Lê Minh ra khỏi phòng nhưng nước mắt vẫn không thể nào ngừng rơi, đi đến cuối hành lang ngay lối thoát hiểm vẫn là không thể nào trụ được mà ngồi thụp xuống. Anh biết anh đã sai khi ngay từ đầu không điều tra rõ ràng để cô phải mất năm năm tuổi thanh xuân của mình ở trong tù khi chỉ mới vừa tròn mười tám tuổi, là anh không nương tay để lũ cạn bã trong tù ra tay khiến cô mất đi quả thận đấy, những vết thương trên người cũng không ngoại lệ, là anh tự ý dùng tro cốt của mẹ cô ép cô hết lần này đến lần khác, bản thân anh đã gây ra cho cô quá nhiều vết thương , lần này cũng không ngoại lệ thậm chí còn hại cô xém mất mạng .
" Đầy máu rồi, không thể quay đầu nữa rồi " anh đưa hai bàn tay lên nhìn rồi nói .
Năm ngày sau, Bắc Lục tự mình đến kiểm tra vết thường cho cô .
" Hồi phục khá tốt cô có thể xuất viện bất cứ lúc nào cũng được " Bắc Lục sau khi kiểm tra liền cười nói với cô .
"Phải cảm ơn bác sĩ Lục đây, nhờ có anh giờ tôi mới có thể ngồi đây như vầy" Tuyết Vy không thay nhanh không chậm đáp .
Nụ cười của Bắc Lục cũng dần thu lại, anh dặn dò cô một vài điều rồi cũng rời đi .
Kể từ đêm hôm đó tới nay Lê Minh cũng không còn đến nữa cô cũng đã nghe thấy những lời anh nói tối hôm đó, nỗi buâng khuâng chợt dâng lên trong lòng, những lời anh nói đâu lời nào thật lời nào giả cô không phân biệt được.
"Dương Thừa Tuấn, cậu đã thả cậu ta ra chưa" Lê Minh đang tựa đầu vào cửa sổ nhàn nhạt hỏi.
" Dạ rồi thưa thiếu gia, cậu ta còn nói cậu ta sẽ giết anh, vì anh để cậu ta còn sống" Dương Thừa Tuấn đứng bên cạnh vẽ mặt căng thẳng trả lời .
"Sắp tới tôi có việc phải rời khỏi đây một thời gian mọi việc ở công ty công xử lý giúp tôi , cậu cứ đến bệnh viện với cô ấy, bao giờ cô ấy xuất viện thì cứ hỏi cô ấy muốn về Yên Cảnh hay Hoàng Tước Phong, còn nếu cô ấy không muốn thì không cần ép buộc. " Anh quay sang nhìn Dương Thừa Tuấn rồi dặn dò .
Dương Thừa Tuấn không biết gì nhưng cũng không dám nói gì thêm chỉ nhận lệnh rồi tiếp tục công việc của mình .
Sau khi sắp xếp xong mọi việc , anh chọn cho mình vài bộ đồ đơn giản chủ yếu là màu tối rồi tự mình lái xe tới thành phố 1. Anh cắt đứt liên lạc hoàn toàn với mọi người , không ai có thể tìm thấy anh . Sau gần một ngày trời cuối cùng cũng đến nơi , bầu trời đã tôi đen như mực chỉ thấy được thoáng qua một căn nhà nhỏ được làm bằng gỗ năm dưới chân đồi bên hông là mảnh vườn không quá to có thể thấy được một ngồi mộ nhỏ đang nằm ở chính giữa .
Anh mở cửa đi vào cũng đã lâu rồi anh mới quay lại bụi bặm màn nhện dường như phủ đầy căn nhà nhỏ, anh dọn dẹp lại mọi thứ gọn gàng rồi ngã lưng ở chiếc sofa nhỏ, cuối cùng lại chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay .
Sáng sớm hôm sau anh dạy từ rất sớm rồi đi bộ đến khu chợ nhỏ phía sau đồi mua một chút ít đồ, anh quay về dọn dẹp ngôi mộ nhỏ rồi đặt chút đồ vừa mua lên trên đó xong xuôi anh ngồi xuống chậm rãi nhìn gương mặt người phụ nữ trên tấm bia .
" Mẹ, mẹ nói xem có phải còn càng ngày càng trở nên xấu xa rồi không, kẻ thù trước mắt nhưng con không thể làm gì, nhưng ngược lại con đã làm hại người tốt rất nhiều, có phải con rất đáng chết không. Năm đó, con tận mắt chứng kiến cậu ta bắn chết mẹ ngay trước mắt, bây giờ cậu ta ở ngày trước mặt con nhưng vẫn không thể nào giết chết được cậu ta " anh chậm rãi ngồi xuống ngấm nhìn gương mặt đó rồi liên tục nói bâng quơ .
Thành phố J này là nơi mẹ anh rất thích căn nhà nhỏ này là năm anh lên mười bà đã xây nó để sau này bà có thế cùng anh đến đây khi bà về già nhưng mọi chuyện dường như không như vậy chỉ trong một ngày anh đã mất đi cả bầu trời mất đi cả nơi nương tựa của mình, không có gì đau khổ bằng việc nhìn mẹ mình bị giết ngay trước mắt.