Chương 16: Đánh cuộc
Hắn nhắm mắt lại, cẩn thận suy tư lợi và hại trong vụ này. Quân khởi nghĩa nói cho cùng cũng chỉ là một đám loạn dân tập hợp lại tuyệt đối không thể chiếm lĩnh nổi một thành lớn như thành thanh hóa, điều này hiển nhiên là có thế lực âm thầm giúp đỡ.
Trên đất thanh hóa này thế lực duy nhất có thể dấu diếm hắn việc lớn như thế này chỉ có thể là hồ gia. Họ hồ cấu kết quân khởi nghĩa để làm gì trước tiên chưa bàn đến.
Trước mắt việc này xảy ra ngay trên biên giới địa bàn hắn quản lý, hắn cùng với chánh sứ trấn thiên quan là Hồ Hiển tuyệt đối không tránh được trách nhiệm. Nếu hắn đem việc này xử lý tốt đẹp rồi đổ hết lên đầu Hồ Hiển sau đó tấu lên triều đình ít nhất có thể coi như lấy công chuộc tội. Mặc dù chuyện này có rất có thể đắc tội hồ gia nhưng hắn cũng không phải không dám:
Thứ nhất, hắn mặc dù thuộc phái sĩ tộc dẫn đầu bởi hồ gia nhưng nói cho cùng hắn là người họ Võ. Nếu hắn dấu diếm việc này bị bại lộ không chỉ hắn mà cả nhà họ võ sẽ trở thành dê thế tội.
thứ hai, hắn mặc dù không muốn đắc tội hồ gia nhưng không có nghĩa là hắn sợ. võ gia mặc dù kém hồ gia nhưng cũng là bá chủ đất thiên hưng, quan hệ với các gia tộc khác càng gọi là rắc rối phức tạp, hồ gia nếu không có bằng chứng hợp lý đừng mong làm hắn xuống đài.
Và cuối cùng là hắn cũng không muốn can hệ quá sâu vào chuyện này, tốt nhất cứ theo luật pháp mà làm ai cũng không thể nói gì hơn.
Võ Văn Việt ngẫm nghĩ một lát, ngẩng đầu nhìn về phía Trịnh Huy nói: “Việc này cực kỳ quan trọng, ta nghe theo cháu, trước tiên đem đám loạn quân này dọa lui đã, sau đó ta sẽ tự mình tấu lên triều đình, việc này nếu thành công cháu coi như lập công lớn.”
“công lao việc này toàn bộ nhờ chú cả, cháu chẳng qua là mèo mù vớ cá rán vô tình phát hiện việc này nên cũng không dám kể công, hơn nữa lần này triều đình phong cháu làm chuyển vận sứ kiêm trấn thủ sứ châu Nhật Nam đã làm nhiều người có ý kiến, lần này cháu đến đây cấp báo việc này cũng chỉ vì lo lắng cho an nguy của Đại Việt ta cháu cũng không dám kể công mong chú nhận cho.” Trịnh Huy vẻ mặt tràn đầy vẻ hiên ngang, vội vàng nói.
Võ Văn Việt nghe vậy cảm thấy vô cùng bất ngờ, hắn vốn tưởng rằng Trịnh Huy cấp báo chuyện này để vớt vát công lao, nhưng không ngờ kẻ này lại trực tiếp từ chối, nhường phần công lao này cho hắn.
Lăn lộn quan trường lâu năm không có kẻ nào là thằng ngu, hắn chỉ suy nghĩ một lát liền hiểu được tâm tư của Trịnh Huy.
Hắn quay đầu nhìn về phía Trịnh Huy, trong mắt hiện sự vui vẻ, khen ngợi nói: “thật không hổ danh là học trò kiệt xuất của thầy Trương Hán Siêu, gọi cháu là tuổi trẻ tài cao cũng không ngoa chút nào… ha ha .”
“Còn phải nhờ chánh sứ giúp đỡ cháu rất nhiều.” Trịnh Huy chỉ cúi đầu chắp tay nói, trong đầu lại không ngừng cảm khái, ở cổ đại không đến nỗi kẻ nào cũng là lão âm bức như ở tận thế nhưng có thể lăn lộn trong quan trường không có kẻ nào là đơn giản cả. Đương nhiên, ngoại trừ vài kẻ dựa vào gia thế.
“Chuyện này để lâu sợ rằng sẽ sinh biến, cháu sẽ trở về thành thanh hóa trước.” Trịnh Huy khom người nói.
“sao lại vội vã thế ? cháu một đường bôn ba chắc bây giờ cũng mệt lắm rồi, cháu ở lại trong phủ nghỉ ngơi một đêm rồi đi cũng không muộn” Võ Văn Việt nhíu mày nói.
“không dối gạt chánh sứ, cháu còn vài người thuộc hạ đang ở thành Thanh hóa theo dõi động tĩnh của đám loạn quân, trong lòng cháu rất lo lắng cho an nguy của bọn họ, mong chánh sứ thông cảm.” Trịnh Huy khom người nói.
