Thân mình Hữu Nhĩ tựa như một con lăn lớn, đi đến đâu thì tựa như sóng lớn, đem đám âm binh đang leo lên trên tường toàn bộ cuốn xuống.
Nhưng số lượng âm binh quá lớn, đám này rơi xuống thì đám kia lại trèo lên, nối tiếp nhau không ngừng, căn bản quét không được.
Tưởng Tích Tích cùng Lưu Tự Đường đứng ở trên tường thành, lo âu nhìn tình hình giằng co phía dưới, trong lòng càng ngày càng khẩn trương: Đám âm binh này thực sự khó chơi, chỉ cần chúng nó còn một khối da thịt thì nhất định sẽ không từ bỏ, phải chém giết đến tan xương nát thịt, vân da toàn bộ tiêu trừ mới bỏ qua. Cho nên mặc dù có mãnh tướng như Hữu Nhĩ thì tình huống vẫn u ám như cũ, trong lúc nhất thời phân không ra thắng bại.
Bỗng nhiên, một tên âm binh thừa dịp Hữu Nhĩ chưa chuẩn bị, dùng một lang nha bổng gãy trên tay, hung hăng nện lên chân nó, Hữu Nhĩ gào một tiếng, bắt lấy tên âm binh kia ném trên mặt đất khiến nó rơi đến dập nát.
Tưởng Tích Tích nhìn thấy tình cảnh này thì nôn nóng cắn ngón tay của mình. Lực chú ý của nàng đều đặt trên người Hữu Nhĩ, không để ý đến một đoạn cánh tay huyết nhục mơ hồ đang bò đến bên chân mình, một phen túm lấy mắt cá chân nàng, đem nàng kéo xuống dưới tường thành.
Tưởng Tích Tích kinh hô một tiếng, thân mình trượt xuống dưới, mười ngón tay bám lấy đầu tường, móng tay đều bị đứt nhưng vẫn không ngăn được lực kéo xuống.
Cũng may trong lúc nghìn cân treo sợi tóc thì Lưu Tự Đường bắt lấy cánh tay của nàng, dùng toàn lực mà kéo nàng lên trên tường thành. Nhưng vừa mới túm nàng lên được một nửa thì một âm binh khác lại kéo được mảnh cánh tay kia, khiến Tưởng Tích Tích lại bị kéo xuống dưới.
“Đừng nhìn xuống, nhìn ta là được rồi.” Lưu Tự Đường ôn nhu hướng Tưởng Tích Tích nói, hắn nhìn thấy diện mạo âm binh kia cực kỳ đáng sợ, tròng mắt chỉ còn một con, một hốc mắt khác thì cắm một mũi tên dài, tròng mắt bị chọc nát nhừ, huyết nhục mơ hồ mà treo bên dưới, cho nên hắn sợ Tưởng Tích Tích nhìn thấy cảnh này sẽ sợ hãi mà phân tâm rồi buông tay ngã xuống.
Tưởng Tích Tích nghe lời, chỉ nhìn vào mắt hắn, trong mắt hắn trừ bỏ nàng còn có ý cười mềm nhẹ, tươi cười này khiến nàng tạm thời quên mất mắt cá chân đang đau đớn, cũng đem nơi cứng rắn nào đó trong lòng nàng tan đi hơn nửa.
“Tích Tích, nghiêng đầu sang một bên.” Lưu Tự Đường bỗng nhiên thấp giọng quát.
Tưởng Tích Tích đem đầu nghiêng về phía tường thành, ngay sau đó nàng cảm thấy một cơn gió lạnh lướt qua sau lưng: Thanh Phù kiếm không nghiêng không lệch đâm trúng cánh tay đang túm lấy mắt cá chân của nàng, dứt khoát chém nó thành hai đoạn, khiến âm binh bên dưới cũng ngã theo.
Thân minh Tưởng Tích Tích đột nhiên chợt nhẹ, nàng được Lưu Tự Đường một phen túm đến trên tường thành. Nhưng nàng chưa kịp thấy may mắn thì vội quay đầu nhìn xuống dưới, “Lưu đại nhân, Thanh Phù kiếm rơi rồi, đó là bảo kiếm Hoàng Thượng ngự tứ, không ném được đâu.”
“Một thanh kiếm thôi mà, quan trọng là ngươi bình yên vô sự.” Lưu Tự Đường nói câu này rất nhẹ, đến nỗi chỉ mình hắn nghe được.
Hai người, một người nhìn kiếm, một người nhìn người còn lại, tuy là bóng dáng thành đôi, nhưng lại không cùng tâm sự. Đúng lúc này chợt bên dưới vang lên một tiếng vang lớn, ngay sau đó, tiếng kêu sợ hãi truyền đến: “Cửa thành bị phá rồi, âm binh sắp vào thành.”
Người trên thành lâu đều chấn động, hoảng hốt mà chạy xuống bên dưới, đi đến bên người Trình Mục Du. Bọn họ nhìn thấy cửa thành bị vỡ một lỗ lớn, bên ngoài khói báo động cuồn cuộn, gió cát đầy trời, vô số âm binh gào rống tru lên hướng bên trong vọt tới, bọn chúng chiến thành một đoàn với Hữu Nhĩ lúc này cũng đã phi thân từ trên tường xuống.
“Đại nhân, làm sao bây giờ?” Tưởng Tích Tích thấy Hữu Nhĩ đã không thể ngăn chặn chúng, thân mình chậm rãi lùi về phía bọn họ thì vội nắm chặt trường kiếm trong tay, tùy thời chuẩn bị ngênh địch.
Trình Mục Du hít một hơi thật sâu, hướng phía sau hô, “Các huynh đệ, ba mươi năm trước, vô số tướng sĩ vì bảo vệ quốc gia đã táng thân tại đây, hôm nay tuy lấy ít địch nhiều, không có mấy phần thắng nhưng chúng ta cũng sẽ liều chết một phen. Thân tuy vong nhưng tâm huyết không thể mất, quyết không thể làm những người đi trước hay hậu nhân khinh thường chúng ta được.”