Tam Sinh Tam Thế Bộ Sinh Liên

Chương 59




Tam sinh tam thế bộ sinh liên

Tác giả: Đường Thất

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Quyển 4: Hoa Vĩnh Sinh

Chương 59

Tên của hai mươi bốn Văn Võ thị cung Nguyên Cực đều đến từ Thiên Can Địa Chi. Tam điện hạ lấy mười hai chữ "Giáp Ất Bính Đinh Mậu Kỷ Canh Tân Thần Tỵ Ngọ Vị" từ trong hai mươi hai chữ Thiên Can Địa Chi đặt tên cho các Văn Võ thị, chữ Vị xếp cuối cùng, chữ này đã cho hai người nhỏ tuổi nhất trong Văn Võ thị - Tương Vị và Vệ Vị.

Tương Vị và Vệ Vị là hai tỷ muội, một văn một võ, tuổi tuy nhỏ, nhưng thuật ngụy trang cũng đứng đầu trong hai mươi bốn Văn Võ thị, cho nên khi Tam điện hạ đích thân đến Nam Hoang thu phục Cù Phượng, đã phá lệ không để Thiên Bộ đi theo bên cạnh, mà là để cho hai tỷ muội này hầu hạ trái phải. Sau khi giam cầm Cù Phượng, đôi tỷ muội hoa này đã giả làm hai cầm thị của Cù Phượng.

Liên Tống mới từ Cửu Trùng Thiên trở lại tòa Ngô Sơn nhốt Cù Phượng chưa được mấy ngày, Thương Lộ đã tới cửa tìm Cù Phượng uống rượu đối cầm.

Trong vườn đá, Thương Lộ đã uống đến hai phần say, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo. Hắn có tướng mạo thư sinh nho nhã, uống rượu vào, mặt ửng đỏ, say khướt nở nụ cười: "Hai mươi ngày sau Thanh Khâu và Thiên tộc sẽ liên hợp tổ chức lễ Đại duyệt ở giao giới biên cảnh Nam Hoang chúng ta, việc này hiền đệ có nghe nói không?"

Vệ Vị hầu rượu bên cạnh, thấy điện hạ nhà mình miễn cưỡng dựa vào trong ghế đá thì khẽ nhếch môi mỏng lên: "Việc này khắp Bát hoang đều biết, sao ta lại không biết được?" Mỗi lời nói cử chỉ, đều cực giống Cù Phượng, thần sắc lười biếng kia cũng rất giống với Cù Phượng. Vệ Vị kịp thời rót rượu cho hai người, trong lòng tràn ngập khâm phục điện hạ nhà mình.

Thương Lộ lại uống thêm nửa chén: "Tôn thượng đã sẵn sàng ra trận, cũng sẽ phái ma tướng đi biên giới. Phàn Lâm là tướng tài, cần đi theo đốc quân, chuyện trong tay hắn bèn giao cho ta. Vốn tưởng rằng ít nhất còn có Tiêm Điệp chia sẻ bớt công việc, ai ngờ hai vị thần sứ của Cô Dao gần đây lại có hứng thú điều tra việc Tôn thượng phục quy, Tiêm Điệp phải đi xử lý hai người kia." Nói xong gõ trán: "Kết quả, việc canh chừng Quang Thần lại rơi vào đầu ta, thật đau đầu."

Vệ Vị nghĩ thầm, Thương Lộ này quả nhiên rất tin tưởng Cù Phượng, chuyện gì cũng nói với Cù Phượng. Nàng kiềm chế sự ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn về phía điện hạ bên cạnh, thấy điện hạ vẫn ung dung như cũ, dường như chẳng hề kinh ngạc, chỉ lo thưởng thức chén rượu trong tay, thờ ơ trả lời Thương Lộ: "Theo dõi một người thôi, có gì đâu mà đau đầu?"

Thương Lộ lắc đầu, lần này không dùng chén, mà trực tiếp cầm bình ngọc rót nửa bầu rượu, có thể thấy được quả thực hơi buồn bực. Uống rượu xong, lại ngừng một lát, mới bất mãn kể khổ: "Tôn thượng nói Quang Thần tỉnh lại vốn là chuyện không tốt, mặc dù không biết nàng tỉnh lại là vì sao, nhưng cứ theo dõi nàng cho chắc. Từ sau khi Quang Thần tỉnh lại, vẫn ẩn ở trong núi Cô Dao, trong thời gian đó có phái thần sứ đến đưa quà cho tam hoàng tử của Thiên tộc – cũng là thần tự nhiên, sau đó thì không có tin tức gì nữa. Mãi cho đến bảy ngày trước, thám tử đến báo, nói Thủy Thần từng mời Quang Thần đến Thiên Hoa thịnh điển ngắm hoa, sau đó nàng vẫn ở lại Cửu Trùng Thiên, nghe nói cũng đã gặp Đông Hoa đế quân. Năm này trước, thám tử lại tới báo, nói nàng đã rời khỏi Cửu Trùng Thiên, đi núi Phong Tự Ngọc Môn tìm bảo vật.

Vệ Vị không thấy cơ hội, vội vàng đưa một ly rượu qua, để Thương Lộ giải khát.

Cầm thị luôn luôn chu đáo như vậy trước mặt Cù Phượng, Thương Lộ không cảm thấy có gì khác thường, nhận lấy rượu uống, giải thích chuyện tìm bảo vật kia: "Nghe nói trước khi Nữ Oa ngủ say, từng phó thác một bảo vật cho Cô Dao, khi Quang Thần còn sống, thì bảo vật kia được giữ rất tốt. Nhưng sau khi Quang Thần hiến tế, bốn Thần sứ cũng ngủ say theo, bảo vật kia không biết đã biến mất ở đâu. Hôm nay Quang Thần thức tỉnh, biết được bảo vật không thấy đâu nữa, bèn nhân lúc Thiên Hoa thịnh điển đến Cửu Trùng Thiên tìm thử, thì biết được manh mối rằng bảo vật kia có thể ở ngay trong núi Phong Tự Ngọc Môn của Nữ Oa, vì vậy nàng quyết định tự mình đi tìm về.