“thôi thì vậy cũng được ” Võ Văn Việt suy nghĩ chốc lát rồi nói nói: “người đâu, cử người đến quân doanh ngoài thành thông báo cho lâm trấn thủ lát nữa đến phủ gặp ta, nói cho hắn chuẩn bị đưa lộ quân di chuyển đến sát thành Thanh Hóa lập trại, một khi có thông báo từ triều đình tùy thời xuất binh dẹp loạn.”
Mặc dù thời Hậu Trần triều đình đã mục nát hủ bại, thế gia, sĩ tộc, ngoại thích mặc dù làm mưa làm gió triều chính nhưng q·uân đ·ội vẫn nằm trong tay của Nghệ Tông. Người ta nói rằng “lạc đà gầy còn hơn ngựa béo" huống chi con ngựa này là nhà trần đã từng hùng mạnh suốt trăm năm. cho dù Võ Văn Việt là chánh sứ một trấn, muốn điều động binh mã cũng phải được Thái Úy thông qua, chỉ tiếc là bây giờ triều chính thối nát, điều luật này cũng chỉ trưng bày cho có, giống như việc Hồ Hiển có thể điều động quan binh dưới cấp là Phương Doãn, Võ Văn Việt muốn điều động trấn thủ cấp dưới cũng là chuyện hết sức bình thường.
“vâng”
“Tại hạ cáo từ.” Trịnh Huy thấy mọi việc đã xong xuôi cũng không muốn dông dài nữa, lập tức nói lời tạm biệt với Võ Văn Việt.
“chậm đã” Võ Văn Việt gọi Trịnh Huy quay lại.
“Không biết chánh sứ còn có chuyện gì ?” Trịnh Huy quay đầu lại, nghi hoặc nhìn về phía Võ Văn Việt.
“Đây là binh phù của ta, cháu hãy mang theo bên người, nếu gặp chuyện đột xuất có thể dùng binh phù điều động hương quân của các châu, nhưng nếu không phải tình huống bất đắc dĩ cháu không nên l·ạm d·ụng, nếu không triều đình truy cứu cũng không tiện ăn nói” Võ Văn Việt đem binh phù cất trong ngực giao cho Trịnh Huy
“thứ này……” Trịnh Huy có đôi chút ngần ngại.
“cháu lặn lội đường xá thông báo cho ta việc này coi như giúp ta một công lớn, nếu ta không đáp lễ quả thật quá khó coi, huống chi việc này đối với ta chỉ là tiện tay mà thôi.” Võ Văn Việt cười nói.
“cảm tạ đại nhân.” Trịnh Huy gật đầu, duỗi tay nhận lấy binh phù từ tay Võ Văn Việt, cúi người hành lễ rồi mới quay người rời đi.
“đại nhân, thế này là xong rồi à?” vừa bước ra phủ chánh sứ, một người hộ vệ rốt cuộc nhịn không được sự tò mò, nhìn về phía Trịnh Huy dò hỏi.
“chứ ngươi còn muốn thế nào ?” Trịnh Huy cười nói, đây chính là sức mạnh của tầng lớp quan lại sĩ tộc, rất nhiều chuyện đối với người không có bối cảnh rất khó khăn nhưng đối với bọn hắn chẳng qua chỉ là vài câu nói, dòng tộc của Trịnh Huy mặc dù được gọi là danh môn nhưng thực chất cũng chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi, 3 đời cống hiến cho đất nước nghe có vẻ rất lớn lao. nhưng trên thực tế, đừng nghe 3 đời làm quan nghe rất lớn lao, dưới thời họ Trần nắm quyền, số lượng gia tộc truyền thừa từ đời Thái Tông đến bây giờ cũng có không ít, 3 đời trung lương như họ Trịnh mặc dù không dám nói là chỗ nào cũng có nhưng cũng không phải là hiếm lạ gì, Thứ chân chính làm chỗ dựa cho hắn chính là thân phận học trò cưng của Trương hán Siêu. Trương Hán Siêu mặc dù không phải là người quyền cao chức trọng nhưng lại là bậc danh nho đương thời được các đời vua nhà trần cùng đông đảo người dân Đại Việt vô cùng nể trọng, chỉ cần không phải việc gì ảnh hưởng đến lợi ích các phe phái, ai cũng phải nể mặt hắn đôi phần, đương nhiên, lời này ngoại trừ bọn thái giám, ngoại thích ngu dốt.
“hiện tại mày muốn xử lý tao như thế nào ?” Đặng Tất nhìn về phía Trịnh Huy, lạnh lùng nói.
“trở về thành thanh hóa, để ngươi chứng kiến cái gọi là khởi nghĩa nông dân sai lầm như thế nào.” Trịnh Huy chỉ bình thản nói.
“khốn kiếp, khởi nghĩa chính là tập hợp ý chí của nhân dân, mày dựa vào đâu mà dám nói như vậy?” Đặng Tất sắc mặt sầm lại, nhìn chòng chọc vào Trịnh Huy.
“vậy ngươi có dám đánh cuộc với ta ?” Trịnh Huy chỉ bình thản nhìn về phía Đặng Tất.