Chương 12: Chiến đấu (1)
Trong đầu hắn bỗng nhiên xuất hiện vẻ mặt nho nhã của Hồ Nguyên Trừng, nếu như hắn đoán không sai kẻ đứng sau mọi việc chỉ có thể là thằng cha này, chẳng qua là chút chuyện này muốn g·iết hắn ? picasso cũng không vẽ đẹp như thế này.
Nghĩ nghĩ một hồi, hắn nhanh chóng triệu tập mọi người, chờ người đã đến đông đủ mới mỉm cười nhìn đám hộ vệ, chậm rãi nói nói :
“Hôm qua, ta vừa nhận chiếu chỉ từ triều đình, từ bây giờ ta đã là chuyển vận sứ kiêm trấn thủ sứ châu Nhật Dương trấn Lâm An, các vị sẽ cùng ta đi nhậm chức, từ Thiên Quan đến thành Nhật Dương tầm 200 300 km, đi nhanh cũng phải hai – ba tháng mới có thể đến nơi”
“thời gian Hai tháng, ta sẽ tận dụng kết hợp với việc rèn luyện thể lực để các ngươi có thể trở thành một binh lính chính quy. còn vấn đề nhân lực để quản lý thành Nhật Dương? ta nói thật các ngươi không làm được.”
Một đám hộ vệ nghe vậy liền gật gù đồng ý, bọn hắn tự biết khả năng của mình, cầm kiếm vác đao đánh giặc bọn hắn còn làm được chứ để mấy thằng không học thức dốt đặc cán mai như bọn hắn đi quản lý nội chính của một thành không khác gì bắt chó đi cày thay trâu.
Trịnh Huy nhìn mọi người cười rồi tiếp tục nói nói: “Trừ chuyện này ra, dưới trướng ta phải có vài tên lệnh úy, chục tên bộ khoái để làm công việc giữ gìn trật tự, trị an. các ngươi là người ta huấn luyện đã lâu cũng coi như là tâm phúc, cho nên ta hi vọng các ngươi sẽ nhận những vị trí này.”
“cảm ơn lão gia” Một chúng hộ vệ nghe vậy, trên mặt nổi lên thần sắc vui mừng, không nghĩ tới đi theo Trịnh Huy, còn có chỗ tốt này, bọn hắn xuất thân từ nông dân, đừng nói lệnh úy, bộ khoái gì đó, cho dù chỉ làm hộ vệ cho nhà quan đều đã coi như may mắn.
“Đừng cảm ơn ta vội.” Trịnh Huy khoát tay, sắc mặt nghiêm túc lại nói: “ta dùng người chỉ nhìn năng lực và nhân phẩm, muốn thăng quan tiến chức phải thể hiện được bản lĩnh của mình, nếu không thể làm được vậy tốt nhất là thành thật làm hộ viện giữ nhà cho ta, đừng trách ta không nhắc trước.”
Lời nói của Trịnh Huy làm đầu óc bọn hắn tỉnh táo không ít, tuy rằng gần 3 tháng nay, dưới sự chỉ bảo của Trịnh Huy bọn hắn không ít thì nhiều cũng coi như học được chút bản lĩnh, nhưng rốt cuộc bọn hắn lại chưa từng trải qua thực chiến, chính bọn hắn cũng không biết bản thân mình đạt đến trình độ nào.
“hơn 2 tháng tiếp theo, ta sẽ tăng mạnh trình độ huấn luyện các ngươi, 3 tháng nay chỉ để các thích ứng với cường độ tập luyện, 2 tháng tiếp theo mới là món chính.”
Trịnh Huy nở một nụ cười có chút nham hiểm, làm nhóm người hộ vệ có chút run rẩy, ký ức về 3 tháng rèn luyện làm bọn hắn c·hết đi sống lại còn chưa biến mất, thế mà hiện giờ Trịnh Huy nói những cái đó chỉ là cơ sở, tuy rằng còn chưa bắt đầu, bọn hắn đã mường tượng được những gì sắp đến trong 2 tháng tiếp theo.