Lúc Thương Lộ nhắc đi nhắc lại việc này, Liên Tống vẫn dựa vào ghế đá, tư thế mặc dù lười biếng, nhưng vẫn nghiêng tai lắng nghe. Nghe đến đó, hắn nhíu mày, đặt tay lên ghế đá miễn cưỡng nói tiếp: "Tôn thượng dường như có hơi kiêng kỵ Quang Thần nhỉ, vậy hẳn là Quang Thần muốn làm gì tôn thượng cũng đều không hy vọng nàng làm được. Nếu như huynh chỉ theo dõi mà không làm gì khác thì đúng là một việc khó khăn." Hắn bưng chén rượu, lắc lư rượu trong chén: "Chẳng lẽ, tôn thượng cần huynh làm chuyện gì khác?"

Thương Lộ sửng sốt, cười than: "Hiền đệ không ở trước mặt tôn thượng, nhưng cũng có thể thăm dò tâm ý tôn thượng một hai. Ta vẫn muốn tiến cử ngươi đến Ma cung làm việc, ngươi lại không muốn, ôi!"

Liên Tống uống cạn nửa chén rượu, ngón tay khẽ vuốt mép chén ngọc, cũng cười: "Đi Ma cung làm việc nào được tự tại như ta bây giờ, nếu huynh có việc gì thắc mắc phiền lo thì cứ đến phân ưu với ta là được, đến làm việc với Tôn thượng thì tha cho ta đi."

Thương Lộ lại thở dài: "Haiz, ngươi thật đúng là..." Chẳng qua vẫn là chính sự quan trọng, hắn nghiêm mặt, tiếp tục nói: "Tôn thượng quả thực muốn ta làm chút việc khác. Ngài biết Quang Thần muốn tìm bảo vật bị mất trộm, bảo ta tra rõ xem vật kia là gì, tiên hạ thủ vì cường* đoạt nó trước. Nhưng phái người đi theo năm ngày, nhìn thấy bọn họ đến núi Phong Tự Ngọc Môn, cũng ở trong núi dạo qua mấy ngày, mật thám phái đi xem thì chẳng tìm ra được chút manh mối gì về bảo vật kia cả; lại không dám theo quá gần, sợ đánh rắn động cỏ." Thương Lộ phiền não: "Còn chẳng biết bảo vật này là cái gì, còn trước hạ thủ vi cường gì nữa, haiz, haiz, ngươi nói việc này có khó hay không?"

*ra tay trước thì được nhiều lợi thế hơn

Vệ Vị thấy chén rượu của điện hạ lại cạn, vội vàng nghiêng người rót đầy, tiếp theo thấy điện hạ giơ chén rượu lên, vừa thưởng thức rượu vừa thờ ơ nói: "Theo ta thì tôn thượng muốn chẳng qua chỉ muốn bảo vật Quang Thần muốn tìm mà thôi, hạ thủ trước hay hạ thủ sao thì có gì khác nhau, chỉ cần huynh có thể lấy được vật đó không phải là được rồi sao?" Đuôi mắt hắn nhướng lên, khẽ cười, nụ cười có vẻ khinh mạn: "Nếu ta là huynh, thì ta chỉ đi theo Quang Thần từ xa, tuyệt đối không đánh rắn động cỏ, đợi đến khi bọn họ tìm được vật kia thì sẽ tập kích đoạt bảo, như thế không phải nhẹ nhàng hơn nhiều sao?"

Thương Lộ dừng lại, suy nghĩ một lát: "Nhưng lỡ như đến lúc đó không thành công..."

Liên Tống vẫn tỏ ra miễn cưỡng, không để hắn thấy mình vội vàng quá: "Vậy cứ theo lệnh của Tôn thượng mà làm? Nhưng như thế thì khó lắm? Theo sát, thì Quang Thần chắc chắn sẽ phát giác, đến lúc đó đừng nói ra tay trước mà muốn tập kích bất ngờ đoạt lấy bảo vật của nàng thôi cũng khó... Đối mặt với một Quang Thần có phòng bị, thì tỷ lệ tập kích bất ngờ thành công hẳn là cũng không lớn."

Thương Lộ nốc một chén rượu, lại suy nghĩ một lát: "Hiền đệ nói rất đúng, nếu Quang Thần không phòng bị, dùng kế bất ngờ đoạt bảo vật thực ra phần thắng không thấp, chuẩn bị tốt công tác bất ngờ là được. Nếu không thì chuyến công việc này càng khó thành công."

Liên Tống mỉm cười: "Đúng vậy."

Hai người chạm cốc một lần.

Tổ Thị ở Tây Hoang xa xôi hắt xì một cái. Thiên Bộ vội vàng đưa áo choàng qua. Tổ Thị lắc đầu: "Không lạnh." Tay vịn lưng ghế suy nghĩ một lát: "Chắc có ai nhắc ta rồi." Thiên Bộ cất áo choàng lại. Núi Phong Tự Ngọc Môn nhiệt độ ngày đêm chênh lệch không lớn lắm, huống hồ bọn họ lúc này lại ở một sơn động chắn gió, quả thực là không lạnh.

Bọn họ không lạnh, nhưng Địch Cơ bị Sương Hòa trói chặt ném vào một cái ao bằng cách đó vài bước lại lạnh đến run rẩy, thỉnh thoảng lại rên khẽ, nhưng cũng không phải là tiếng rên rỉ cầu khẩn, mà giống như không chịu thua bọn họ.

Bốn ngày trước họ đã tới núi Phong Tự Ngọc Môn.

Núi Phong Tự Ngọc Môn tọa lạc ở cực tây của Tây Hoang, là nơi Địa Mẫu Nữ Oa ngủ say, cũng là nơi mặt trăng mặt trời hạ xuống. Nữ Oa là chúa tể duy nhất của ngọn núi này, các tộc khác đều không có quyền quản lý ngọn núi này, cho nên núi Phong Tự Ngọc Môn tuy là thánh sơn của Thần tộc, nhưng cũng có thể nói nó là một khu vực không ai quản lý: Nữ Oa ngủ say hơn bốn mươi vạn năm, nơi đây cũng không ai quản lý bốn mươi vạn năm.

Chẳng qua, mấy vị thần Hồng hoang như bọn họ, lúc ngủ say đều có kế hoạch, ra lệnh cho thần sứ hoặc tiên thị chăm sóc chỗ mình ngủ. Cho nên khi Tổ Thị phá trận xông vào núi, lại không gặp phải thần sứ đến ngăn cản, lúc đi vào trong núi còn nhìn thấy cảnh vật hoang tàn thì không khỏi hơi giật mình.

