Tàm Thực

Tàm Thực - Chương 5





Từ hôm trải qua kích thích thị giác đến giờ, đại não Tiếu Triệt hỗn loạn không chịu được.


Đầu tiên, cậu thực sự kinh ngạc bản thân lại biến thái đến mức thèm khát thân thể cha ruột… Thế nhưng, kinh ngạc đến mức nào, thì cũng không nói rõ được. Dẫu sao, một đứa trẻ 12 tuổi đã cùng mẹ ruột mình lên giường, giờ lại khát vọng thân thể cha ruột, thì còn gì đáng kinh ngạc hơn sao.


Điều làm cho cậu nghi ngờ nhất, vẫn là xuất xứ của những dấu ấn đo đỏ lưu lại trên người cha. Có lúc cậu cảm thấy mình nghĩ nhiều quá rồi, có thể là do cha bị dị ứng thôi lại có lúc, cậu tin chắc cha có nữ nhân bên ngoài, những dấu ấn ấy là vết tích nữ nhân đó để lại, đây cũng chính là nguyên do ông lại đối xử lạnh nhạt với mẹ như vậy.


Nhưng lý trí Tiếu Triệt lại tự nhắc nhở bản thân: Không đúng.


Đêm qua, cậu tận mắt nhìn thấy cha ăn cơm xong liền đi xuống tầng hầm, từ nửa đêm đến mãi tận 3 giờ sáng ông đều nhốt mình dưới ấy. Tại sao 3 giờ ông lại đi tắm rửa? Là để tẩy đi dấu vết kia? Vì sao dấu đỏ ấy lại trông mới như vậy? Còn cái đầu nhũ đỏ hơn mức bình thường kia nữa, giống như mới vừa phải hứng chịu kích thích mãnh liệt vậy… Lẽ nào, là do ông tự kích thích mình? Nói ví dụ như, thủ ***?


Nhưng Tiếu Triệt chợt nhớ đến xô nước nóng ông xách theo kia.


Cái xô nước nóng ấy dùng để làm gì?


Ông rõ ràng đã tắm xong, còn cần thêm xô nước để làm gì? Tiếu Triệt có trực giác, cái xô ấy là để chuẩn bị cho người khác… Lẽ nào căn phòng dưới tầng hầm đó, còn có người nào?!



Một ý nghĩ bất chợt nảy ra xuất hiện trong đầu Tiếu Triệt:


Có khi nào, cha là vì, tắm rửa cho “quái vật”?!


Qua nhiều năm như vậy, Tiếu Triệt chỉ tin nơi đó có một con quái vật nhện đỏ mà thôi, còn cụ thể hình dáng nó như thế nào, tại sao không làm tổn thương cha, tại sao cha lại muốn nuôi nó, tại sao mẹ lại e ngại nó đến vậy, tại sao cậu lại không thể đến gần nó, tại sao lại không thể nói cho người ngoài chuyện liên quan đến con quái vật ấy, Tiếu Triệt hoàn toàn không biết.


Cậu lờ mờ cảm thấy mình như đang cố bước chân vào một thế giới cấm kỵ nào đó.


Nhưng với lòng hiếu kỳ, cùng thứ dục vọng sai trái thôi thúc, Tiếu Triệt không cầm lòng được muốn tìm hiểu thêm chuyện có liên quan đến cha, mà quên đi bài học giáo huấn mình 5 năm trước, quên đi những giọt nước mặt của mẹ ngày đó.


Buổi tối hôm ấy, cậu đi ngủ nhưng chưa đóng cửa, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài.


Quả nhiên, cỡ 2 giờ hơn, có người từ dưới tầng hầm đi lên, đi vào phòng tắm tắm rửa.