“bây giờ các ngươi còn muốn làm quan hay không ?” Trịnh Huy liếc mắt nhìn mọi người, đột nhiên quát lớn
“muốn ”
“Ta nghe không rõ.” Trịnh Huy hét lớn.
“MUỐN” âm thanh của những người hộ vệ vang vọng cả trang viên, đối với bọn hắn, đây là cơ hội duy nhất thay đổi vận mệnh của bản thân, mệt mỏi thì sao ? chẳng lẽ bọn hắn chỉ có thể làm nông dân cả đời?
“tốt ” Trịnh Huy vừa lòng gật đầu, những người này đều xuất thân từ tầng lớp nông dân, không có gì ngoài sức chịu đựng và lòng nhẫn nại, trải qua 3 tháng huấn luyện đã trải qua sự lột xác, hiện tại là thời điểm cho bọn hắn tham gia thực chiến.
“vậy bây giờ còn chờ gì nữa ? Hiện tại bắt đầu hành quân mang hành lý, tối nay ta muốn nghỉ ngơi ở châu thanh hóa, xuất phát!” Trịnh Huy lạnh lùng nói.
“Thiếu gia, châu thanh hóa cách đây phải tầm 20km các hộ vệ lại không có ngựa, chuyện này có phải hơi ..” Trương thúc nghe vậy có chút lo lắng nhìn Trịnh Huy.
“Xếp hàng, chạy!” Không đợi Trương thúc nói xong, Phạm Mách hét lớn một tiếng, cột chặt tay nải trước ngực, tay xách trảm mã đao, mang theo mọi người bắt đầu chạy vội ra trang viên.
“ở nhà giữ gìn sức khỏe.” Trịnh Huy sờ đầu Huân Nhi, cười nói: “chờ ta trở lại.”
Huân nhi vốn đang rất buồn rầu, hai mắt ngấn lệ nghe được lời Trịnh Huy nói khuôn mặt bỗng nhiên đỏ bừng
Trịnh Huy nở nụ cười nhìn về phía chú Trương nói: “Những thợ thủ công kia cũng nên xuất phát, ta sẽ chờ ở châu thanh hóa” Nói xong liền xoay người cõng theo hành lý, vội vàng đuổi theo nhóm hộ vệ.
“Thiếu gia…… vậy còn ngựa ???……” Trương thúc nắm chặt dây cương ngựa, ngạc nhiên nhìn theo đoàn người đang biến mất dần khỏi tầm mắt.
Hoàng hôn, mặt trời còn chưa hoàn toàn xuống núi, đám người Trịnh Huy đã xuất hiện ở ngoại thành thanh hóa,
“công tử, phía trước chính là trấn thanh hóa.”
Phạm Mách thở hổn hển chạy đến bên người Trịnh Huy, một ngày hành quân 20 km mang giáp nặng, xách theo v·ũ k·hí nặng gần chục kg, cho dù bọn hắn đã trải qua Trịnh Huy huấn luyện cũng thở không ra hơi, v·ũ k·hí trong tay suýt nữa là cầm không nổi.
Lúc trước Trịnh huy cũng đã từng huấn luyện hành quân đường dài cho bọn hắn, chẳng qua khoảng cách không xa, hơn nữa lúc đó cũng không mang theo nhiều hành lý như bây giờ. ngày hôm nay hành quân hơn 20 km, đối với bọn người Phạm Mách tuyệt đối là một lần khiêu chiến giới hạn của bản thân.
“Vào thành, tìm khách điếm nghỉ ngơi.” Trịnh Huy tất nhiên cũng vô cùng mệt mỏi, nhưng so với nhóm hộ vệ tinh thần của hắn tốt hơn rất nhiều, hoàn cảnh ác liệt hơn hắn đều đã trải qua, nếu không phải cơ thể hiện tại của hắn quá mức gầy yếu, 20km hành quân mang hành lý căn bản không tính là gì.