Sương Hòa và Cốt Dung đi theo nàng cũng kinh hãi lắp bắp. Sương Hòa đi đầu cằn nhằn: "Ta còn nhớ chỗ của Nữ Oa nương nương không phải có một thần sứ tỷ tỷ rất lợi hại sao, tên là Oánh... Oánh gì đó? À đúng rồi, bây giờ vua của Yêu tộc có họ Oánh, vậy thì vị tỷ tỷ này hẳn là tổ tông của đương kim Yêu quân." Nhọc hắn đã bát quái đến mức đó còn có thể xoay đề tài lại: "Tôn thượng phá đại trận hộ sơn của Nữ Oa nương nương, gây ra động tĩnh lớn như vậy mà vị Oánh tỷ tỷ này cũng không đi ra xem, hay nàng cũng ngủ say rồi?

Cốt Dung lẩm bẩm theo: "Núi này hoàn toàn không giống như có thần sứ chăm sóc, các ngươi xem đi, hoa này, cỏ này, cây này, đều ỉu xìu khô héo cả rồi." Nói xong còn khịt mũi: "Cảm giác cũng không có linh khí gì, có phải đến linh vật cũng không có không, có chuyện gì xảy ra thế này... Thiên Bộ cảm thấy thế nào?"

Thiên Bộ tuổi còn trẻ, trước đó chưa từng đặt chân đến chỗ mà Cổ Thần ngủ say, còn tưởng một thần cảnh bị bỏ hoang mấy chục năm thì nên như thế này. Nàng không có kiến thức để xuất bản. Ba người cùng nhìn về phía Tổ Thị.

Tổ Thị yên tĩnh một lát, thi thuật Toàn Tri kết nối với cây cỏ khắp núi này, muốn hỏi đám hoa cỏ xem ngọn núi này đã xảy ra chuyện gì, lại phát hiện mọi thứ đều tĩnh lặng, không có bất cứ âm thanh nào. Nàng thử dùng ánh sáng Nguyên Sơn đưa thần thức đi khắp cả ngọn núi, khi thần thức và linh hồn của cây cối hoa cỏ tiếp xúc, lại phát hiện cây cối hoa cỏ ở núi Phong Tự Ngọc Môn đều không có linh hồn."

Điều này quá kỳ lạ.

Hoa mộc trên đời nếu khai linh trí, thì ắt sẽ có hồn hoa.

Trong thánh sơn của Nữ Oa chắc chắn đã từng xảy ra chuyện gì đó.

Có thể là trước khi Nữ Oa trước khi ngủ sau, đã từng tiếp nhận pháp tắc của thần tự nhiên với núi Phong Tự Ngọc Môn, Tổ Thị vào đây như vào Cô Dao, thần thức rong chơi bên trong rất tự do thoải mái, có thể cảm nhận được rất nhiều thứ. Ví dụ như nàng dễ dàng biết được trên đỉnh núi có bốn mươi chín tầng trận pháp không gian, đó trận pháp cổ xưa hoàn hảo, chưa từng bị chạm vào, có lẽ là nơi cất giữ tiên thể của Nữ Oa. Mà nàng cũng có thể cảm giác được ngọn núi này cũng không phải là một tòa núi rỗng không có sinh linh... trong núi là có linh vật, một hoặc hai cái, giấu ở trong trận pháp không gian, không biết vị trí cụ thể, năng lượng không lớn, hẳn không phải là thần sứ, có lẽ là tiên bộc hoặc là người giữ núi...

Muốn tìm được người trong ngọn Thánh sơn mênh mông này, người đó còn cố ý trốn tránh bọn họ nữa thì không phải chuyện dễ dàng, nhưng cũng không phải là không có cách ép người xuất hiện.

Cách của Tổ Thị là phá giải trận pháp không gian hộ trì tiên thể Nữ Oa.

Bốn mươi chín trận pháp trên đỉnh núi này tất nhiên là cao mình, nhưng khắp tứ hải bát hoang, rất hiếm người có thể qua mặt Tổ Thị trong việc tạo ra trận pháp không gian. Bốn mươi chín trận pháp này tinh xảo phức tạp, muốn phá giải được không hề đơn giản, nhưng đối với nàng thì không có gì khó khăn.

Từ ba ngày trước nàng đã bắt đầu phá trận, ba ngày trôi qua, đến hôm nay đã thuận lợi phá giải tới tầng thứ chín.

Sau đó người thủ trận cuối cùng cùng ngồi không yên, xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

Đó là Địch Cơ.

Người thủ trận của núi Phong Tự Ngọc Môn là Địch Cơ, đây là chuyện không ai nghĩ tới. Lúc thấy Địch Cơ, đến Tổ Thị cũng hơi sửng sốt, chẳng qua biểu cảm của nàng vẫn rất bình tĩnh, thấy Địch Cơ dường như rất đề phòng họ nên không có ý định lập tức thẩm vấn nàng, chỉ nói với Thiên Bộ, nàng phá trận ba ngày có hơi mệt mỏi, giao Địch Cơ cho ba người bọn họ trông coi trước, nàng đi ngủ một lát khôi phục tinh thần. Nói xong bèn chậm rãi đi tới chỗ sâu nhất của sơn động nghỉ ngơi.

Tổ Thị không vội, Thiên Bộ và Cốt Dung cũng không vội, nhưng Sương Hòa là một người nóng vội. Thánh sơn của Nữ Oa thành ra cái dạng này, người thủ trận của của Thánh sơn sao lại chạy đến Cửu Trùng Thiên gây rối... Hắn quả thực rất tò mò, Tổ Thị vừa đi, hắn đã nhận lấy Địch Cơ từ chỗ Thiên Bộ, muốn thẩm vấn nàng. Nhưng không ngờ Địch Cơ yếu đuối kia lại như biến thành một người cứng rắn, hoàn toàn không quan tâm hắn, Sương Hòa đâu hiểu nhẫn nhịn là gì, nổi đóa lên. Nhưng vì gương mặt hắn còn đẹp hơn hoa, nên cũng không thương hương tiếc ngọc gì với một Địch Cơ yếu đuối cả, trong cơn nóng giận đã trói nàng ném vào băng trì.

Khi Tổ Thị nghỉ ngơi đủ rồi thì đi ra khỏi động, Địch Cơ đã bị ngâm trong nước đá cả buổi chiều, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh đến tái mét, môi cũng tím tái, nhưng lại không hề mở miệng xin tha thứ, đúng là kiên cường.

Tổ Thị nghe nói chiều nay Sương Hòa đã làm gì Địch Cơ thì hơi nhíu mày, sau khi ngồi xuống, ra lệnh Sương Hòa vớt Địch Cơ lên, lại kêu Thiên Bộ nhóm lửa.

