Chương 13: Chiến đấu (2)
“g·iết ~” trên mặt Phạm Mách bỗng trở nên kiên định, hét lên một tiếng, trảm mã đao chém ngang như gặt lúa, bốn năm người nạn dân vừa bước lên đã b·ị c·hém c·hết.
Đám nạn dân trong tay không có v·ũ k·hí cụ thể chỉ toàn là nông cụ thô sơ, trên thân cũng chỉ là áo quần bình thường. Ngược lại đám người Trịnh Huy sử dụng đao định chế, trên thân lại mặc áo giáp bảo vệ vị trí trọng yếu, lúc các hộ vệ thích ứng chém g·iết, uy lực dần dần thể hiện ra, chỉ một lát sau khi bắt đầu chiến đấu, đã có mấy chục người nạn dân b·ị c·hém g·iết.
“không ham chiến, tất cả rời khỏi cửa thành!” Trịnh Huy nhìn thoáng qua đám nạn dân đang không ngừng lùi lại vì sợ hãi, hắn mang theo một đám người vừa đánh vừa lùi, hướng về ngoài cổng thành lao ra.
“Giết người của ta còn muốn chạy!?” Trên lưng ngựa, tên đầu lĩnh thấy thế, trên mặt hiện lên vẻ dữ tợn, một bên thúc ngựa, một bên vác theo côn đồng hướng về phía Phạm Mách đập xuống.
Phạm Mách thấy vậy theo bản năng dơ đao đón đỡ, chỉ nghe một tiếng keng vang lên kéo dài, Phạm Mách cả người b·ị đ·ánh lui, hai tay chấn động đến mức tê dại, mắt thấy đối phương lần thứ hai đem côn đồng nện xuống, trong lòng của hắn thầm kêu không ổn, chỉ là trên vai của hắn bỗng nhiên trầm xuống như có người đạp lên, Trịnh Huy chớp thời cơ côn đồng đang dơ lên cao, vội vàng đạp mạnh vào vai Phạm Mách để tạo đà, nhào vào người tráng hán trên lưng ngựa.
Tráng hán thấy thế vội vã thay đổi tư thế, 2 tay cầm ngang côn đồng chuyển về tư thế đón đỡ.
“Keng ~”
Lại một tiếng kim loại v·a c·hạm vang lên, Đao trên tay Trịnh Huy để lại một vết lõm sâu trên côn đồng, hai chân đạp vào thân ngựa, mượn lực lăn xả vào người tráng hán.
Tráng hán vừa mới đỡ được một đòn, 2 tay đang lúc tê dại trong lúc nhất thời không phản ứng kịp bị Trịnh Huy lấy tay bóp chặt cổ, ngón tay dùng sức bóp mạnh, tráng hán chỉ cảm thấy cơ thể mất đi cảm giác, cả người vô lực, côn đồng trong tay cũng rớt trên mặt đất.
Trịnh Huy xoay người nhảy xuống ngựa, đem tráng hán từ trên ngựa kéo xuống, không đợi hắn có bất luận phản ứng gì, giơ đao gác ở trên cổ hắn, ánh mắt uy h·iếp nhìn về bốn phía xung quanh.
“thủ lĩnh” đám người xung quanh nhìn thấy thủ lĩnh của mình b·ị b·ắt, sắc mặt kinh hãi, có kẻ muốn tiến lên giải cứu, có kẻ lại là cảm thấy sợ hãi, muốn chạy trốn quan binh. trong lúc nhất thời cả đám loạn thành một bầy.
“thủ lĩnh ?” Trịnh Huy trong lòng có nghi hoặc, quay đầu nhìn về phía tên này, trầm giọng nói: “Các ngươi là sơn tặc?”
“Không sai ” tráng hán đang bị đè trên đất nhắm mắt lại, điềm tĩnh nói : “ta b·ị b·ắt là do tài nghệ không bằng người, bây giờ mày muốn chém muốn g·iết cứ việc tùy ý, chỉ là anh em của tao cũng chỉ là những người cùng khổ mong chúng mày thả bọn nó một con đường sống”
Chưa vội phản ứng với tráng hán đang nằm trên đất, Trịnh Huy quay qua nhìn đám người Phạm Mách trầm giọng nói: “Thương vong như thế nào?”
“có 3 người b·ị t·hương thưa đại nhân.” Phạm Mách tiến lên đao trong tay vẫn cảnh giác nhìn đám nạn dân, mở miệng nói.
“Bọn mày tránh hết ra, Chúng ta ra khỏi hành.” Trịnh Huy vừa hét lớn với bọn nạn dân, vừa quay người nhìn Phạm Mách ra lệnh cho bọn hộ vệ rút lui ra khỏi thành.
Vừa đi hắn vừa lôi kéo tráng hán lùi dần về phía sau, những nạn dân xung quanh không tự giác được dần dần rút lui ra các hướng, bọn người này không phải quân chính quy, lại chưa từng được huấn luyện, đối mặt nhóm người Trịnh Huy vốn đã rất sợ hãi, nếu không phải ỷ lại có đông người hơn chỉ sợ v·ũ k·hí còn không dám cầm, đã vậy giờ phút này thủ lĩnh của bọn hắn còn b·ị b·ắt, không quay người bỏ chạy đã coi như rất dũng cảm,
đám người Trịnh Huy ở giữa vòng vây của đám nạn dân từ từ rút lui khỏi thành.
