, hắn bị người phản bội tính kế, cố ý dẫn dụ zombie và dị chủng t·ấn c·ông căn cứ. Lại nhân lúc căn cứ hỗn loạn bị vây công đến kiệt lực mà c·hết
Là ai phản bội, đã không quan trọng, dù sao kẻ có thể dẫn dụ zombie t·ấn c·ông căn cứ lúc canh gác lơ là lại có thể ở trong đám đông hỗn loạn tìm tới vị trí chính xác để á·m s·át chắc chắn phải là tâm phúc bên cạnh hắn.
Sinh tồn trong tận thế 10 năm, hắn đã quá quen thuộc với sự phản bội, sự ghê tởm trong mặt tối của nhân tính, khi mà luật pháp biến mất, đạo đức chìm trong đ·ống đ·ổ n·át của thời đại, phản bội cũng không phải việc gì quá mức kỳ quái, được làm vua thua làm giặc, từ ngày hắn bước lên vị trí thủ lĩnh của căn cứ, hắn đã nghĩ tới ngày này, chỉ là khi ngày này chân chính xảy ra, hắn mới phát hiện, chính hắn cũng không thản nhiên, kiên cường đối mặt với c·ái c·hết như trong tưởng tưởng. hắn vẫn còn có chút quyến luyến, 1 chút hận thù, không cam lòng khi bị phản bội
Có lẽ đây mới chính là nhân tính, hắn tự nói với lòng, ý thức dần mệt mỏi, mang theo chút cảm xúc cuối cùng mơ hồ chìm vào bóng tối
……
“Thiếu gia, ngài hãy tỉnh lại đi~” bên cạnh giường, 1 thiếu nữ 2 mắt đẫm lệ đang không ngừng lay động thân thể của hắn
Ở bên ngoài căn phòng, sát ngay cửa chính, một người đàn ông trung niên đứng tuổi, trong tay nắm chặt chủy thủ hướng mũi nhọn về phía vài người đứng đối diện, trong mắt lập loè sự tuyệt vọng.
Đây là ý thức của hắn gửi hình ảnh xung quanh đến não bộ khi vừa hồi phục, dù chưa mở mắt, nhưng hắn trải qua 10 năm dãy dụa trong tận thế, đã sớm sử dụng thuốc khai quật tiềm năng cơ thể - thứ nghiên cứu được từ virus, để thức tỉnh năng lực liên quan đến tinh thần. cho dù nhắm mắt lại, phạm vi 15m xung quanh cho dù là con ruồi cũng đừng mong thoát khỏi cảm giác của hắn.
Chỉ là hoàn cảnh trước mắt, làm hắn cảm giác vô cùng kinh ngạc, phòng ốc mang đậm dấu ấn cổ phong, những đồ dùng như gương đồng, cửa giấy càng chỉ có trong những bộ phim về thời phong kiến mới xuất hiện, cảnh tượng như vậy, không thể nào xuất hiện trong tận thế, toàn bộ khu căn cứ chủ yếu xây dựng bằng sắt thép, để đối phó với dị chủng có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, dù là nơi ở tạm bợ để tiếp nhận người sống sót, vật liệu cơ bản để xây dựng cũng là xi măng, nhưng nhìn căn phòng trước mắt rõ ràng làm hoàn toàn bằng gỗ.
Đối với tình cảnh trước mắt của chính mình, hắn cảm giác có chút loạn, một ít ký ức xa lạ không ngừng từ trong đầu xuất hiện, nếu không phải tinh thần của hắn đã trải qua vài lần đột phá, đạt tới độ cao không thể tưởng nổi, chỉ sợ luồng ký ức trong đầu sẽ biến hắn trở thành 1 kẻ nhân cách phân liệt.