Sau khi Địch Cơ tỉnh lại, ánh mắt ba phần phẫn nộ, bảy phần cảnh giác nhìn họ. Sương Hòa mất hứng cằn nhằn: "Ta đâu cố ý tra tấn nàng, ban đầu ta cũng nói đàng hoàng lắm chứ bộ, là do nàng cứng đầu lờ ta đi nên mới ngâm nàng vào ao cho tỉnh thôi?!"

Tổ Thị trước giờ không trách mắng hắn, nghe hắn nói như vậy, chỉ nhẹ nhàng nói: "Nhưng vẫn nên đối xử nhẹ nhàng với cô nương người ta một chút."

Địch Cơ đột nhiên nói, giọng hơi khàn, còn mang theo sự châm chọc: "Không cần ngươi giả vờ tốt bụng."

Cốt Dung lập tức nói: "Đừng có mà vô lễ!"

Tổ Thị nhận lấy nước trà Thiên Bộ đưa tới: "Không sao." Nàng ung dung uống nửa chén trà cho tỉnh táo, sau đó buông chén trà xuống, cụp mắt nhìn về phía tiểu yêu áo xanh đã được cởi dây trói, đang ngồi bên cạnh đống lửa: "Ngươi chắc cũng từng tò mò ta là ai nhỉ, ta là Quang Thần." Nàng nhẹ nhàng nói.

Vẻ mặt Địch Cơ vừa rồi còn lạnh lùng chế giễu chợt khựng lại, ngẩng đầu, đôi môi lạnh đến tím bầm hé ra khép lại vài lần, tựa như thấy rất khó tin: "Quang Thần... Tổ Thị..."

Tổ Thị gật đầu, ngón tay gõ nhẹ vào tay vịn ghế đá, gõ rất chậm cũng rất nhẹ: "Thánh sơn của Địa Mẫu, cho dù có đóng núi hơn bốn mươi vạn năm thì cũng coi như là thần cảnh linh khí cực thịnh không gì sánh được, bây giờ trở nên điêu tàn như thế hẳn là từng gặp kiếp nạn, nhưng Thần tộc lại hoàn toàn không biết nơi này đã xảy ra chuyện gì... Là bởi vì Nữ Oa nương nương ngủ say quá sớm, không có giao phó với các Thần thị còn tồn tại, mà các tiên thị các ngươi cảm thấy thần tiên Bát Hoang không có ai đáng tin cậy, cho nên Thánh Sơn xảy ra chuyện lớn cũng cũng không thấy các ngươi cầu xin Thần tộc giúp đỡ... Là như vậy sao?"

Địch Cơ không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ yên lặng nhìn Tổ Thị.

Nàng không có phản ứng gì, nữ thần mặc váy vàng cũng không để ý, chỉ ôn hòa tiếp tục nói: "Địa Mẫu Nữ Oa là vị thần tự nhiên đầu tiên trên thế gian, lúc nàng ngủ say vì vá trời, ta còn chưa ra đời. Nhưng sau khi ta ra đời, phần lễ đầu tiên nhận được là đến từ Nữ Oa nương nương, nàng xin Mẫu Thần mang cho ta một Cửu Liên Hoàn, để nghênh đón ngày ta ra đời." Nàng chống má, giọng nói bình thản: "Sau khi Nữ Oa nương nương ngủ say, vào thời Cựu Thần Kỷ, người bảo vệ ngọn núi này vẫn là tiền thần sứ Oánh Nam Tinh của nàng. Nam Tinh cũng là người yêu hoa, từng tới hỏi ta cách chăm hoa, vì thế nên ta chính là vị thần thân cận nhất với Phong Tự Ngọc Môn. Ngươi có thể tin tưởng ta." Ánh mắt của nàng dừng trên người Địch Cơ, là ánh mắt dịu dàng: "Cho nên Địch Cơ, ngươi có thể nói cho ta biết, là ai biến Phong Tự Ngọc Môn thành như vậy? Nơi này từng xảy ra chuyện gì?"

Thiên Bộ đứng bên cạnh giật mình trước sự nhạy bén của Tổ Thị, đúng rồi, nàng sớm nên nghĩ đến, Thánh Sơn điêu tàn đến mức này, Thần tộc lại hoàn toàn không biết, mà Địch Cơ lại không nói gì, khả năng lớn nhất, hẳn là vị nữ tiên thủ trận này không tin tưởng Thần tộc. Tổ Thị bắt đầu nói từ điểm này với Địch Cơ, quả thực rất cao minh, Thiên Bộ không khỏi bội phục nàng.

Quả nhiên, Địch Cơ có vẻ buông lỏng, ánh mắt đen nhánh lóe lên, môi cũng khẽ nhúc nhích, hẳn là có ý muốn nói. Tổ Thị nhìn Địch Cơ, ánh mắt sáng và ấm áp, không thục giục mà chỉ kiên nhẫn yên tĩnh chờ nàng nói.

Trong động cực kỳ yên tĩnh, thật lâu sau, sau khi trải qua một hồi đấu tranh nội tâm, Địch Cơ nhìn Tổ Thị nói: "Ngài... Ngài rất đẹp, Thủy Thần cũng gần gũi ngài, ngài tất nhiên nên là Quang Thần." Nàng cắn cắn môi: "Nhưng ngài xông vào nơi này, lại làm dao động tiên trận hộ thể của nương nương ép ta đi ra, không phải là vì quan tâm Phong Tự Ngọc Môn chứ?

Tổ Thị nhìn nàng một chốc: "Ngươi rất thông minh, ta vốn là có việc cầu xin Phong Tự Ngọc Môn mới cố ý tới đây. Nhưng nhìn thấy Thánh Sơn như thế, cũng không thể bỏ mặc. Năm đó Nam Tinh có nhắc với ta, trước khi Nữ Oa nương nương ngủ say, từng đưa linh châu Nguyên Thần ra cho nàng tu hành. Lần này ta tới là muốn mượn linh châu kia dùng. Chẳng qua." Nàng khẽ thở dài: "Phong Tự Ngọc Môn hoang tàn đến thế này, chắc chắn Nam Tinh đã xảy ra chuyện rồi. Cho nên ta đoán, linh châu hệ Thổ kia có phải đã không còn ở trong núi này không? Kiếp nạn của núi này, có phải cũng liên quan đến linh châu kia không?"

