Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tân Sinh Hậu Trần

Chương 15: Cầu viện




Chương 15: Cầu viện

Trịnh Huy gật nhẹ đầu, xem ra trong nghĩa quân cũng không thiếu người thông minh, giờ quay lại đây tìm kiếm chỉ sợ đã đoạn được điều gì đó, bây giờ nhóm người bọn hắn phải rời đi trước khi khu vực này bị phong tỏa.

Nghĩa quân chỉ phái người dò hỏi mà không phải trực tiếp dẫn quân rà soát, chỉ có hai lý do, thứ nhất là bọn hắn còn chưa dám khẳng định đám người Trịnh Huy có trốn ở gần thành Thanh Hóa hay không. Thứ hai là bọn hắn suy cho cùng cũng không phải là quan binh nên vẫn cố kị rất nhiều thứ, nhưng cho dù vậy, nơi này đã không phải là nơi bọn hắn có thể trú ẩn.

“Phạm Mách, ngươi kiếm thêm hai anh em thông minh nhanh nhẹn ở lại còn những người khác chuẩn bị theo ta lên đường” Trịnh Huy đứng lên, đối với mọi người nói.

“thuộc hạ ?” Phạm Mách khó hiểu chỉ vào chính mình.

Trịnh Huy gật đầu nói :

“Đúng vậy, khả năng rất cao là nghĩa quân sẽ sớm rút khỏi thành thanh hóa ngươi ở lại theo dõi tình hình đồng thời thu thập các chứng cứ trong thành chứng minh nghĩa quân có liên hệ với Hồ Hiển, dù sao thành thanh hóa cách trấn thiên quan không bao xa, ta không tin chuyện này Hồ Hiển không liên quan .”

“trong đám người các ngươi Phạm Mách theo ta lâu nhất nên ta cũng rất yên tâm, có thể đạp Hồ Hiển khỏi chức chánh sứ trấn thiên quan hay không chủ yếu phải nhờ ngươi.” Trịnh Huy trịnh trọng vỗ bả vai Phạm Mách nói

Thủ hạ của hắn toàn bọn đầu óc không thông minh lắm, chọn Phạm Mách cũng chỉ là hành động bất đắc dĩ, hắn dám giao việc này chủ yếu là bởi vì hắn chắc chắn nghĩa quân sẽ rút lui.

“đại nhân yên tâm, cho dù c·hết, ta cũng không để đại nhân thất vọng.” Phạm Mách vỗ ngực, cất cao giọng nói.

“Không cần nói chuyện sống c·hết nặng nề như vậy, ngươi chỉ cần ẩn núp, rồi làm tốt chuyện ta giao là được.” Trịnh Huy trầm giọng nói.



“vâng”

“Chúng ta đi ” Trịnh Huy cũng không nhiều lời nữa, mang theo những người khác áp giải Đặng Tất rồi cẩn thận rời đi.

Lúc này bọn hắn chỉ mặc quần áo bình thường, thành cửu chân cách thành thanh hóa cũng chỉ tầm 15 - 20 km.

cùng ngày lúc chiều tối, Trịnh Huy liền mang theo đám người đuổi tới thành cửu chân, tìm phủ chánh sứ rồi tìm người thông báo cho Võ Văn Việt.

Thành Cửu Chân, trong phủ chánh sứ

“Lão gia, ngoài cửa có kẻ tự xưng là Trịnh Huy tới từ Trấn Thiên Quan cầu kiến, nói có chuyện vô cùng quan trọng cần bẩm báo.” Võ Văn Việt đang cùng người nhà ăn bữa tối, thì bỗng nhiên quản gia đẩy cửa bước vào di chuyển đến bên người hắn, khom người nói nhỏ.

“Trịnh Huy?” một phụ nữ trung niên bỏ đũa xuống, nghi hoặc nhìn về phía Võ Văn Việt, nhíu mày nói: “ Phu quân, người này là ai vậy? ”

“học trò cưng của Trương Hán Siêu” Võ Văn Việt lấy chiếc khăn nhẹ nhàng xoa miệng, nhíu mày nói: “nghe nói lúc trước trương hán siêu vì chuyện quan chức của kẻ này không tiếc mặt mũi cãi cọ với hành khiển Nguyễn Nhiên, chuyện này huyên náo trong triều mãi mới lắng xuống được”

“Trương Hán Siêu?” vợ của Võ Văn Việt nghe vậy vô cùng kinh ngạc: “4 đời đế sư Trương Hán Siêu ?”

“Phu nhân cũng biết ?” Võ Văn Việt mỉm cười nhìn vợ, xua tay cười nói: “Tuy không biết chuyện gì, nhưng trời cũng tối rồi, nói với hắn tìm khách điếm nghỉ tạm đã, ngày mai lại gặp mặt nói chuyện cũng không muộn.”

“vâng ” vị quản gia cúi người hành lễ, chậm rãi lùi ra khỏi phòng.



Chỉ một lát sau, quản gia lại lần nữa quay về.

“hắn đã đi chưa ?” Võ Văn Việt cười nói.

“bẩm lão gia, Trịnh Huy không chịu rời đi, khăng khăng muốn gặp lão gia ” Quản gia khom người nói.

