Tàm Thực

Tàm Thực - Chương 4




Đêm ấy, bởi vì mẹ nài nỉ, mà Tiếu Triệt đến phòng của bà. Bây giờ, cậu không còn bài xích chuyện này như trước, dẫu sao, cậu cũng không còn là đứa nhỏ chưa hiểu sự đời như lúc ấy, cậu biết làm thế nào để dù cho không làm tình, chỉ cần dùng tay, thì vẫn có thể “an ủi” một người phụ nữ. Toàn bộ quá trình, thực ra cũng chưa đến nửa tiếng.

Sau khi kết thúc, bà nằm ngủ say.

Tiếu Triệt trở lại phòng mình, rửa tay sạch sẽ tới năm phút, rồi mới đi ngủ.

Thế nhưng, tối hôm ấy, cậu không cách nào ngủ yên giấc.

Mỗi lần cậu ngủ, liền lập tức nằm mơ, rồi nhanh chóng tỉnh giấc.

Trên thực tế, chỉ cần nhắm mắt lại thôi, cậu liền như rơi vào một thế giới tối đen, mùi hương thân thuộc ấy tựa một tấm lụa đỏ như có như không phảng phất, hay tựa như một sợi dây leo, từng chút từng chút quấn lấy cậu, dẫn dắt cậu, dẫn dắt cậu đến một vùng đất cậu chưa từng biết đến, thăm dò đến tiềm thức cực kì tò mò muốn khám phá bí mật của cậu — nhưng cậu lại không thể nào đẩy ra cánh cửa lớn dẫn đến thế giới ấy, bởi vì chỉ cần cậu vừa chạm vào nó, cậu sẽ lập tức tỉnh dậy.

Nửa đêm, cậu có chút khô nóng trong người nên rời giường. Nhìn đồng hồ, mới 3 giờ sáng. Còn ba tiếng nữa cậu mới phải dậy.

Cảm thấy khát nước, cậu định đi ra ngoài rót chút nước.

Trời giữa hè, côn trùng bên ngoài kêu râm ran không ngừng. Tiếu Triệt để trần nửa thân trên mang dép đi xuống nhà bếp, mở tủ lạnh, lấy ra một chai nước suối, vặn mở, rồi ngửa đầu tu ừng ực.

Nhưng vào lúc ấy, cậu mơ mơ màng màng nhận ra rằng phòng tắm đang bật đèn.

Là mẹ sao?

Bỗng nhiên, cừa phòng tắm mở ra.

Bên dưới vầng sáng mờ ảo, hơi nước mông lung trong nháy mắt tuôn ra. Sau đó, Tiếu Triệt hoàn toàn tỉnh táo.

Loại hương thơm kia hòa cùng với hơi nước ẩm ướt bay ra! Tuy rằng mùi thơm ấy đã bị lấn át bởi mùi hương xà phòng, nhưng nó vẫn còn thoang thoảng trong không khí, thơm ngọt như vậy, dụ người như vậy…. Tiếu Triệt cảm thấy hương thơm như vậy vẫn chưa đủ, cậu thậm chí còn vô thức oán hận tại sao chủ nhân hương thơm ấy lại đi tắm, một mùi vị tươi ngon như vậy, chẳng phải nên được quý trọng sao?!

Ngay vào thời khắc cậu suy nghĩ lung tung, nam nhân khoác áo ngủ có hoa văn hoa Mạn Đà đen tuyền từ trong phòng tắm bước ra, trong tay xách theo một thùng nước nóng. Tiếu Triệt đã bao nhiêu năm rồi chưa được thấy dáng vẻ này của ông? Quả thực hiếm thấy, thắt lưng cùng vạt áo tắm chỉ được khoác lỏng lẻo, làm lộ ra một vùng cổ cùng xương quai xanh xinh đẹp!

“Ba ba…” Tiếu Triệt có chút lúng túng, “Người sao lại tắm ở đây…”

Dù sao thì bình thường cha đều tắm ở dưới tầng hầm cơ mà.

