Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tân Sinh Hậu Trần

Chương 14: Trốn thoát




Chương 14: Trốn thoát

Nhét vội vài khúc củi cho lửa to hơn, Phạm Mách xoa xoa tay, nhìn về phía bản đồ có chút tò mò hỏi

“đại nhân, hiện giờ chúng ta đang ở đâu vậy?”

“ngươi cầm ngược bản đồ cmnr ” Trịnh Huy bất đắc dĩ nhìn Phạm Mách, trong đầu lại suy nghĩ nếu có thời gian phải bổ túc kiến thức cho lũ này.

“à à” Phạm Mách vội vàng đem bản đồ đảo ngược lại, Trịnh Huy nhìn chăm chú một lát, nhíu mày lẩm bẩm: “núi Cánh Tiên?”

“Núi Cánh Tiên?” Phạm Mách nghi hoặc nhìn về phía Trịnh Huy: “đại nhân, anh em trốn ở trong núi này liệu có nguy hiểm gì không ?”

“Nguy hiểm lớn nữa là đằng khác” Trịnh Huy còn không nói gì, Đặng Tất ở một bên đã mở miệng nói chuyện: “Núi Cánh Tiên là nơi bọn ta lập cứ điểm, bọn mày muốn thoát chỉ cần thả tao ra, đổi lại tao sẽ dẫn chúng mày rời núi ”

Đặng tất không có ý định dấu diếm thân phận nữa, thứ nhất là kẻ trước mắt đã biết được hành động của nghĩa quân, Đặng Tất cũng chẳng muốn dấu đầu lòi đuôi, Thứ hai là nghĩa quân bọn hắn đã sớm cùng hồ gia hợp tác : hồ gia che dấu tung tích và cung cấp vật tư cho nghĩa quân, đổi lại khi khởi nghĩa bùng nổ, bọn hắn sẽ cùng hồ gia đóng kịch để tạo ra chiến tích cho người họ hồ thăng quan tiến chức thuận tiện cho việc thao túng triều chính, và đương nhiên khi khởi nghĩa bùng nổ sự hợp tác này có còn hiệu lực không vẫn còn đáng để suy ngẫm. Tuy cả 2 đều có ý đồ xấu nhưng trước mắt quan hệ giữa nghĩa quân và Hồ gia vẫn coi như là cộng tác đôi bên cùng có lợi.

Kẻ trước mặt là người họ Hồ lại bị Hồ nguyên hải muốn trừ khử, theo Đặng Tất suy đoán đây chỉ là đấu đá nội bộ hồ gia. Hắn chủ động chặn g·iết đã coi như rất có thành ý, nhưng tuyệt đối không ngờ được lại bị lật xe. Mâu thuẫn nội bộ họ hồ hắn lười quản mà cũng không muốn quản bây giờ hắn chỉ muốn thương lượng với kẻ này để sống sót mà thôi.

Phạm Mách quay đầu lại trừng mắt nhìn Đặng Tất một cái, quay đầu nhìn về phía Trịnh Huy nói: “Nghe bọn này không giống nghĩa quân mà giống sơn tặc hơn”

Trịnh Huy không nhìn Đặng Tất, trên tay loay hoay với xiên thịt đang nướng dở, bình tĩnh nói: “dã tâm của Ngô Bệ không nhỏ, ta nhớ không nhầm thương đoàn của Ngô Bệ đã trải rộng không ít lộ trấn, ở đây rừng núi hoang vắng thích hợp ẩn núp, nghĩa quân có lực lượng đồn trú ở đây cũng là chuyện hết sức bình thường, chỉ là ta rất tò mò, thành Thanh Hóa là một trong các thành lớn của trấn Thanh Hóa, nếu muốn tạo ra cục diện này thần không biết quỷ không hay chiếm được thành lớn, là chuyển vận sứ của châu Thanh Hóa đã bị g·iết hại hay là đã thông đồng với nghĩa quân để tạo phản ?”



“mày không biết chuyện này ?” Đặng Tất đột nhiên nhìn về phía Trịnh Huy, lạnh lùng nói: “mày không phải con cháu hồ gia”

“vốn dĩ ta không biết, nhưng mà hiện giờ thì biết rồi.” Trịnh Huy mỉm cười, đôi mắt có chút nheo lại nhìn về phía Đặng Tất: “Xem ra Hồ gia quan hệ rộng thật, đáng tiếc……”

Đặng Tất nhìn về phía Trịnh Huy: “Đáng tiếc cái gì?”

