Chương 17 :Nói chuyện
“Đánh cuộc gì?” Đặng Tất nhíu mày nhìn về phía Trịnh Huy.
“khởi nghĩa ở trấn Thanh hóa sẽ nhanh chóng bị dập tắt, mà ta lại có thể lợi dụng việc này sút bay Hồ Hiển.” Trịnh Huy bình tĩnh trả lời
Ngừng một lát hắn nói tiếp:
“Nếu làm không được, ta sẽ thả ngươi ”
“ tốt ” Đặng Tất đáp ứng không chút do dự, dù sao đây là cơ hội của hắn
“Ta còn chưa nói điều kiện nếu ta thắng mà.” Trịnh Huy có chút im lặng nhìn về phía Đặng Tất.
“Hừ, trói tao thời gian dài cũng không g·iết tao, đơn giản là muốn tao đầu hàng, tao cũng không phải loại người sợ thua cuộc. Nếu mày cược thắng tao sẽ thề c·hết đi theo mày.” Đặng Tất cười lạnh, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Trịnh Huy.
Trịnh Huy chỉ mỉm cười nói:
“ngươi cũng không ngu như ta tưởng, không nhiều lời nữa chúng ta đi thôi.”
Núi cánh tiên, người của nghĩa quân Ngô Bệ đã hoàn toàn rút lui, nói cho cùng nghĩa quân cũng không phải q·uân đ·ội chính quy được huấn luyện bài bản về mặt tố chất người lính, càng không nói đến kỷ luật cùng với trang bị, sau khi lùng bắt bọn người Trịnh Huy suốt 3 ngày trời không có kết quả, thủ lĩnh nhánh nghĩa quân này quả quyết lui quân, đương nhiên việc truy tìm tung tích Đặng Tất vẫn được âm thầm tiến hành dưới vỏ bọc dân thường của thành thanh hóa.
Ngoại ô thành thanh hóa, trong một ngôi làng nhỏ. Xuất hiện 2 bóng người đang nói chuyện với nhau. Một người trong tay cầm những thẻ trúc, cung kính cúi đầu nói :
“Đại nhân, từng này chứng cứ đã đủ chưa ?”
“từng này cũng đủ rồi” Trịnh Huy ngắm nhìn thẻ trúc trong tay trong mắt hiện lên vẻ hài lòng.
Hắn căn bản không cần nhân chứng, chưa nói đến có kẻ nào dám làm nhân chứng tố cáo Hồ Hiển hay không chỉ riêng cái cớ “nhân chứng có thể g·iả m·ạo” đã đủ để khiến Hồ Hiển không dễ bị định tội. thế nhưng những thẻ trúc này lại khác, những thẻ trúc này không chỉ ghi lại toàn bộ nội du·ng t·hư từ mà Hồ Hiển liên lạc mà còn ghi chép toàn bộ số liệu tài chính Hồ Hiển lợi dụng chức vụ buôn bán lương thực, v·ũ k·hí với nghĩa quân. Có những thứ này, một khi gửi lên triều đình kiểm tra đối chiếu, dù là Hồ gia cũng không cứu được Hồ Hiển.
Trịnh Huy ngẩng đầu lên, nhìn về phía kẻ trước mặt, khen ngợi nói: “Làm rất không tệ.”
“thứ tiểu nhân khốn nạn” Đặng Tất lạnh lùng nhìn chòng chọc về phía kẻ đang khom người, vẻ mặt vặn vẹo vì tức giận.
Thì ra kẻ này không ai khác chính là Đặng Hoàng, thuộc hạ thân tín làm việc dưới trướng của hắn, không biết vì lý do gì lại đang bẩm báo mọi việc cho Trịnh Huy
Trịnh Huy không để ý tới việc này, ngẩng đầu nhìn về phía Đặng Hoàng nói: “thủ lĩnh của nhánh nghĩa quân này rời đi lúc nào ?”
“đại nhân vừa đi châu cửu chân được một ngày thì bọn hắn đã rút đi rồi.” ngừng một lát, Đặng Hoàng nói tiếp : “Hiện giờ trong thành thanh hóa chỉ còn lại đám thám tử loạn quân cài cắm, ngoài ra thuộc hạ còn nắm giữ một nhóm quân binh khoảng 100 người ẩn nấp ở trong núi.”
