Tàm Thực

Tàm Thực - Chương 3




Trên đường về nhà, trời bắt đầu đổ mưa. Tiếu Triệt không mang theo ô, mà chính cậu cũng không để tâm đến trận mưa này. Nước mưa lạnh lẽo gột sạch phân nữa mùi rượu cùng mùi máu tanh trên người cậu, về đến nhà, đã gần 12 giờ khuya.

Mới vừa bước vào trong nhà, mẹ liền xông tới: “Con xem mấy giờ rồi! Làm sao lại về muộn như vậy?!”

“Sắp thi, con cùng bạn tự học thêm một chút.” Tiếu Triệt mở mắt nói đại.

Mẹ Tiếu Triệt cũng không dễ bị lừa như vậy, bà đi về phía cậu, ngửi thật kĩ: “Con uống rượu?”

“Vâng.”

Tiếu Triệt đi về phòng của mình, định tắm rửa cho sạch.

Bà thấy thái độ cậu lãnh đạm, quả thực vừa tức vừa sốt ruột: “Con mới 15 tuổi! Chẳng phải đã nói với con vị thành niên không được uống rượu rồi sao?! Muốn uống ba năm sau tính! Mà làm sao còn có thêm mùi thuốc lá thế này? Còn có…”

Bà còn chưa nói xong, Tiếu Triệt đã ngắt ngang: “Mẹ cũng từng nói vị thành niên không được làm tình.”

Bà sửng sốt, mặt có chút đỏ, thân thể run lên.

Tiếu Triệt đi thẳng vào phòng mình, cởi sạch quần áo, chuẩn bị đi tắm.

Đợi đến khi cậu đi ra, vậy mà lại nhìn thấy cha đã nhiều tuần không gặp ngồi đấy.

Còn mẹ đã thay một cái váy ôm, tươi cười dọn cơm cho ông. Bà thấy Tiếu Triệt đi tới, liền nói: “Triệt Nhi, có muốn ăn thêm chút gì nữa không?”

Tiếu Triệt xác thực cũng đang đói bụng, nên gật đầu. Đi tới bên cạnh ông kêu hai tiếng: “Ba ba.”

Người đàn ông gật đầu, thấp giọng nói: “Nghe nói hôm nay con về nhà rất trễ?”

Tiếu Triệt vội vã trả lời: “Tự học thêm chút thôi ba, sắp thi rồi!”

“Cũng đừng học khuya quá.”

Tiếu Triệt thực thụ sủng nhược kinh (được quan tâm mà vừa mừng vừa lo), ông bình thường rất nghiêm khắc, có ăn cơm cùng nhau, cũng chả trò chuyện gì, càng không cần bàn đến chuyện nói vài ba câu quan tâm đến chuyện học hành của cậu hay sức khỏe của cậu. Trong ký ức của Tiếu Triệt, cậu luôn cảm thấy người đàn ông này không thích cậu. Phải nói là, người đàn ông này tựa hồ đối với cậu, mẹ cùng chuyện trong công ty đều không có hứng thú, ngoại trừ căn phòng dưới tầng hầm của ông.

“Vâng. Ba ba cũng đừng gắng sức quá!” Tiếu Triệt nhanh chóng lễ phép nói với cha.

Mẹ thấy hai cha con lâu không gặp ngồi quan tâm hỏi thăm lẫn nhau như vậy, vui mừng không hết, lại đem cho bọn họ thêm đĩa rau, hỏi han ân cần hai cha con. Mà cha ngay sau ấy không còn nói thêm gì nữa, chỉ đôi khi nói ra một hai tiếng.

Tiếu Triệt hiếm khi nhìn thấy ông, cho nên nhịn không được ngẩng đầu quan sát kĩ hơn.

Trong ký ức của cậu, cha trông hơi giống với mẹ, phi thường tuấn mỹ. Thời điểm Tiếu Triệt 10 tuổi, nhớ có lần cha dẫn cậu đi đến một buổi tiệc long trọng, khi đó cha mặc một cái áo bành tô, ưu nhã nâng ly rượu đỏ lên hướng về mặt khách quý đọc bài diễn văn, cảnh tượng ấy đẹp đến mức vượt qua bất kì hình ảnh nào cậu từng thấy.

