Lão đạo chậm rãi hướng cửa thành đi tới, không chút hoang mang, phảng phất hắn chỉ ngẫu nhiên đi đến nơi này, thuận tay đem sự tình chưa giải quyết xong mà làm cho nốt.
Trình Mục Du đứng tại chỗ bất động, nhìn không chớp mắt vào bóng dáng hắn đi tới, lúc đi qua nhau, tay phải hắn vừa nhấc, đem cây roi đen kia thu vào lòng bàn tay.
Trình Mục Du chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, ngay sau đó, một mảnh biển lửa từ trong tay lão đạo kia bốc lên, xé rách mây đen dày đặc, xông thẳng lên trời cao. Ngọn lửa đầy trời, như ma quỷ, điên cuồng nối tiếp nhau, giương nanh múa vuốt muốn đem cả không trung nuốt lấy.
Trong lúc nhất thời, vạn vật trên thế gian giống như đã không còn tồn tại, chỉ còn lại lửa màu cam, còn có lão nhân vững vàng đứng bên trong lửa cháy kia.
Nhiều lần, tiếng khóc tiếng la từ sau lưng vọt tới, Trình Mục Du chỉ cảm thấy bên tai xẹt qua một đạo đạo cuồng phong, mê hoặc đôi mắt hắn khiến hắn nhìn không ra mình đang ở nơi nào. Hắn nửa ngồi xổm xuống, một tay lấy kiếm chống đất, một cái tay khác liều mạng xoa mí mắt, miễn cưỡng đem đôi mắt mở ra một cái khe, đúng lúc vừa thấy trước mắt mình có một thân ảnh khóc lóc lung tay chạy đến, chỉ vài bước nữa là sẽ đâm qua người hắn. Đúng lúc này lão đạo kia bỗng nhiên túm chặt lấy tay hắn, đem hắn kéo về bên cạnh mình. Dưới cơn kinh hoàng, Trình Mục Du ôm chặt lấy lão đạo kia, ngón tay gắt gao nắm lấy áo bào của hắn không dám buông ra.
Chóp mũi hắn truyền đến một trận hương khí nhàn nhạt, trong lòng hắn đột nhiên vừa động, lại nhìn người đang che trước mặt mình, đột nhiên thốt lên moọt câu không thể tin được: “Ngươi…… Thật sự là hắn?”
Lão đạo không để ý tới hắn, tay trái bỗng nhiên nhấc lên trên, ánh lửa càng mạnh thêm vài phần. Cùng với động tác này, vô số hắc ảnh kêu khóc từ bên cạnh hai người bay qua, bọn họ bị phong ấn ba mươi năm, không nghĩ đến khi được thấy ánh mặt trời thì rất nhanh lại bị hắc ám cắn nuốt, có thể nào không bi ai.
Không biết qua bao lâu, lửa trong trời đất dần tắt đi, ngoài thành Liêu Dương chỉ còn lại mấy chục người quần áo tả tơi đang hoảng sợ vô cùng, còn ba ngàn âm binh kia sớm đã bị ngọn lửa cuốn đi nơi nào không biết.
Huyện Liêu Dương sau khi trải qua một trận ác đấu thì lại khôi phụ bộ dạng yên lặng như cũ.
“Đi thôi, luân hồi chi cảnh mới là nơi các ngươi phải đến.” Lão đạo nhìn phương xa, trong miệng nhẹ giọng nỉ non nói.
Trình Mục Du buông quần áo hắn ra, gắt gao nhìn chằm chằm vết sẹo trên cổ hắn, thấp giọng nói, “Đa tạ tiên sinh cứu mạng, xin hỏi tôn tính đại danh của tiên sinh là gì?”
Đạo nhân kia không trả lời, hắn xoay người, ánh mắt lướt qua mọi người, cuối cùng dừng trên linh nhãn trên trán Hữu Nhĩ, sau đó lại ném ống tay áo đi về phương xa, dáng người phiêu dật nhẹ nhàng, bước chân lại vô cùng nhanh chóng, chỉ trong chốc lát đã biến mất nơi cuối trời.
Nhìn hắn càng đi càng xa, Lưu Tự Đường mới như tỉnh mộng, sải bước đuổi theo, nhưng vừa chạy được vài bước thì lại bị Trình Mục Du gọi lại, “Hiền đệ, không cần đuổi theo.”
Lưu Tự Đường trừng mắt quay đầu lại, “Trình huynh, ngươi đã quên sao? Lão đạo kia khả năng chính là hung thủ giết chết mấy chục người của Hỗ gia đó.”
Trình Mục Du dời bước về phía trước, kiên định hướng Lưu Tự Đường lắc lắc đầu, “Hắn không phải, ngươi nhận sai người rồi.”
Lưu Tự Đường lệnh cho con ngựa dừng lại, trong miệng ngạc nhiên nói, “Không phải sao? Trên cổ hắn có một vết sẹo thật dài, chẳng lẽ huynh đài không nhìn đến sao?”
Trình Mục Du chậm rãi xoay người, ánh mắt rơi xuống trên mặt Hữu Nhĩ, đối diện với đôi mắt lập lòe của nó, “Có người vì muốn trấn áp ba ngàn âm binh này mà hóa thành bộ dạng lão đạo sĩ, người khác không nhận ra được nhưng ta lại nhận ra nàng.”
“Huynh đài sao lại nói lời này?”
“Hắn và nàng bất đồng, tuy đều giỏi dùng Tam Muội Chân Hỏa, nhưng một người dùng đạo pháp để cổ vũ oán hận trên thế gian, người khác lại dùng đạo pháp để hóa giải thù hận vài thập niên, đem linh hồn của ba ngàn Liêu binh đưa đến luân hồi chi cảnh.”