Địch Cơ ngẩn ra, sắc mặt thay đổi vài lần. Đối mặt với nữ thần đột nhiên xuất hiện trước mặt, chỉ hai ba câu đã nói rõ ràng khốn cảnh của Thánh Sơn, cuối cùng, Địch Cơ lựa chọn thần phục, cúi đầu nói: "Tiểu yêu sinh muộn, không biết nhân duyên giữa Tôn Thần và Phong Tự Ngọc Môn, nhưng tôn thần từng hiến tế cho Bát Hoang, đại đạo công bằng, tiểu yêu tin Tôn thần không có tư tâm. Tôn thần đoán không sai, linh châu hệ Thổ đã bị mất, mà tiểu tiên lừa gạt Tôn thần và Thủy thần, trà trộn vào Cửu Trọng Thiên, cũng là vì linh châu hệ Thổ bị mất."

Thiên Bộ hoàn toàn không ngờ Địch Cơ tính kế Ngu Anh hoàn toàn không xuất phát từ tư oán nam nữ gì, một tiên quân phàm nhân Ngu Anh nho nhỏ lại có quan hệ với Thánh Sơn của Nữ Oa Thánh Sơn, quả thực là kinh hãi muốn rớt cằm.

"Chuyện này nói ra rất dài dòng." Địch Cơ nhắm mắt lại, chậm rãi nói.

Lời này quả thực rất dài, phải nói từ hai mươi bốn vạn năm trước.

Hai mươi bốn vạn năm trước, đêm trước Tân Thần Kỷ, sau khi Thiếu Quán và Tổ Thị dẫn Nhân tộc di cư đến phàm thế, Mặc Uyên Thượng Thần chia khối đại lục Bắc Hoang phân ra, đặt tên là Bắc Lục, để lại cho nhóm hỗn huyết nửa người chưa theo hai vị thần Thiếu, Tổ đến phàm thế cư trú.

Những nhân tộc có huyết mạch hỗn tạp này cũng là phàm nhân, sau khi Tạ Minh dùng thân hóa Minh Ti, thì cũng trói buộc bởi pháp tắc Minh Ti, mặc dù sống thọ hơn phàm nhân một chút nhưng có sinh lão bệnh tử và luân hồi.

Phàm nhân Bắc Lục tồn tại cùng một thế giới với Thần Ma Quỷ, biết về trời đất huyền hoàng vũ trụ hồng hoang này hơn phàm nhân ở phàm thế, bởi vậy họ càng khát vọng có được tuổi thọ sánh với Thần Ma, tránh khỏi việc luân hồi không có hồi kết. Cho nên ở Bắc Lục, người tu tiên vô số kể, khắp nơi đều có tông môn tu tiên.

"Trường Hữu môn là một đại tông môn rất lớn trong giới Tu Tiên." Nói tới đây, cảm xúc của Địch Cơ rõ ràng không ổn lắm, tiếng nói bắt đầu không ổn: "Ba vạn năm ngàn ba trăm năm trước, một gã tu sĩ trẻ tuổi trong Trường Hữu môn bị thiên lôi đánh trọng thương vì độ kiếp không thành, lưu lạc đến ngọn Linh Sơn sát vách chúng ta, Thần Sứ đại nhân đến Linh Sơn đã cứu hắn. Tu sĩ kia và Thần Sứ đại nhân kết duyên, ba năm gắn bó với nhau, thân mật bầu bạn, chiếm được sự tin tưởng của Thần Sứ đại nhân, biết được phương pháp tiến vào Phong Tự Ngọc Sơn."

Trước đó vài ngày Cốt Dung ở mãi trên trời chán quá, bèn lật thoải bản xem, câu chuyện mở đầu cũng y như thế, hiểu được tình tiết tiếp theo, không khỏi nhíu mày chen vào: "Chẳng lẽ, tu sĩ này phản bội Oánh Nam Tinh?"

Không ngờ nàng lại đoán đúng. Lửa trại chiếu vào trong mắt Địch Cơ, chiếu ra hận ý sáng quắc trong mắt thiếu nữ: "Vâng. Có lẽ trong lúc tiếp xúc với Thần sứ đại nhân, hắn biết được linh châu hệ Thổ là chi bảo giúp người tu hành, bèn nổi lên tham tâm. Hắn còn là người thân mật nhất của Thần sứ đại nhân, nên biết tất cả nhược điểm của ngài. Ba năm sau, hắn nhân lúc Thần sứ đại nhân gặp sự cố lúc tu hành, cực kỳ suy yếu, trưởng lão Trường Hữu môn dẫn theo mấy trăm đệ tử môn hạ lẻn vào trong núi, tàn sát Thánh sơn, cướp linh châu đi

Cốt Dung nghe thế thì thổn thức. Thiên Bộ thì không xem nhiều thoại bản, không cảm thấy tính tiết này phát triển như thế là bình thường, nàng cảm thấy không thể hiểu được: "Chỉ là một phàm nhân, sao có bản lĩnh san bằng Nữ Oa Thánh Sơn được?"

Nhưng là một vị thần Hồng hoang, Tổ Thị hiểu biết nhiều về Địa Mẫu cũng không cảm thấy giật mình, nàng đang thưởng thức một cái gương đồng Loan Điểu Văn to bằng bàn tay, chậm rãi giải thích: "Địa Mẫu từ ái, thân cận với tộc nhân yếu ớt, cho nên vào thời đại Hồng Hoang, người hầu hạ bên cạnh Nữ Oa nương nương đều là Yêu tộc và Nhân tộc. Sau khi Nữ Oa nương nương ngủ say, đã lệnh cho các tiên thị phàm nhân trở về tộc của họ, trong Thánh Sơn chỉ còn lại Yêu tộc hầu hạ. Yêu tộc nhỏ yếu, Nam Tinh thần sứ này là người lợi hại duy nhất có thể tiếp nhận, nếu nhân lúc Nam Tinh suy yếu, mấy trăm kẻ tu tiên liên hợp tấn công núi, thì việc san bằng cả tòa Thánh sơn cũng không phải là không thể." Yên lặng một lát, nàng khẽ thở dài: "Nàng để lại Nam Tinh thủ trận bảo vệ bọn họ, chỉ là... có thể nàng cũng không ngờ tới Nam Tinh lại dễ tin tưởng người khác như thế... Chẳng qua Nam Tinh sẽ không trơ mắt nhìn Thánh Sơn bị hủy." Nàng hơi nhíu mày, nhìn về phía Địch Cơ: "Cho nên trong tình trạng lúc đó, Nam Tinh đã làm gì?"