Bây giờ tuy ngoại hình cha vẫn rất tuấn mỹ, nhưng không còn sánh kịp được với năm đó. Tóc ông được vuốt gọn ra sau, xịt gel, có chen lẫn vài sợi tóc bạc, làn da tuy vẫn mịn màng, nhưng đã có chút yếu ớt trắng xám lông mi vẫn nhỏ dài như trước, quầng mắt đen đôi chỗ thâm lại môi vẫn mềm mại, nhưng khóe miệng đã xuất hiện nếp nhăn. Mặt ông bây giờ nghiêm nghị, gần như không bao giờ cười, ăn mặc nghiêm trang hơn nhiều so với lúc xưa. Khi còn nhỏ còn có những kí ức vụn vặt mơ hồ về cảnh hai cha con tắm chung, còn bây giờ, ông đều giải quyết sinh hoạt cá nhân dưới tầng hầm, cho dù có đứng trong nhà, cũng không cởi cà vạt ra, cho dù có nắng nóng thế nào, cũng mặc áo sơ mi quần tây, thậm chí ngay cả cả cúc áo trên cùng cũng cài lại.

Thân người cấm dục như vậy, lại một thời gian dài không lên giường với mẹ, đáy lòng Tiếu Triệt có chút thông cảm với mẹ. Trên thực tế, cậu thật sự rất khó tưởng tượng ra dáng vẻ cha cởi quần áo, phóng túng ham muốn của mình — phải nói là, căn bản không cách nào tưởng tượng được!

Tiếu Triệt một bên miên man suy nghĩ, một bên nhìn cha chậm rãi cắt miếng thịt bò, dùng đĩa cắm xuống đưa vào miệng.

Thịt bò được nấu tái, bên trên còn mang theo ít tơ máu. Ông cắt xong, đưa lên môi, há miệng bỏ vào chậm rãi nhai.

Tiếu Triệt nhìn chằm chằm không chớp mắt cái miệng xinh đẹp cùng khuôn mặt gầy gò kia, và một chút màu đỏ còn dính trên viền môi chuyển động theo tiết tấu nhai của ông, cậu bỗng vô thức nuốt một ngụm nước bọt.

“Hoạt sắc sinh hương.”

Đây là cụm từ thoáng qua trong đầu cậu. Lúc nghĩ đến nó, ngay cả cậu cũng bị làm cho kinh ngạc. Cậu biết cụm từ này chỉ dùng để chỉ những bông hoa xinh đẹp, hay một người phụ nữ kiều mị… Thế nhưng, giờ đây cậu lại muốn dùng cụm từ này để hình dung cha ruột của mình!

Cha Tiếu Triệt tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của cậu, ngước mắt lên: “Sao vậy?”

Tiếu Triệt chú ý thấy con ngươi đen của cha có chút u ám, tròng trắng cũng đục ngầu đi, nhưng kết hợp hình dạng đôi mắt, cùng với hàng lông mi đen dài, thì vẫn đẹp đẽ như trước. Cậu ngẩn người, sau đó lắc lắc đầu, cười nói: “Không có gì.”

Ông ăn xong rồi, Tiếu Triệt vẫn chỉ mới ăn được một nửa.

Lau miệng xong, ông xoay người rời đi.

Khi cơ thể ông đi ngang qua sau ghế của Tiếu Triệt thì, có một loại mùi hương kỳ diệu bay vào mũi cậu, Tiếu Triệt cả người đột nhiên hoảng hốt không thôi!

Đó là một loại hương thơm tuyệt diệu, thân thuộc, thơm ngon… Mang theo mùi máu tanh nhàn nhạt… Nhưng mà… Lại vẫn ngọt ngào, nhẹ nhàng khoan khoái, hợp khẩu vị… Mê hoặc!

Tế bào bên trong Tiếu Triệt tựa như nở hoa, sau đó bắt đầu bành trướng, đập thịch thịch, quả thực khó có thể ức chế được! Cái cảm giác này so với cảm giác mấy tiếng trước nhìn thấy cảnh tượng máu me đầm đìa còn kích động lòng người hơn!

Cậu rốt cục biết được loại hương thơm quen thuộc này là gì rồi!

Tại sao… Bản thân trước đây không phát hiện ra chứ?!

Mẹ đứng một bên nghi hoặc nhìn cậu: “Con đang cười cái gì vậy?”

“Chỉ là đang nghĩ, mùi trên người cha, thơm quá.” Tiếu Triệt hồi tưởng lại, chép miệng một cái, “Là xức loại nước hoa gì vậy mẹ.”

Mặt bà thế nhưng lại trắng bệch: “Ông ấy chưa từng xịt nước hoa.”

“À… Thật không.”