Lúc này, chìa khóa còn cắm ở cánh cửa lối xuống tầng hầm. Thực ra 5 năm về trước, không hề có cánh cửa này. Cũng bởi vì chuyện phát sinh ngày hôm ấy của Tiếu Triệt, sự kiện con mèo đen bị ăn nát, họ mới xây cánh cửa chặn lại. Có được chìa khóa để đi, chắc chỉ có cha mẹ. Tiếu Triệt từng có nghĩ đến chuyện từ chỗ mẹ lén lấy chùm chìa khoá, nhưng loại biện pháp này cần tiêu tốn một lượng lớn thời gian — chẳng bằng trực tiếp lẻn vào cho rồi.



Cậu len lén đi xuống cầu thang, trốn trong một góc tối, ngồi xổm xuống.


Cỡ chừng hai mươi phút sau, cha đem khóa khóa cửa lại, xách theo thùng nước xuống.


Hai bên hành lang chỉ có hai ngọn đèn, ánh sáng cực kỳ u ám. Mấy con bướm đêm bay lượn trong quầng ánh sáng âm u, Tiếu Triệt chú ý hai bên góc tường toàn là mạng nhện, những con nhện to nhỏ nương theo sợi tơ trượt lên xuống. Tốc độ của cha rất chậm, từng bước từng bước đi xuống cầu thang, nước trong thùng nhấp nhô, thỉnh thoảng vẩy ra bên ngoài một ít, rớt xuống mặt đất. Tiếu Triệt đi ở xa xa phía sau ông, không hề gây ra một tiếng động.


Không lâu sau, cha đã quẹo xuống tầng ba. Hành lang âm u có ngọn nến chập choạng, ánh lửa vững vàng, chỉ đến khi cha bước qua, mới hơi lay động. Tiếu Triệt nhìn lướt qua bức tường không thấy rõ màu cùng bức tranh hội họa nào đấy, và mùi hương quen thuộc khi có khi không, càng đi vào sâu bên trong, lại càng dễ ngửi thấy. Tiếu Triệt nhìn cha chậm rãi đi vào trong căn phòng ở trong cùng.


Nước trong thùng bị hất đi không ít, rốt cục, cha cũng dừng bước.


Cậu chỉ thấy cha đứng ở trước cánh cửa gỗ của căn phòng cuối cùng, đẩy cửa đi vào.


Một luồng ánh sáng rọi ra, cửa càng mở ra nó càng rọi rõ hơn, cuối cùng trở nên mông lung rộng lớn.


Cha thấp giọng nói cái gì đó, cậu nghe không rõ, nhưng có thể cảm nhận được niềm vui sướng chất chứa trong ấy.


Mà Tiếu Triệt phi thường thắc mắc, ông đến cùng nói chuyện với ai? Lẽ nào với người trong phòng? Hoặc là, ông thật sự ở cùng —


Nhưng vào lúc này, cậu nhìn thấy có một cái bóng đen kịt, khổng lồ bao trùm lên bóng của cha, cùng lúc ấy, ánh nến ở cửa như bị chấn kinh mà bắt đầu lay động run rẩy, rồi từ từ tắt mất! Tiếu Triệt đột nhiên nhớ đến 5 năm trước, rõ ràng không có gió mà cửa phòng “oành” một cái đóng lại.


Bao trùm lên bóng của cha thật sự là thứ gì đấy giương nanh múa vuốt dữ tợn trên vách tường. Đó là một thân thể cao lớn, có mấy cái chân dài nhỏ chiếm giữ quanh thân… Chẳng phải là hình dáng của một con nhện khổng lồ sao?


Tim Tiếu Triệt co rút đập nhanh, cậu thấy chỉ một khắc sau nữa thôi, cha sẽ bị quái vật ấy nuốt chửng!


Cậu nắm chặt hai tay, gần như sắp không nhịn nổi nữa hét lên.


Tiếp đó, cậu thế nhưng lại nhìn thấy cha nửa quỳ xuống, ngước đầu lên, dịu dàng mà ngắm nhìn quái vật kia.


Lần này, Tiếu Triệt nghe thấy rõ ràng: “Nên tắm rửa rồi, chủ nhân của tôi.”