Môi mỏng Địch Cơ khẽ run, đuôi mắt chảy một hàng nước mắt trong veo, nàng giơ tay áo lau nước mắt, nhưng nước mắt kia lại như là lau mãi không hết: "Lúc đó trong núi chỉ có mấy chục yêu thị, đều bị chém giết, chỉ có nương ta mang theo ta và ca ca ta sống sót. Nương ta là thị tỳ của Thần Sứ đại nhân, lúc người của Trường Hữu môn xông vào, nương ta mang theo ta và ca ca hầu hạ trước mặt Thần Sứ đại nhân. Thần Sứ đại nhân giấu chúng ta ở trong linh động bế quan, khiến chúng ta may mắn tránh được một kiếp. Nhưng Thần Sứ đại nhân lấy một địch trăm, không địch lại người của Trường Hữu môn, bị bọn họ cướp lấy linh châu. Sau khi đoạt được linh châu, thì vẫn không chịu dừng lại, còn muốn chém giết thần sứ, thu hết linh hoa diệu mộc trong núi về làm của mình. Lúc đó hoa mộc khai trí trong núi hơn cả ngàn, thu lấy chúng để luyện chế thành đan dược, rất có ích với việc tu hành của phàm nhân. Tuy rằng Thần sứ đã rất suy yếu, nhưng không cách nào trơ mắt nhìn đám ác nhân này rút xương hút tủy hủy Thánh sơn, vì vậy... vì thế đã tế thần hồn, đồng quy vu tận với đám người Trường Hữu môn."

Cốt Dung khẽ "A" một tiếng.

Địch Cơ đau lòng khôn tả, cắn răng nói: "Chỉ đáng tiếc, vẫn có mấy người bỏ chạy được. Thần sứ đại nhân biết rõ nhân tính vốn tham lam, hiểu rõ nếu không có sự bảo vệ của nàng, thì người Trường Hữu môn chạy trốn vẫn có thể trở về cướp bóc Thánh sơn, bởi vậy trước khi hồn phách tan hết, đã dùng chút sức lực cuối cùng, mượn tất cả linh lực của hoa cỏ khai trí, tích tiểu thành đại, sửa chữa pháp trận hộ sơn, để ngăn cản kẻ ác vào núi lần nữa. Đám hoa mộc mất linh lực, hồn phách đều ngủ say, để phòng ngừa bất trắc, Thần sứ đại nhân lại đưa tất cả linh hồn ngủ say của chúng vào trận pháp hộ tiên thể của Nữ Oa nương nương, để đảm bảo nếu trong núi lại có kiếp nạn thì cũng sẽ không khiến họ bị thương. Yêu thị trên núi chỉ còn lại ba mẫu tử chúng ta sống sót, vì thế trước lúc lâm chung, Thần sứ đại nhân đã giao lại Thánh Sơn cho chúng ta.

Quả thực là một hồi kiếp nạn đầy máu tanh. Chân tướng kiếp nạn này thì ra là thế, Thiên Bộ và Cốt Dung than thở không thôi, Sương Hòa cũng than thở theo vài tiếng, nhưng đồng thời hắn cũng rất tò mò, nhíu mày không hiểu: "Nhưng những thứ này... có liên quan gì đến Ngu Anh?"

Đầu óc Cốt Dung không tệ, suy đoán: "Có thể Ngu Anh chính là người của Trường Hữu Môn?"

Địch Cơ lại lau nước mắt lần nữa, bật ra một chữ: "Vâng" Đôi mắt ửng đỏ, không biết là bởi vì rơi lệ hay là phẫn nộ: "Trường Hữu môn đoạt linh châu, san bằng thánh sơn, mẫu thân ta yếu đuối, mà lúc đó ta và ca ca tuổi đều còn nhỏ, không thể đoạt linh châu lại được. Nhưng ba vạn năm qua, chúng ta vẫn chú ý động tĩnh của Trường Hữu môn." Hơi dừng một chút, nói: "Sau khi Trường Hữu môn phá núi đoạt bảo, trong môn này lại có hai gã tu sĩ lần lượt thành tiên. Một vị là Thần Quân Thương Phách, thiên tài trong truyền thuyết ba đời đã đắc đạo phi thăng của Bắc Lục. Còn có một vị, chính là con trai của Thần Quân Thương Phách - tiên quân Ngu Anh." Nói tới đây, nàng châm chọc cười cười: "Vị này càng ghê gớm hơn, một đời đã thành tiên. Tuy rằng ai cũng nói vì Ngu Anh là con của Thần Quân Thương Phách, nên từ khi thai nghén đã mang tiên căn, cho nên vừa bước lên con đường tu tiên đã đạt được chính quả. Nhưng tư chất của Ngu Anh thế nào, các ngươi hẳn là cũng thấy được, gì mà mang theo tiên căn tu tiên cho nên dễ được chính quả, ta không tin. Nàng oán hận nói: "Theo ta thấy, thì hắn rõ ràng là dùng linh châu hệ Thổ tu hành, mới có thể một ngày đi ngàn dặm, một đời đã có thể thành tiên, linh châu hệ Thổ chắc hắn là trong tay hắn!"

Tổ Thị ngẫm nghĩ: "Cho nên ngươi đã lập bẫy với Ngu Anh, là bởi vì..."

Địch Cơ cười một tiếng, tiếng cười lạnh như băng, đáy mắt đầy phẫn hận: "Ta lập bẫy Ngu Anh, là muốn hắn bị giáng chức, trở lại Bắc Lục. Cửu Trùng Thiên quy củ sâm nghiêm, làm việc bất tiện, không dễ đối phó với hắn, nhưng một khi hắn bị giáng chức về Bắc Lục, ta chắc chắn sẽ khiến hắn giao linh châu ra. Đây là kế hoạch ban đầu của ta, chỉ là không ngờ..." Chỉ là không ngờ kế hoạch này lại bị Tổ Thị Thần phá hư. Địch Cơ tự biết nói ra lời này với Tôn thần là bất kính, kịp thời dừng lại, nhưng trong lời nói khó tránh khỏi toát ra một chút không cam lòng và oán giận không thể che giấu.

Hóa ra là như thế. Tổ Thị nhớ tới trước đây khi nói với Liên Tống về việc này, Liên Tống cũng đã nói cho nàng biết, nói mục đích của Địch Cơ hẳn là khiến Ngu Anh giáng chức. Nàng dựng gương đồng trong tay lên, nhìn vào gương nói: "Lại bị ngươi đoán đúng rồi, tiểu tam lang."