“rầm ”

Võ Văn Việt đập bàn, nhíu mày nói: “ kẻ này thật không biết lễ nghĩa “

“Phu quân.” Vợ Võ Văn Việt nhẹ nhàng giữ tay hắn, mỉm cười nói: “Trịnh Huy dù sao cũng là trò cưng của Trương hán Siêu, nếu hắn một mực khăng khăng muốn gặp phu quân chắc hẳn có chuyện vô cùng quan trọng. Phu quân tại sao lại không bỏ ra chút ít thời gian xem hắn nói gì ?”

“Hừ!” Võ Văn Việt hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Đi, gọi hắn vào phòng khách sảnh chính, ta muốn nhìn xem hắn lại có chuyện gì quan trọng đến mức này.”

“vâng ” Quản gia kêu một tiếng, lại lần nữa quay người rời đi.

Mười lăm phút sau, Võ Văn Việt mặc quần áo chỉnh tề đi vào đại sảnh, chỉ là thời điểm nhìn thấy Trịnh Huy, cho dù trong lòng hắn có chút giận dữ bây giờ cũng trở nên kinh ngạc không nói nên lời



Giờ phút này Trịnh Huy ăn mặc vô cùng chật vật rách nát, áo quần tràn đầy tro bụi, hơn nữa nhiều chỗ còn dính v·ết m·áu. sắc mặt cũng vô cùng hốc hác tiều tụy

2 kẻ hộ vệ đứng phía sau cũng không khá khẩm hơn. Nếu không phải cơ thể vô cùng cường tráng, vẻ mặt nghiêm nghị thì nhìn không khác dân chạy nạn là bao.

“đây là……” Võ Văn Việt cũng không muốn trách cứ Trịnh Huy, nhíu mày nói.

“Trịnh Huy, tham kiến chánh sứ.” Trịnh Huy hít một hơi thật sâu, cúi người hành lễ.

“cháu không cần đa lễ như vậy, dù sao ta và thầy cháu coi như có chút quen biết” Võ Văn Việt khoát tay, nhíu mày nói: “chỉ là … nhìn cháu vì sao chật vật đến mức này ?”

“bẩm chánh sứ.” Trịnh Huy chắp tay nói: “cháu nhận được thánh chỉ của triều đình đi trấn Lâm An nhậm chức, trên đường phải đi qua thành Thanh Hóa……”

Trịnh Huy đem việc trải qua tỉ mỉ kẻ lại một lần, đương nhiên, chuyện hắn bắt giữ Đặng Tất sẽ không nói ra, chỉ cần thêm mắm thêm muối cường điệu tính nghiêm trọng là được rồi.

“ý cháu nói…… có một đám nạn dân tự xưng là nghĩa quân chiếm giữ thành trì?” Võ Văn Việt sắc mặt nghiêm túc, trầm giọng hỏi lại.

“Chưa chắc là chiếm lĩnh, cháu cho rằng có thể là chuyển vận sứ thành thanh hóa thông đồng với bọn chúng cũng chưa biết chừng bởi vì nếu đám nghĩa quân chiếm lĩnh thành trì lớn như thành thanh hóa, không có chuyện mọi chuyện lại dễ dàng im ắng như vậy.” khuôn mặt trịnh Huy trở nên nặng nề, trầm giọng phân tích.

Võ Văn Việt nghe vậy, khuôn mặt càng trở nên lạnh xuống. chắp tay đi qua đi lại một lát hắn mới nhíu mày nói: “vậy cháu tới đây để …. Nhờ viện binh ?” thành thanh hóa là thành giáp ranh trấn thiên quan lệ thuộc trực tiếp trấn thanh hóa, hắn mặc dù là người đứng đầu trấn nhưng nếu lúc này phái quan binh đi giải quyết việc này vẫn có chút không ổn, thứ nhất là việc này chưa điều tra rõ ràng, nếu khẩn cấp điều động quan binh khó tránh khỏi có chút lời ra tiếng vào. Thứ hai là chuyện này hắn nghi ngờ có dính dáng đến hồ gia nếu làm lớn chuyện sẽ ảnh hưởng đến quan hệ 2 bên

“Không sai.” Trịnh Huy gật đầu, thấy Võ Văn Việt nhíu mày, lập tức nói: “Đương nhiên, cháu biết nếu cử binh trấn áp việc này có chút tế nhị, chẳng qua theo ý kiến của cháu, chánh sứ chỉ cần phái lộ quân tiến hành “tập luyện” ở gần khu vực thành thanh hóa đám loạn quân tự nhiên sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ, chánh sứ lại nhân cơ hội này cấp báo cho triều đình. “

Nhấp một ngụm trà, hắn lại nói tiếp :

Vốn dĩ việc này cháu phát hiện đầu tiên nên cấp báo triều đình mới phải, chỉ là cháu dù sao cũng chỉ là hiếu liêm đang trên đường đến Lâm An nhậm chức không có tiếng nói trong triều. việc này chỉ đành nhờ chánh sứ ra mặt, đám loạn quân có thể thần không biết quỷ không hay chiếm cứ thành thanh hóa mà triều đình lại không hề phát hiện, chánh sứ là người trực tiếp quản lý trấn thanh hóa lại xảy ra vụ việc này, cháu chỉ sợ ……”

Võ Văn Việt giơ tay và lắc nhẹ đầu, ý nói Trịnh Huy không cần nói thêm.