Vừa ra khỏi cửa thành, Trịnh Huy bỗng nhiên quay mặt nhìn thẳng vào mắt của tên tráng hán, đột ngột hỏi
“Thủ Lĩnh của các ngươi là Ngô Bệ ?”.
“Hừ!” tên tráng hán cũng chỉ hừ một tiếng, quay mặt đi không muốn trả lời.
“Xem ra ta đoán đúng.” Tuy rằng không biết đáp án, nhưng nhìn vẻ hoảng loạn thoáng qua trong mắt hắn lại không dấu diếm được Trịnh Huy, hắn không khỏi cảm thán người thời này chất phác thật, chẳng qua là … lúc này khởi nghĩa Ngô Bệ không phải đang trong giai đoạn âm thầm tích lũy lực lượng sao? Tại sao một thành lớn như thành Thanh Hóa bọn hắn lại có thể chiếm được. cho dù chiếm được bọn hắn lấy tình báo ở đâu ra để mai phục chính mình ?
Trịnh Huy nhìn về phía tráng hán đang kinh ngạc, trầm giọng hỏi: “mày có dám xưng tên?”
“Có gì không dám?” Đối phương hừ lạnh một tiếng rồi nói: “tao đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, thuộc hạ dưới trướng của Ngô Bệ tướng quân, Đặng Tất”
“Vì sao mày mai phục bọn ta?” Trịnh Huy nhíu chặt lông mày, nhìn về phía Đặng Tất nói, tên này, hắn có nhớ mang máng là tướng cuối thời Trần xuất hiện trong giai đoạn quân Minh xâm lược Đại Việt, nhưng sự kiện cụ thể nào thì hắn cũng bó tay, chẳng qua hắn có thể khẳng định một điều : có thể bị sử sách ghi lại tuyệt đối không phải hạng người bình thường.
“Hừ!” Đặng Tất không trả lời, chỉ quay đầu nhìn hướng khác, không để ý đến Trịnh Huy.
“Chuyện này tuyệt đối có mờ ám” Trịnh Huy bắt đầu cảm thấy đầu to như cái đấu, khởi nghĩa nông dân bùng nổ, hắn không muốn dây vào, vốn nghĩ trốn được ra biên cương cẩu mấy năm rồi tùy cơ ứng biến, không ngờ hôm nay lại đâm thẳng vào.
“cẩu quan, còn không mau buông đội trưởng ra” Cửa thành xuất hiện tiếng vó ngựa, một kẻ cưỡi ngựa dẫn theo đám người, chỉ tay vào Trịnh Huy lạnh giọng quát lớn.
Trịnh Huy trong lòng máy động, kiêu ngạo cười to nói :
“Muốn tao thả hắn ? đừng có nằm mơ giữa ban ngày dám chọc người họ Hồ bọn tao thì chúng mày thật đúng là chán sống rồi. tao sẽ đem việc bọn mày dám tự tiện chiếm lĩnh thành trì tấu lên hoàng thượng ”
Nói xong, liền mang theo hộ vệ áp giải Đặng Tất quay đầu chạy thẳng một mạch, kẻ ngồi trên ngựa mặc dù có thể đuổi kịp nhưng dù sao chỉ có một người, không dám bỏ xa đám nạn dân sợ bị úp bô c·hết lẻ, Đám người Trịnh Huy lại được huấn luyện bài bản, dù đã sức cùng lực kiệt nhưng đứng trước an nguy của bản thân chỉ đành lấy hết sức bình sinh mà chạy. Một đám nạn dân cơm còn không đủ ăn lấy đâu ra sức mà đuổi kịp ? hơn nữa mặt trời cũng đã dần xuống núi, chỉ một lát sau, bóng dáng đám người Trịnh Huy đã hòa lẫn vào bóng tối, kẻ cưỡi ngựa thấy vậy chỉ đành ngừng lại, quay đầu trở về thành để cấp báo cho nghĩa quân.
“Đây là chỗ nào rồi?” Sắc trời đã hoàn toàn chuyển tối, nhìn về 4 phía hoàn toàn mất đi phương hướng, Trịnh Huy đành bảo mọi người dừng lại hạ trại, đồng thời quay đầu lại hỏi mọi người.
Đám người Phạm Mách vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía Trịnh Huy, bọn họ xuất thân là nông dân, quanh năm suốt sáng còn không đi ra lũy tre làng, thành thanh hóa bọn hắn mới lần đầu đến còn chưa kịp thăm thú đã phải cắm đầu cắm cổ chạy vào rừng, làm sao biết được đây là chỗ nào?
Trịnh Huy nói dứt câu xong liền biết mình hỏi hơi thừa những người này làm sao có thể biết được địa hình trấn thanh hóa, đành phải tự mình xem xét.
“Bản đồ đâu”
“đây ạ” Phạm Mách từ trong ngực lấy ra một tấm bản đồ, mặc dù tấm bản đồ khác xa thời hiện đại, vị trí các trấn, châu cũng mơ hồ không rõ nhưng dựa vào tên các địa danh kết hợp ký ức của tiền nhiệm, hắn vẫn có thể xác định đại khái vị trí của nhóm người mình.