Thiên Bộ vẫn hầu hạ bên cạnh Tổ Thị, đã sớm phát hiện bóng dáng của điện hạ nhà mình xuất hiện trong gương đồng Loan Điểu. Nàng rất quen thuộc với gương đồng này. Lúc trước sau khi điện hạ lấy được Tinh Phù Kim Thạch, đã luyện loại pháp khí có thể truyền âm thành hình ảnh ra ngoài ngàn dặm, nàng còn giúp hắn trông bên cạnh lò luyện khí mấy ngày. Thiên Bộ cảm thấy dùng pháp khí này trong trường hợp này cực kỳ tuyệt vời, đỡ cho ngày sau nàng còn phải viết thư dài để bẩm báo với cho điện hạ, ngẫm lại hôm nay Địch Cơ nói bao nhiêu lời đi, đến lúc đó nàng phải viết bao nhiêu chữ chứ!

Tổ Thị nhìn vào gương nói, Liên Tống chưa trả lời, Địch Cơ cũng đã tỉnh táo: "Ai?" Nàng cảnh giác hỏi.

"Thủy Thần." Tổ Thị trả lời nàng: "Hắn cũng quan tâm Nữ Oa."

Khi Tổ Thị nói xong, Địch Cơ nghe thấy giọng nói hơi lạnh của nam tử từ trong gương đồng truyền ra: "Linh châu chỉ e cũng không ở trên người tiên quân Ngu Anh." Quả thật là giọng nói của Thủy Thần mà nàng đã từng nghe.

Địch Cơ không còn nghi ngờ gì nữa, nhưng nàng cũng không đồng ý với lời nói của Thủy Thần, lập tức phản bác: "Sao lại không ở chỗ hắn? Có thể ngài không biết, ngoại tổ của Ngu Anh chính là trưởng lão Trường Hữu Môn năm đó dẫn người đến san bằng núi, linh châu cuối cùng rơi vào trong tay hắn, là điều hiển nhiên!"

Nhưng tin tức cực kỳ có sức thuyết phục này cũng không khiến cho nam tử lười biếng ngồi trên ghế đá trong gương lay động. Người phàm tu tiên lên trời, vào Nam Thiên Môn, đều cần đến ao Tịnh Bảo một chuyến." Nam tử thản nhiên: "Trước khi đến ao Tịnh Bảo , thì tất cả bảo vật pháp khí mà người tu tiên mang theo, đều được tiên giả quản lý ao Nghi Bảo Thần Quân đăng ký. Ao Tịnh Bảo phân biệt rõ pháp bảo hay là đồ giả, Nghi Bảo Thần Quân cũng là vì thần thiết diện vô tư, liêm chính.

Hắn không nói thêm gì nữa, trong động tĩnh lặng, người phản ứng đầu tiên là Tổ Thị, lông mày nàng khẽ run lên, hỏi: "Cho nên... ngươi đã tra danh sách của Nghi Bảo Thần Quân, phát hiện trên sách không có ghi chép về linh châu hệ Thổ?"

Nam tử khẽ gật đầu. Tổ Thị chống cằm, cảm thấy kinh ngạc: "Nhưng trước đây ngươi đâu có không biết Ngu Anh có quan hệ với linh châu hệ Thổ, sao lại nghĩ đến chuyện muốn đi lật danh sách pháp bảo kia?"

Nam tử và nàng nhìn nhau qua gương, ôn hòa trả lời nàng: "Mấy ngày trước khi rời đi mười hai ngày, ta đã thuận đường tra xét. Để tránh bỏ sót gì đó, không liên quan đến Ngu Anh." Thực ra lúc đó hắn tra danh sách pháp bảo kia, là để bài trừ khả năng linh châu hệ Phong bị giấu trên trời không ai hay, nhưng có Địch Cơ ở đây, chuyện này không tiện nói rõ, hắn bèn trả lời mơ hồ. Nhưng Tổ Thị nghe hiểu, nói "Như vậy à", rồi lại mỉm cười, khen hắn: "Tiểu tam lang quả nhiên làm việc chu toàn cẩn thận nhất."

Hai người thông minh tâm linh tương thông, có thể ngầm hiểu ý nhau. Nhưng Sương Hòa đầu óc không tốt lắm nghe đến đó, hoàn toàn rối não, trừng to mắt lặng lẽ hỏi Cốt Dung: "Sao lại nói đến danh sách pháp bảo, danh sách pháp bảo kia sao lại có quan hệ với Ngu Anh?"

Cốt Dung thông minh hơn Sương Hòa rất nhiều. Ngay từ đầu mặc dù không kịp phản ứng, lúc này thì đã hiểu hết, liếc Sương Hòa nói: "Ngốc. Cửu Trùng Thiên đã có quy củ như vậy, Ngu Anh thành tiên lên trời, tất nhiên cũng cần vào ao Tịnh Bảo. Nếu linh châu hệ Thổ ở trên người hắn, thì vì sao không bị đưa vào danh sách pháp bảo? Theo lời Tam hoàng tử, Thần Quân ghi chép là một người phẩm hạnh đoan chính, không thể nào làm giả mạo danh sách. Nhưng theo cách nói của Địch Cơ, Ngu Anh kia có thể thành tiên trong một đời, tuyệt đối không thể nhờ vào bảo vật tương trợ. Như vậy rất có thể là Ngu Anh quả thực dựa vào linh châu hệ Thổ mà tu hành thành tiên, nhưng lúc hắn thăng tiên, linh châu đã nằm ở chỗ khác." Cốt Dung một hơi giải thích xong, nhún vai: "Chuyện là như vậy."

Đúng là có chuyện như vậy, Địch Cơ cũng nghĩ như vậy, nhưng nếu linh châu không ở trên người Ngu Anh, thì sẽ ở đâu? Vẫn còn ở Trường Hữu môn sao?"

Địch Cơ thất hồn lạc phách, không thể tiếp nhận nói: "Nhưng ta từng âm thầm đến Trường Hữu môn tìm rồi, trong Trường Hữu môn cũng không có tung tích của linh châu. Vả lại nếu linh châu ở Trường Hữu môn, thì vì sao sau Thương Phách và Ngu Anh, hơn ba vạn năm qua không có phàm nhân nào thành tiên trong Trường Hữu môn? Phải biết rằng công dụng lớn nhất của linh châu hệ Thổ đối với phàm nhân là giúp bọn họ tu hành!"

Nàng ấy cũng có lý.