Một đám người đi vào thành thanh hóa. Nhưng chuyện xảy ra lại nằm ngoài dự đoán của Trịnh huy. mặc dù không phải một thành lớn, nhưng đã là thành trấn tất nhiên phải có quan binh canh giữ nhưng thành thanh hóa hoàn toàn không xuất hiện binh lính tuần tra. Khi bước vào trong thành ngẫu nhiên gặp được vài người dân, cũng hoảng hốt trốn trong nhà không dám thò đầu ra.
“công tử có chút không đúng, thành trì lớn như vậy sao lại không có quan binh trấn thủ ?” Phạm Mách tiến đến bên người Trịnh Huy, thấp giọng nói nhỏ.
“đừng nhiều chuyện, trước tiên tìm khách điếm trú chân rồi tìm hiểu sau.” Trịnh Huy lắc đầu, Trấn thanh hóa xảy ra chuyện gì không liên quan tới hắn, dù sao sáng mai hắn còn phải vội lên đường nhậm chức, không muốn vẽ vời thêm chuyện.
Chỉ là hắn không gây chuyện, không có nghĩa là chuyện không gây hắn, còn chưa kịp tìm chỗ nghỉ chân, một đám người ăn mặc rách nát, tay cầm v·ũ k·hí đã xông về phía bọn hắn
“rút lui khỏi thành!” Trịnh Huy lông mày nhíu lại, xem ra tình huống ngiêm trọng hơn hắn tưởng, lập tức mang theo mọi người xoay người rời khỏi.
Chỉ là không chờ bọn hắn chạy ra khỏi thành, phía sau lưng bọn hắn không biết từ lúc nào đã xuất hiện một nhóm người ngăn cản đường đi, ở phía xa một nhóm người dẫn đầu bởi một tráng hán đang lao nhanh về phía bọn hắn.
“Chuẩn bị chiến đấu” Phạm Mách sắc mặt đại biến, đem trảm mã đao cầm trên tay, 25 người hộ vệ nhanh chóng chia thành 5 nhóm nhỏ bảo vệ Trịnh Huy ở trung tâm.
Trịnh Huy ở giữa đám người, ánh mắt nhìn về phía tráng hán đang cưỡi ngựa chậm rãi tiếp cận bọn hắn, tình huống không rõ, hắn cũng không vội để lộ danh tính, mà nhíu mày nói: “Không biết vị tráng sĩ này vì sao bao vây bọn ta?”
“Bắt lấy!” Tráng hán không nói nhiều lời, cầm trong tay một cây côn bằng đồng, nhìn lướt một đám hộ vệ trước người trịnh huy, lạnh giọng quát.
“g·iết ” xung quanh hắn, một đám người giơ v·ũ k·hí trong tay, hướng về phía Trịnh Huy lao tới.
“công tử, đám người này……” Nhìn đám người xanh xao ốm yếu, rõ ràng đây chỉ là một đám nạn dân, Phạm Mách có chút không đành lòng nhìn về phía Trịnh Huy.
“g·iết ” Trịnh Huy nắm chắc đao trên tay, mở miệng hộc ra 1 chữ, hắn tự nhiên nhìn ra được đây chỉ là nạn dân bình thường
Chỉ một nhát đâm, đao trên tay hắn đã đâm thẳng vào ngực của một người trung niên, nhìn ánh mắt sợ hãi trước khi c·hết của hắn, Trong lòng Trịnh Huy nổi lên một thứ cảm giác khó tả, có không đành lòng có lạnh lùng nhưng càng nhiều là giận dữ. Hắn không hiểu được, bản thân hắn chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên để bù đắp cho những tháng ngày vật lộn trong tận thế. Hắn đã trải qua quá nhiều chém g·iết nhưng đại đa số là lũ xác sống vô tri. Vậy mà giờ đây, một kẻ mang trong mình dòng máu đất Việt lại phải tự tay nhuốm máu đồng bào. Người không phải cỏ cây ai lại có thể thờ ơ trước c·ái c·hết của đồng loại ?
nhưng cho dù vậy, nếu đối phương đã cầm v·ũ k·hí hướng về phía hắn, không thể vì một chút không đành lòng mà coi nhẹ tính mạng của mình, đạo lý này hắn vẫn phải hiểu.