“Đáng tiếc đồng minh của hồ gia cũng không thông minh lắm, nếu ta là ngươi, ngay từ đầu phải biết là ta xạo l, cho dù lúc trước không phát hiện mà bây giờ phát hiện, cũng nên giả câm giả điếc chứ không nên nói ra hết.” Trịnh Huy có chút xem thường nói .

“Hừ, cho dù mày biết chuyện này thì đã sao?” Đặng Tất lạnh lùng nói: “mày cho rằng chỉ với một nhúm người này là có thể thoát khỏi đây ? nghĩa quân mặc dù sức chiến đấu không cao nhưng hiện tại cũng phải có hơn 300 người đồn trú trên núi, hiện giờ tao b·ị b·ắt chỉ sợ đã sớm phong tỏa núi này rồi. Bọn mày cho dù thiện chiến lại có thể đánh bao nhiêu ? 50 ? 100 ? 200 ? ”

Trịnh Huy chỉ cười nhẹ, lắc đầu không trả lời, quay đầu nhìn về phía đám người Phạm Mách nói: “cởi bỏ giáp đồng chôn xuống đất cho cẩn thận, mặc quần áo nhẹ nhàng là được. ngày mai chúng ta phải tìm cách qua đêm ở gần thành Thanh Hóa”

Đây cũng không phải quyết định nông nổi mà đã trải qua suy tính của Trịnh Huy. Thứ nhất, trước khi trốn vào rừng hắn đã mạo danh là con em của hồ gia, nếu nghĩa quân không phải đồ đần chắc chắn đang dồn lực lượng phong tỏa các đường đi dẫn đến Châu Ái vậy nên chỉ cần không đi châu ái mà lẩn trốn lân cận thành thanh hóa sẽ an toàn hơn dù sao nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.

Thứ hai, hắn cũng không định dùng người của mình để phá vây dù sao mỗi người trong nhóm cận vệ đều là tài sản quý giá nhất của hắn. Muốn bọn hắn chiến đấu lấy kinh nghiệm thì được nhưng Trịnh Huy tuyệt đối sẽ không bắt bọn hắn phải tử chiến phá vây, đây chỉ là phương án dự phòng cuối cùng.

“rõ ” đám người Phạm Mách nghe vậy không chút do dự cởi bỏ giáp đồng đang mặc trên người, hàng chục cân giáp đồng không ngừng rơi trên đất làm mặt đất run rẩy làm cho Đặng Tất đang đứng một bên kinh ngạc không nói nên lời.

Sáng hôm sau, Đám người cẩn thận xóa hết dấu vết sau đó mới áp giải Đặng Tất đi theo Trịnh Huy xuống núi.

Trên đường đi thỉnh thoảng có thể thấy được các nhóm nhỏ nghĩa quân đang tìm kiếm bốn phía, các đường xuống núi trọng yếu của núi cánh tiên cũng bị canh phòng gắt gao, chẳng qua điều này cũng không làm khó được Trịnh Huy, hắn thay đổi quần áo ngụy trang thành nạn dân, bôi đất bùn lên mặt, làm tóc tai bù xù sau đó ngất Đặng Tất mới vừa lòng thỏa ý nghênh ngang đi thẳng xuống núi.



“Đứng lại!” Ở dưới chân núi, đoàn người bị thủ quân ngăn trở, kẻ cầm đầu nhíu mày đánh giá đám người, Phạm Mách ánh mắt trở nên căng thẳng, bất giác nắm chặt cái cuốc trong tay.

“chỉ huy của bọn mày là ai ?” hắn lạnh lùng hỏi.

“Tao là thuộc hạ dưới trướng chỉ huy Đặng Tất, mau tránh ra, bọn mày không thấy anh em của tao đang hôn mê b·ất t·ỉnh cần cứu chữa gấp à ?” Trịnh Huy không hề có chút chột dạ, trừng mắt giận dữ chỉ thẳng mặt tên chỉ huy rồi nói.

“Nguyên lai là anh em dưới trướng chỉ huy Đặng.” Đối phương nghe vậy, bỗng trở nên hoảng hốt, vội vàng tránh đường nhưng vẫn cố gắng gặng hỏi: “người anh em, các ngươi có thương binh ta đoán là bị quan binh tập kích, bọn họ hiện tại đang ở đâu?”

“tao làm sao biết được, bọn tao vừa mò lên đến nơi đã bị tập kích, gần 50 anh em chỉ có bọn tao chạy được.” Trịnh Huy đau xót kể lại, bọn họ hơn hai mươi người thay quần áo của nạn dân, nhìn qua ngoại trừ cường tráng hơn đám nạn dân còn lại cũng không khác gì nhau mấy,

Người canh giữ nhìn thấy đám người có chút đau thương, sau lưng còn cõng người hôn mê cũng không dám hỏi nhiều, vội vàng an ủi vài câu qua loa rồi cho qua.