Trịnh Huy lắc đầu cười : “tốt, hôm nay ta phải xuất phát ngay đến thành Nhật Nam để nhậm chức, việc mấy ngày nay đã làm ta mất không ít thời gian rồi. các ngươi chuẩn bị thu xếp theo ta nam tiến”
Đặng Hoàng nghe vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng vui mừng, thời đại này năng lực sản xuất còn yếu kém phụ thuộc rất nhiều vào thời tiết, những năm gần đây người dân không chỉ phải chịu m·ưa b·ão l·ũ l·ụt, c·ướp phá của ngoại bang bên ngoài, giặc c·ướp trong nước mà còn phải chịu cảnh sưu cao thuế nặng đến từ phía triều đình. Người lựa chọn gia nhập khởi nghĩa nông dân phần lớn là bị ép đến mức không sống nổi, nếu có con đường có thể lựa chọn ai lại muốn rời bỏ cuộc sống êm đềm, nhàn hạ mà trốn vào rừng sâu núi thẳm đối mặt c·hết chóc, binh đao ?Bản thân hắn mặc dù không phải con nhà quan nhà tướng nhưng ít ra cũng là người biết đọc biết viết coi như đã tốt hơn đại đa số người, vốn nghĩ có thể dựa vào chút con chữ trong đầu hành nghề dạy học, viết sách để kiếm miếng cơm ăn thì lại chịu giặc c·ướp hoành hành chỉ có thể tha hương cầu thực nơi xứ người. May mắn hắn gặp được Đặng Tất, kẻ này xuất thân con nhà danh tướng nhưng khốn nỗi gia đạo sa sút số trời run rủi lại gia nhập quân khởi nghĩa nông dân nên rất được trọng dụng. hắn cùng với Đặng tất mặc dù xuất thân khác nhau nhưng số phận lại giống nhau đến kỳ lạ khiến cho bọn hắn có cảm giác đồng bệnh tương liên, lại bởi vì 2 người đều là họ Đặng, hắn lại là người có học trong đầu lại có chút nhạy bén thông minh nên rất được Đặng Tất tin tưởng. Đương nhiên hắn cũng rất quý trọng người anh kết nghĩa cùng họ này nhưng lại rất không đồng ý với tư tưởng của Đặng Tất, Đặng Tất mặc dù rất giỏi trong việc điều binh khiển tướng, chém g·iết sa trường nhưng cảm quan về thời đại lại là mù tịt, cứ ngỡ rằng chỉ cần gia nhập nghĩa quân đánh đổ triều đình thì cuộc sống của người dân sẽ ấm no nhưng hắn Đặng Hoàng lại không ngây thơ đến như vậy. Nếu có cơ hội gia nhập triều đình thì việc gì hắn phải gia nhập loạn quân ? dù sao trong suy nghĩ của hắn khởi nghĩa bị dập tắt là chuyện sớm hay muộn mà thôi, huống chi, thủ đoạn của Trịnh Huy hắn đã sớm thông qua bọn người Phạm Mách nghe ngóng được, đi theo người như vậy chưa nói thăng quan tiến chức, chỉ riêng thân phận quan binh đã tốt hơn loạn quân gấp mấy lần.
“100 người?”
Trịnh Huy rất hài lòng với con số này, dù sao nhiều hơn không chỉ dễ mang tiếng mà hắn cũng không nuôi nổi, quay đầu nhìn về phía Phạm Mách nói: “gọi ra mười người từ đội hộ vệ, mỗi người mang mười người, đi từ đây tới Nhật Nam coi như rèn tân binh, mặt khác phái người đi thông báo với đoàn thợ thủ công từ Thiên Quan, nói bọn hắn phải nhanh chóng đuổi kịp ta”
“vâng” Phạm Mách nghe vậy vội gật đầu, đi ra ngoài gọi người.
“đại nhân, còn đống bằng chứng này……” Đặng Hoàng nhìn về phía đống thẻ tre, ánh mắt có chút lo lắng nhìn về phía Trịnh Huy. Dù sao đống bằng chứng này là hắn moi ra, nếu làm không cẩn thận để việc này lộ ra hắn tuyệt đối sẽ c·hết chắc.
“thứ này sẽ được gửi đến phủ chánh sứ trấn thanh hóa dưới danh nghĩa của ta, ngươi cứ yên tâm.”
Trịnh Huy đứng dậy, quay đầu nhìn về phía Đặng Hoàng điềm tĩnh nói: “Ngươi là người thông minh, yên tâm ta sẽ không cố ý làm chuyện hại đến thuộc hạ của mình. Khởi nghĩa nông dân tuyệt đối sẽ không thành công, bây giờ nhìn như đang tích lũy sức mạnh để bùng nổ, nhưng thực chất cũng chỉ là sấm to mưa nhỏ mà thôi.”
Đặng Tất đứng ở một bên nghe vậy hừ lên một tiếng, có chút không phục nói :
“Đại nhân chỉ sợ không biết khởi nghĩa có bao nhiêu người ”
tuy rằng hắn đánh cuộc thua bất đắc dĩ phải theo Trịnh Huy, nhưng dù sao cũng có tình cảm với nghĩa quân, nghe Trịnh Huy nhận xét có chút không phục phải phản bác đôi câu.
“ta không cần biết.” Trịnh Huy lắc đầu nói “Ta biết khởi nghĩa có rất nhiều người tham gia, nhưng vậy thì sao? Có nhiều lúc nhiều người không phải là chuyện tốt, khởi nghĩa nông dân nhìn như thanh thế hùng vĩ chẳng qua cũng chỉ là một đám người đáng thương bị dồn ép đến mức không thể sống nổi bất đắc dĩ phải phản kháng mà thôi. So tố chất con người, một đám nông dân có thể so sánh với q·uân đ·ội được huấn luyện bài bản ? so v·ũ k·hí, nông cụ cùng với chút v·ũ k·hí hàng thải các ngươi mua được có thể so sánh với v·ũ k·hí được trang bị cho quan binh ? tạm bỏ qua 2 điều ta vừa nói đi, cứ cho là khởi nghĩa có thể thành công vậy các ngươi định để đám nông dân một chữ bẻ đôi không biết quản lý đất nước này ? .”