“Máy nóng lạnh dưới đó hỏng rồi.”

“Như vậy à.” Tiếu Triệt đóng tủ lạnh lại, tránh qua nhường đường cho ông đi.

Cậu nhìn thấy cha có chút mệt mỏi xách theo thùng nước nóng, tóc ướt sũng còn tích nước. Cậu chú ý thấy mỗi một bước đi của ông, đều cần một chút thời gian để thích ứng, tim càng thêm đập nhanh hơn. Tựa hồ vì muốn che giấu cái gì đó, mà cậu cất cao giọng: “Con xách nước cho cha, có được không?”

Lời vừa ra khỏi miệng, cậu liền biết cha không thể đáp ứng. Bởi vì nếu xách nước cho ông, đồng nghĩa với việc chính cậu phải đi xuống tầng hầm, nói không chừng còn có thể phát hiện ra ông đến cùng dùng thùng nước ấy để làm gì…

Quả nhiên, ông liền từ chối: “Không cần, con nhanh đi ngủ đi.”

“Vâng, ba ba, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Thanh âm nam nhân có chút khàn khàn, ông chậm rãi bước qua mặt Tiếu Triệt, sau đó mở ra cánh cửa dẫn tới khu tầng hầm bên dưới.

Tiếu Triệt sau khi nghe thấy tiếng cha khóa cửa, tiếng bước chân vô cùng nhịp nhàng đạp trên cầu thang nền xi măng, thì xấu hổ phát hiện địa phương bên dưới của mình có chút hưng phấn.

Căn bản là không thể khống chế nổi.

Ngòi nổ này, là do cậu vừa nhìn thấy hình ảnh của người cùng huyết thống với mình — đều do vạt áo tắm mở quá rộng!

Vào khoảnh khắc ông đi ngang mặt cậu, cậu rõ ràng nhìn thấy trên xương quai xanh của ông có vài dấu ấn đo đỏ, loại dấu ấn đó rải rác xuống tận ***g ngực, đầu nhũ bên phải dựng đứng, hơn nữa còn giống như hạt lựu chín đỏ chờ được hái!

Chuyện này quá sai trái rồi!

Rõ ràng cha bình thường đều nghiêm túc cấm dục như vậy, cẩn thận tỉ mỉ như vậy, rõ ràng mấy tháng qua ông không hề lên giường với mẹ, hoặc cũng có thể mấy năm qua chưa lên giường với bà, nhưng tại sao thân thể ông lại có dấu vết như vậy —

Là bị dị ứng sao?

Không đúng! Vừa nhìn liền biết là do người kích thích tạo thành… Cho nên, là chính ông làm ra sao? Hay là, ông có người bên ngoài?!



Trở về phòng rồi, tư duy của Tiếu Triệt vẫn rất hỗn loạn. Hình ảnh lúc nãy lại một lần nữa hiện lên trong đầu, hơn nữa loại hình ảnh ấy còn được đầu óc cậu chỉnh sửa thêm, trở nên càng lúc càng rõ nét, càng lúc càng tình sắc…

Sau đó, cậu bắt đầu nằm mơ.

Vẫn là bối cảnh đen kịt như ban nãy, vô số sợi dây đỏ sẫm như mạng nhện quấn quít lấy nhau, và rồi, cậu nhìn thấy cha cả người trần trụi nằm đấy.

Toàn thân ông gần như toàn là tơ nhện, hai tay bị trói ra sau lưng, treo lên giữa khoảng không.

Những tơ nhện kia chuyển động, không ngừng ma sát trên người ông, đặc biệt là những vị trí mẫn cảm, như ngực, bụng, bắp đùi trong cùng chỗ chếch sang… Ông rõ ràng đã chảy máu, thế nhưng, lại trông như rất thoải mái…

Ông hé miệng ngâm nga, khát cầu…

Loại dáng vẻ này, loại dáng vẻ này, rất giống với —

Tiếu Triệt bỗng vùng dậy.

Vừa vặn 6 giờ 30. Quần lót đã sớm ướt đẫm một vùng.