Nhưng nếu linh châu không ở trên người Ngu Anh, lại không ở trong Trường Hữu Môn, vậy thì ở đâu?

Tổ Thị đột nhiên nói hỏi: "Yêu thân Nam Tinh có còn không?"

Địch Cơ sửng sốt: "Tôn thượng hỏi như thế là có ý gì? Thần sứ đại nhân đã hồn phi phách tán..."

Tổ Thị ừ một tiếng: "Hồn phi phách tán, nhưng yêu thân vẫn còn chứ?" Lại nói: "Tuổi thọ của Yêu tộc vốn cũng không dài, bảy tám vạn tuổi đã tính là cao rồi, Nam Tinh có thể sống mấy chục vạn năm." Nàng nhìn Địch Cơ: "Ngươi có biết nguyên nhân vì sao không?"

Địch Cơ sững sờ lắc đầu.

Lại là Liên Tống trả lời: "Ta đoán, là Nữ Oa nương nương từng phân một nửa hồn phách của Oánh Nam Tinh dời đến linh châu hệ Thổ, khiến nàng thoát được một kiếp nạn chết chóc của Yêu tộc?"

Tổ Thị mím môi cười: "Không hổ là tiểu tam lang kiến thức rộng rãi của chúng ta." Nàng tiếp tục nói: "Cho nên, nếu nói hồn phách Nam Tinh đã hoàn toàn tiêu tán... Thì điều này cũng không chính xác, Nữ Oa nương nương từng lấy một hồn một phách của nàng, dời đến linh châu hệ Thổ, ít nhất một hồn một phách kia bây giờ còn được bảo tồn hoàn hảo."

Nàng dừng một chút: "Chỉ cần yêu thân của Nam Tinh vẫn còn, lại có pháp khí kết phách trợ lực, ta có thể dùng linh lực của Địa Mẫu và khí tức của Nam Tinh lưu lại trong núi, tái tạo một hồn một phách bỏ vào yêu thân của nàng, khôi phục thần thức của nàng. Chỉ cần thần thức của Nam Tinh khôi phục, thì mặc dù còn không có linh trí, nàng cũng có thể cảm ứng được tung tích của linh châu hệ Thổ chứa một hồn một phách của nàng. Đây là phương pháp tìm kiếm linh châu hệ Thổ tốt nhất bây giờ mà nàng có thể nghĩ đến, mà suy tính như thế, không chỉ là vì lợi dụng Nam Tinh tìm được linh châu hệ Thổ." Đợi lấy lại Linh châu hệ Thổ, dung hợp hai hồn này với nhau, Nam Tinh sẽ có thể mở linh trí, đợi đến khi Nữ Oa nương nương tỉnh lại, hẳn là sẽ có cách khôi phục lại Thần sứ Nam Tinh của nàng hoàn toàn.

Hồi lâu, Địch Cơ mới phục hồi tinh thần lại, không dám tin mở to hai mắt, hốc mắt đỏ bừng, run rẩy nói: "Thật sao? Ngài thật sự có thể phục sinh Nam Tinh đại nhân, còn có thể... còn có thể khiến nàng khôi phục như lúc ban đầu ư?"

Tổ Thị nghiêm cẩn sửa lại lời nàng: "Nữ Oa nương nương có thể khiến cho nàng khôi phục như lúc ban đầu, ta không thể, ta nhiều nhất chỉ có thể khôi phục giúp nàng ba phần thôi."

Nhưng điều này đã đủ làm Địch Cơ vui mừng rồi, trong giọng nói khàn khàn của nàng mang theo tiếng khóc nức nở, bởi vì kích động, mà càng khàn hơn. Nàng quỳ xuống đất chắp tay nói: "Hồi bẩm Tôn thần, Yêu thân của Nam Tinh đại nhân, được cất giữ trong tiên trận hộ thể của Nữ Oa nương nương."

Đại sự thẩm tra xong, mọi người mấy ngày nay đều sống ở trong sơn động, nếu từ nay về sau ở trên cùng một chiếc thuyền với Địch Cơ, tất nhiên là không cần ở trong sơn động nửa, bèn đi theo Địch Cơ đến tinh xá của nàng trong núi.

Tinh xá của Địch Cơ xây ở đỉnh núi, đi xuyên qua một nham động rất dài, thì thấy được cửa động, trước động có biển trúc kéo dài, sâu trong biển trúc, có một tòa tiểu lâu tinh xảo được dựng lên, trong tiểu lâu tỏa ra ánh sáng, cửa cũng khép hờ.

Địch Cơ khẽ nói: "Hẳn là ca ca ta đã trở về." Lại giải thích: "Thánh sơn cần linh khí nuôi dưỡng, nhưng Tôn Thần cũng thấy đó, linh khí trong núi bây giờ thưa thớt, cho nên ca ca hàng năm đều xuống núi một chuyến, đến nơi khác hái linh khí trở về nuôi dưỡng núi."

Mềm lòng như Thiên Bộ và Cốt Dung, lại thổn thức một hồi.

Địch Cơ đẩy cửa, trong bóng đêm yên tĩnh cửa trúc phát ra một tiếng xào xạc, bên trong có giọng nói của nam tử truyền ra: "Xuân Dương?"

Địch Cơ đáp lại: "Là ta." Cúi đầu giải thích với mấy người phía sau: "Xuân Dương mới là tên của ta."

Trong lúc nói chuyện thì cửa bị đẩy ra, một nam tử mặc đạo bào xám bạc cầm đèn vòng qua một tấm bình phong bằng trúc, xuất hiện trước mặt bọn họ.

Trong ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn dầu, nam tử với vóc người cao lớn, khuôn mặt rất xuất chúng, lúc nhìn rõ bọn họ, hắn sửng sốt hồi lầu, kế đó đôi mắt đen tựa như rất chấn động, nhìn chằm chằm Tổ Thị: "Ngọc... sư thúc... người là... A Ngọc!"

Tổ Thị cũng sửng sốt một hồi. Ánh mắt của nàng dừng lại giây lát trên mặt nam tử, sau đó nàng cố tìm lại một người và một cái tên trong trí nhớ. Đó là một người nàng từng gặp khi đi luân hồi ở phàm thế, cũng từng dây dưa rất sâu với nàng. Tên hắn là... Tịch Tử Tự."

Nàng bình tĩnh nhìn về phía nam tử: "Đã lâu không gặp."

*Nhân vật mới nè, (hay cũ mà em quên, mn ai nhớ thì hú em tiếng nha)