Hơn một tiếng đồng hồ cuối cùng cánh của phòng cấp cứu cũng mở ra Bắc Lục bước ra nhìn anh rồi thở dài .
" Cậu , sao cậu cứ mãi như vậy thế hả cậu không để cô ấy yên ổn được sao, hết nói nổi cậu " nói rồi Bắc Lục bỏ đi.
Cô cũng được đẩy ra gương mặt cô như không còn sức sống đôi mắt nhắm nghiền đôi môi trắng bệch cô được đẩy về phòng chăm sóc đặc biệt .
Anh liền đi đến phòng của Bắc Lục , anh cuối cùng cũng có thể thở dài .
" Cô ấy không sao chứ ?".
" Không sao đâu , chỉ là hai phần ba cái mạng cô ấy được cậu bán cho quỷ dữ nói không chừng ở với cậu vài ba hôm nữa chắc cái mà tôi nhận được không phải là phần còn lại của cái mạng đó, mà là cái xác không chừng nhỉ "
Bắc Lục cũng không nhịn được mà đá xéo anh .
" Ăn nói cho cẩn thận vào " anh nhắc nhở Bắc Lục .
" Sao hả tôi nói gì sai à , đâu phải là tôi chưa từng nói với cậu , tuỳ cậu thôi còn lại tự xử lý đi , mạng cô ấy trong tay cậu mà nói ra chắc cũng không thay đổi được gì, đêm nay với tôi quá dài rồi " Bắc Lục vừa nói vừa ném cuốn băng gạch qua cho anh rồi rời đi .
Anh cũng không băng vế thương mà ném cuộn băng vào thùng rác rồi trở về phòng với cô. Nhìn gương mặt của cô anh lại thấy trong lòng mình tội lỗi lại đang dâng lên ngày càng nhiều, anh nắm chặt bàn tay cô chỉ mong cô lúc này đừng từ bỏ hi vọng .
Nửa đêm cô đột nhiên sốt cao do vết thương, anh liền từng chút giúp cô hạ sốt, trong cơn mê man cô liên tục gọi tên Hoan Tịch khiến anh tức giận mà bỏ đi. Trên đường về anh lao xe với tốc độ nhanh nhất mà không hề dừng lại, không biết bản thân đã vượt qua bao nhiêu cây đèn đỏ cuối cùng xe cũng dừng lại trước Yên Cảnh . Anh vào nhà liên tục nóc rượu hết chai này đến chai khác đến khi bản thân chìm vào giấc ngủ không còn biết gì đó là cách khiến anh quên đi con ác quỷ mình đang mang trong người .
Sáng hôm sau khi anh giật mình dậy đã hơn mười giờ anh vội vàng thay đồ rồi đến bệnh viện . Thấy cô vẫn nằm bất động như vậy lòng anh đột nhiên nhói lên một chút, cứ như vậy đến ngày thứ tư cuối cùng cô cũng tỉnh lại .
Anh nghe tin thì trong lòng lúc này cũng thả lỏng một chút, những ngày sau đó khi anh đến thăm cũng là lúc cô đã ngủ anh bắt đầu giữ một khoảng cách nhất định với cô .
Sáng hôm sau một cô y tá vào kiểm tra cho cô đột nhiên nói : " Chồng của cô anh ấy nhìn bận rộn nhưng có vẻ chu đáo đấy như, từ lúc cô nằm đây anh ấy luôn túc trực bên cô hai tư trên hai tư, nhìn hai người tôi cũng muốn có được một người chồng như anh ấy "
" Ý cô nói là....." Tuyết Vy vẫn chưa hiểu cô y tá đó nói gì .
" Tôi đoán anh ấy là bạn của bác sĩ Lục" cô y tá quay qua nói rồi mỉm cười rời đi .
"À.... " Tuyết Vy lúc này đã biết được đáp án cô cười khẩy một cái .
Vẫn như mọi khi anh vẫn đến vào lúc trời đã khuya cô thì đang nhắm đôi mặt lại chìm trong giấc ngủ . Anh ngắm nhìn cô một hồi lâu rồi nắm bàn tay cô tựa đầu anh vào một cách nhẹ nhàng để cảm ơn hơi ấm .
"Em hay mau khoẻ lại đi, chỉ cần em khoẻ lại dù em có muốn chạy đến chân trời gốc bể nào tôi cũng sẻ để em đi, chỉ cần em không ở cạnh tên Hoan Tịch đó giá nào tôi cũng sẻ để em tự do " Lê Minh nói với giọng đầy sự uất ức .
Cô không hiểu vì sao hôm nay mình cứ nôn nào một điều gì đó nên đến giờ vẫn chưa ngủ nên những lời anh nói vừa rồi cô đều nghe thấy hết cô đang định thoát khỏi tay anh thì một dòng nước nóng khẽ chạm nhẹ vào tay cô .
"Anh hối hận rồi, em biết không anh đã tận mặt chứng kiến mẹ anh chết dưới tay Hoan Tịch , tên khốn đó giết mẹ anh một cách rất nhẫn tâm nên khi thấy em bên cạnh hắn anh vừa sợ lại vừa căm ghét tên khốn đó. Anh sợ , sợ hắn lại một lần nữa mang em đi như cách hắn mang mẹ anh đi, anh ghét, ghét bản thân mình không thể giết hắn vì người che chắn cho hắn luôn là em. Anh biết mình thua rồi, nhưng vẫn muốn ích kỉ một lần để được bên em, nhưng anh hiểu ra rằng dù có thế nào cũng không thế được vì em đã yêu hắn rồi và trong tương lai hai người sẻ được hạnh phúc. Đến lúc anh nên rút lui rồi, vậy nên em hay mau khoe lại và rời đi đi, đi đến nên em muốn và không bao giờ chúng ta gặp lại nữa , nếu còn để tôi gặp lại em một lần nữa chắc chắn em sẻ không thoát ra khỏi tôi được nữa " Lê Minh như nhận ra được nước mắt mình rơi ngày càng nhiều nên đã đứng dậy gạt hết rồi rời đi .
Bàn tay vừa được giải thoát đang nóng rang, cánh cửa đóng lại cũng là lúc bóng lưng ấy dần biến mất một sự mất mát dâng lên trong lòng cũng vì vậy mà cô rơi nước mắt trong vô thức