“cho dù thằng ngu đó tỉnh lại, thì có thể như thế nào?” đối diện cửa phòng, một tráng hán dáng người cao lớn, thô kệch đang thản nhiên lộ ra cơ bắp trước ngực, đẩy ra vài người đang đứng trước hắn, trong ánh mắt lộ ra sự tàn bạo, lạnh lùng liếc mắt nhìn một thanh niên đang nằm trên giường, cười lạnh nói: “Lão già, là bản thân hắn tìm đường c·hết, hiện giờ nếu hắn đã tắt thở, những thôn trang và khế đất kia phải nộp lên bên trên theo đúng quy củ, tính tình của tứ trọc ta đây không tốt lắm, mày có gan thì cứ cầm thứ rác rưởi trong tay bước tới đây, đâm ở đây này!”
Vừa Nói, vừa vỗ vỗ ngực, duỗi tay chụp lấy chủy thủ trong tay lão già.
“Khốn nạn!” người đàn ông trung niên phẫn nộ múa may lung tung chủy thủ trong tay,dọa cho lão trọc vội vàng thu tay lại, vừa chỉ m·ũi d·ao thẳng mặt, vừa lạnh giọng quát: “tứ trọc, mày tính là thứ gì ? Trịnh gia bọn tao 3 đời trung lương, vì triều đình trấn thủ biên cương, tòa nhà này, đồng ruộng này, đều là đồ vật tiên hoàng ban cho Trịnh gia bọn tao, đừng nói là mày, cho dù là an phủ chánh sứ tới, cũng không được động vào!”
“Hừ ~ mày đúng thật là già rồi nên lẩm cẩm!” Lão Tứ cười lạnh một tiếng, nhìn hắn, thấp giọng nói: “Trịnh gia là danh môn vọng tộc, nếu không có sự cho phép của an phủ chánh sứ, người như bọn tao, sợ là cũng không dám bước vào cổng của Trịnh gia.”
“Cái gì!?” Trung niên nao nao, trên mặt lộ ra thần sắc khó có thể tin nhìn Lão Tứ, lẩm bẩm nói: “Thiếu gia nhà ta, …… Không có khả năng!”
“Muốn trách, phải trách hắn không biết sống c·hết, chính mình đem bản thân đẩy vào chỗ c·hết, hiện giờ Trịnh gia đã tuyệt hậu, cho dù là đồ vật tiên hoàng ban cho nếu Trịnh gia đã không ai mấy thứ này tự nhiên phải trả lại triều đình.” Lão Tứ cười nhạo nhìn thoáng qua thiếu nữ hai mắt đẫm lệ bên cạnh giường.
“Triều đình…… Không nên khắt khe với hậu nhân của bậc trung lương như vậy! Sao có thể làm như thế!?” người trung niên không thể tin nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra trước mắt, thất thần đứng ngay tại chỗ, trong miệng nói lẩm bẩm.
Lão Tứ thấy người trung niên thất thần, khóe môi hiện lên một vẻ tươi cười âm độc, duỗi tay muốn đoạt đi chủy thủ, hắn nói những lời này, chính là muốn làm đối phương phân tâm, rốt cuộc thân thể của hắn tuy rằng cường tráng, nhưng lại không tinh thông võ nghệ, nãy giờ người trung niên vung dao chém loạn khiến hắn không dám tiến lên.
“rắc ~”
Một cánh tay gầy yếu bỗng xuất hiện từ trên giường, ngay lập tức chế phục cánh tay to lớn của lão tứ, hắn chỉ kịp cảm giác cánh tay tê rần sau đó mất đi cảm giác, dùng sức thế nào cũng không thể hoạt động.
“Thiếu gia!?” người đàn ông trung niên vẻ mặt mừng rỡ nhìn thiếu niên đứng bên cạnh hắn, trong mắt lập lòe sự ngạc nhiên.
“Chú Trương, chú trước giờ chưa học qua múa dao múa kiếm cẩn thận làm b·ị t·hương chính mình.” Thiếu niên thoải mái tiếp nhận chủy thủ từ trong tay chú Trương, quay đầu mỉm cười nhìn về phía Lão Tứ
“Ngươi là Lão Tứ ? "