“đại nhân, thế này là thoát rồi à ?” đi bộ suốt 10 phút sau, đám người Phạm Mách mới tỉnh hồn lại, nguyên bản bọn hắn tưởng rằng sẽ có một cuộc chiến phá vây đẫm máu, ai ngờ chỉ cần thay chút quần áo rồi nghênh ngang đi ra trước mặt đám nghĩa quân, cảm giác không khác gì đang mơ.

“không thì thế nào ?” Nhìn thoáng qua Đặng Tất đang hôn mê, Trịnh Huy nói: “đi vùng lân cận thành thanh hóa rồi tìm ngôi làng, anh em nghỉ ngơi một đêm”

Trịnh Huy nguyên bản là không muốn đụng chạm quân khởi nghĩa, quan hệ giữa sĩ tộc có nhiều quy định ngầm vô cùng rắc rối phức tạp, nếu không phải bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn đụng chạm hồ gia cùng với nghĩa quân, chẳng qua tình thế bây giờ cũng không giống lúc trước, chuyện hắn bị người vây g·iết khả năng cao không phải ý định của hồ gia dù sao sĩ tộc chỉ quan tâm đến danh tiếng và lợi ích của gia tộc. nếu hắn bị g·iết hại thì bên hiềm nghi lớn nhất là hồ gia, chuyện này hại nhiều hơn lợi nên hồ gia sẽ không ngu xuẩn như vậy.



Tuy nhiên nếu là tư thù cá nhân thì không phải không có khả năng. Hiện nay kẻ đủ sức để chơi lớn như thế này lại có thù hận với hắn chỉ có hồ nguyên hải cùng với hồ hiển. hắn không dám chắc được là một trong hai người này hoặc là cả hai nhưng hắn cũng không muốn đoán. Hồ Nguyên Hải hắn bây giờ không động được nhưng Hồ Hiển thì chưa chắc, hắn phải nghĩ biện pháp làm lớn chuyện này, ít nhất là phải sút Hồ Hiển cút khỏi vị trí chánh sứ trấn thiên quan.

Nghĩ đến đây, trong đầu hắn nảy ra một kế hoạch.

Trịnh Huy quay đầu lại nhìn Phạm Mách, bình tĩnh nói “gọi vài anh em biết săn bắt đi kiếm chút thức ăn, ngày mai chúng ta chuẩn bị làm một vố lớn”

“chỉ là……” Phạm Mách do dự nhìn về phía Trịnh Huy: “đại nhân, chúng ta chỉ có hơn hai mươi người, cho dù đánh nhau giỏi, sợ là cũng g·iết không được mấy người ?”

“g·iết cái gì?” Trịnh Huy tức giận trừng mắt nhìn Phạm Mách, lắc đầu nói: “không phải chuyện gì cũng có thể dùng vũ lực để giải quyết, chánh sứ trấn thanh hóa là võ văn Việt, mà nơi này cách thành cửu chân không xa, đến đó rồi tìm cách giải quyết vụ này.”

“Thuộc hạ không hiểu.” Phạm Mách gãi gãi đầu, mờ mịt nói nhỏ.

“Không cần ngươi hiểu, trước tiên nghỉ ngơi cái đã, ăn uống no say rồi tính tiếp.”

………………………………

“đại nhân, không tốt!” sáng sớm ngày thứ ba, 2 người phụ trách do thám tình hình vội vàng chạy về bẩm báo

“Như thế nào, có phải bọn nghĩa quân mò về thành thanh hóa đúng ko ?” Trịnh Huy bình tĩnh nói, trên tay vẫn còn lắc nhẹ ly trà đang uống dở

“đại nhân biết hay vậy ?” Hai gã hộ vệ ngạc nhiên nói.

“tìm hai ngày không thấy chúng ta, không chạy về thành thanh hóa tìm thì chạy đi đâu ?” vừa nói Trịnh Huy vừa quay đầu nhìn về phía Đặng Tất: “Xem ra nghĩa quân rất coi trọng mày.”

“Hừ!” Đặng Tất nghe vậy, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, không hề đáp lời.

“đại nhân nói không sai, thuộc hạ trên đường trở về gặp không ít người đang cầm chân dung của thằng này để dò hỏi, đại nhân, bên này chỉ sợ cũng không an toàn nữa rồi, chúng ta phải nhanh chóng rời đi.” Hai gã hộ vệ có chút nôn nóng bất an nói.