Nhìn từng đống rơm rạ bị chất đống bên dưới tường thành, Tưởng Tích Tích hơi có chút khó hiểu, nàng nhìn Trình Mục Du, “Đại nhân, vì sao ngài không tìm chút nhân thủ, lại tìm nhiều binh khí đến, sao lại đem rơm rạ đến chỗ này?”
Trình Mục Du lắc đầu nói, “Âm binh nào có thân thể huyết nhục, tường thành và binh khí cũng không có tác dụng với bọn họ. Ngươi có nhớ rõ đồng tiền bị đốt lửa trong tay Từ Tử Minh không? Nó từng đuổi âm binh bên cạnh ngươi đi, đó là bởi vì người Liêu có tập tục dùng lửa để tế lễ, mà đám Liêu binh đó bị Tam Muội Chân Hỏa phong dưới mặt đất, bản thân có vài phần kiêng kị với mồi lửa. Vì thế ta mới nghĩ rằng đám cỏ khô này có lẽ có thể chặn bọn họ một thời gian, để cho bọn họ trong thời gian ngắn không thể công thành.”
Tưởng Tích Tích khẽ cắn môi dưới, “Biện pháp của đại nhân là tốt, nhưng nếu cửa thành bị âm binh công hãm thì chúng ta liền bó tay không có cách nào, chỉ có thể làm cá trong chậu, mặc bọn họ treo cổ sao?”
“Có Hữu Nhĩ ở đây, hẳn là còn có thể chống đỡ mấy canh giờ, nhưng số lượng âm binh quá nhiều, ta sợ lấy mình nó thì không phải đối thủ của chúng.” Trình Mục Du cắn chặt răng, “Nếu thật sự đến lúc ấy, chúng ta cũng chỉ có thể tạo thành tường người che trở bá tánh, có thể chống bao lâu thì chống bấy lâu, trừ cái đó ra, ta không có biện pháp khác.”
Khi nói chuyện, nơi chân núi phía xa bỗng nhiên ẩn ẩn hiện ra một làn khói màu đen, càng ngày càng dày, từng chút một bay về phía bọn họ.
Trình Mục Du cùng Tưởng Tích Tích đều cả kinh, đôi mắt trừng lớn nhìn về nơi xa, nhưng còn chưa nhìn rõ cái gì thì bên tai lại truyền đến từng trận tiếng bước chân, từ xa tới gần, từ nhẹ biến nặng, đến mặt đất cũng tựa hồ run rẩy lên. Đó là mấy ngàn đôi ủng chiến dẫm lên mặt đất tạo ra tiếng vang dội rung động núi sông.
Tưởng Tích Tích chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, đến trái tim cũng sắp ngừng đập. Nàng ngưng thần nhìn phương xa, trong tai dần dần tràn ngập tiếng náo động, chém giết ồn ào mà luồng khói đen kia cũng dần lộ ra hình hài trước mắt nàng: Bọn họ là ba ngàn âm binh đang giơ cao binh khí, giống như châu chấu, từ nơi xa thẳng tiến đến, làm cho cát bụi bốc lên cao, mờ mịt đầy trời, bất luận là người sống nào cũng giết không tha.
“Đại nhân……” Nàng run rẩy kêu lên một tiếng.
Trình Mục Du hướng nàng gật đầu, lại hô to với những người bên dưới tường thành, “Âm binh sắp tới rồi, nhanh đốt lửa.”
Người bên dưới nghe thấy hắn quát lớn thì vội vàng dùng cây đuốc đã chuẩn bị sớm đen đống cỏ khô kia đốt lên, lửa lớn hừng hực giống như phát điên, theo gió bay tán loạn, không kiêng nể gì mà nhấm nuốt hết thảy, bốc lên một mảng đỏ đậm, khói đen tức khắc bốc lên cuồn cuộn, giống như một tấm chắn, vắt ngang giữa huyện Liêu Dương mà đám âm binh như thủy triều kia.
Trình Mục Du dự liệu không tồi, đám âm binh đi đến dưới thành bị một mảnh biển lửa này làm cho dừng bước, thân hình tàn phá thử thăm dò về phía trước nhưng tức khắc bị ngọn lửa bức cho lùi về sau vài thước, một đám lo sợ không yên, đừng thẳng không dám tiến công về phía trước.
Tưởng Tích Tích thấy vậy thì không nhịn được vỗ tay trầm trồ khen ngợi, hưng phấn nói với Trình Mục Du, “Đại nhân, biện pháp của ngài quả nhiên dùng được, ngài xem đám Liêu binh này bị ngọn lửa bức cho không thể đến gần tường thành nửa bước. Chi bằng nhân cơ hội này chúng ta thu thập thêm chút rơm rạn, như thế chẳng phải không uổng một binh một tốt, liền có thể đem bọn họ vây ở bên ngoài cửa thành hay sao?”
Trình Mục Du lại không lạc quan như nàng, hắn cùng Lý Đức Hành giao thủ vài lần, biết người này tâm tư sâu không lường được, làm việc tuyệt đối không để lại lỗ hổng lớn như vậy được. Hắn đứng ở trên thành lâu, nhìn không chớp mắt vào đội ngũ đông nghìn ngịt phía dưới, chỉ thấy bọn họ không phải thiếu tay thì thiếu chân, thậm chí có người không có đầu, còn có người chỉ còn lại một nửa thân trên, nhưng vẫn ngoan cường huơ huơ gậy gắt trên tay, hướng người trên thành lâu chửi rủa. Càng quái dị hơn là, trên người mỗi binh lính đều có một tầng khí màu đen, bên trong còn lộ ra chút huyết sắc, khiến thân thể bị phá thành mảnh nhỏ của họ càng thêm quái dị.