Tam Sinh Tam Thế Bộ Sinh Liên

Chương 60




Tam sinh tam thế bộ sinh liênTác giả: Đường ThấtDịch: Quá khứ chậm rãiQuyển 4: Hoa Vĩnh Sinh

Chương 60

Ban đêm, Tổ Thị nghỉ ngơi trong lầu trúc.

Nàng mơ thấy ba mươi ba vạn năm trước mình luân hồi làm phàm nhân tu hành ở đời thứ mười sáu.

Mười lăm kiếp trước, nàng đã dần dần học được đại đa số tình cảm ở phàm nhân, nhân cách cũng gần hoàn chỉnh. Nguyên nhân vẫn chưa quy vị là vì mãi không học được tình yêu nam nữ... bởi vậy kiếp đó nàng đến phàm thế là học loại tình yêu này, phương pháp tu tập là trải qua tình kiếp.

Chỗ phàm thế kia là nơi linh khí thịnh nhất trong mười ức phàm thế, đường tu tiên thông suốt.

Thiên Đạo sắp xếp nàng chuyển sinh thành một đứa trẻ bị phụ mẫu vứt bỏ ở bên ngoài tông môn tu tiên. Một tiểu cô nương nhặt được, rồi đưa nàng về tông môn.

Chỗ kia là một đại tông môn, có bốn mươi bảy ngọn núi, ngọn núi mà tiểu cô nương kia ở xếp cuối cùng, cũng không được coi trọng trong tông môn, sư phụ của tiểu cô nương cũng rất không đáng tin. Nhưng sư phụ không đáng tin lại lương thiện dễ nói chuyện hơn mấy phong chủ của bốn mươi sáu ngọn núi khác cộng lại, thấy đồ đệ năn nỉ quá, bèn không chút do dự giữ đứa bé bị vứt bỏ này lại làm tiểu đệ tử.

Từ đó về sau, đứa trẻ bị vứt bỏ này chính là tiểu sư muội của tông môn tu tiên.

Sư phụ thích uống rượu, lại thích vân du, hoàn toàn không biết nuôi dưỡng con nhỏ, nàng có thể bình an lớn lên hoàn toàn nhờ vào vị sư tỷ nhặt nàng về dốc lòng chăm sóc. Càng lớn thiên phú tu tiên của nàng càng bộc lộ, năm chín tuổi, sau khi tỷ thí với các đệ tử trong môn phái thì bị môn chủ nhìn trúng.

Môn chủ đến gặp sư phụ nàng, hai người đóng cửa lại thương lượng hồi lâu, cuối cùng quyết định để nàng từ nay về sau đi theo môn chủ tu hành, không ở đỉnh núi của sư phụ nàng nữa.

Trước giờ nàng rất nghe lời sư phụ, sư phụ sắp xếp thế nào thì nàng sẽ thuận theo như thế, chỉ không đành lòng rời xa sư tỷ. Sư tỷ cũng không nỡ rời xa nàng, trước khi chia tay, hai người còn ôm nhau khóc lóc một hồi.

Chỗ phàm thế kia có rất nhiều tông môn tu tiên, các tông môn cạnh tranh kịch liệt, một trăm năm sẽ có một lần thi đấu giữa các đại tông môn. Nếu tông môn nào có thế hệ trẻ tuổi không được liệt vào mười người đứng đầu trong đại hội Hữu Tông thì tông môn này sẽ bị phế bỏ.

Đây cũng là nguyên nhân môn chủ coi trọng nàng.

Môn chủ kỳ vọng rất cao vào nàng, coi nàng là trụ cột ngày mai của tông môn, bỏ ra rất nhiều sức lực để dạy dỗ nàng, chỉ là... rất nghiêm khắc trong việc tu hành của nàng, thậm chí có thể gọi là hà khắc. Từ khi nàng chín tuổi - đổi sang núi khác ở, đi theo môn chủ tới nay, trong hơn hai trăm năm, môn chủ đích thân đốc thúc nàng tu hành ngày đêm, hơn nữa còn không cho nàng bước ra khỏi chỗ bế quan một bước. Đến lúc được môn chủ cho phép bước ra khỏi nơi bế quan thì đã là hai trăm lẻ bảy năm sau... môn chủ ra lệnh cho nàng đại diện tông môn đi tham gia đại hội Hữu Tông trăm năm mới tổ chức một lần.

Trước khi chuẩn bị đi tham gia đại hội Hữu Tông, thì nàng nhận được thư của sư tỷ. Trong thư sư tỷ nói nàng phụng mệnh trưởng lão trong tông môn đến phương tây thăm dò một bí cảnh, không thể đến hiện trường đại hội để trợ uy cho nàng được, nhưng tin rằng nàng chắc chắn có thể liên tục thắng lại, đánh đâu thắng đó, đợi mình về sẽ chúc mừng nàng.

Nàng cầm thư đọc đi đọc lại rất nhiều lần.

Trận đấu kéo dài mười ngày, nàng không phụ kỳ vọng của sư tỷ, quả thật liên tục đánh đâu thắng đó, đoạt giải đầu ở trong cuộc tỷ thí với trăm người, trong một đêm danh chấn thiên hạ. Môn chủ và các trưởng lão đều rất hài lòng với kết quả này.

Nhưng khi nàng trở lại tông môn, thì có tin tức truyền tử phương tây đến, cũng là tin tức sư tỷ và đạo lữ của nàng cùng gặp kiếm nạn trong bí cảnh.

Phu thê đột nhiên mất đi, chỉ để lại một đứa bé mới lớn không còn người thân nào.

Đứa nhỏ đáng thương kia chính là Tịch Tử Tự.

Tịch Tử Tự. Khi người này xuất hiện ở trong giấc mơ, Tổ Thị mới phát hiện, cây gai hắn trồng ở đáy lòng nàng chẳng thể nào nhổ đi sau khi kiếp kia kết thúc. Vừa rồi nhìn thấy hắn nàng lại tỏ ra bình tĩnh như vậy, có thể là vì hắn xuất hiện quá đột ngột, mà nàng thì không thể phản ứng kịp.

Giấc mộng này phác họa hết thảy quá khứ một cách rõ ràng.

Lúc nàng mới gặp Tịch Tử Tự, hắn vẫn chỉ là một cậu thiếu niên vừa tròn mười bốn tuổi, mất đi phụ mẫu, cuộc sống trong tông môn cũng không tốt lắm. Mà từ khi nàng đoạt được thủ khoa trong cuộc thi Hữu Tông, thì môn chủ không ràng buộc nàng nữa. Một cuộc so tài lớn, khiến cho địa vị của nàng ở trong tông môn phất lên như diều gặp gió, đạt được tự do mà nàng  khát vọng hai trăm năm. Sau khi đạt được tự do và địa vị, việc đầu tiên nàng làm là lợi dụng đặc quyền đưa Tịch Tử Tự về đỉnh Vũ Tiêu của mình.

Tịch Tử Tự đi theo nàng mười năm. Mười năm đó, chuyện ăn uống ngủ nghỉ của Tịch Tử Tự đều do nàng đích thân lo lắng, chuyện tu hành công phu của hắn cũng là nàng tự giám sát. Môn nhân thấy thái độ của nàng đối với Tịch Tử Tự, biết tên cô nhi Tịch Tử Tự kia là đứa sư cháu được Ngọc sư thúc ở đỉnh Vũ Tiêu cưng chiều nhất, nên mặc dù tư chất của hắn bình thường thì cũng không được chế nhạo ức hiếp.

Nàng lấy hết khả năng của mình ra để trải một con đường tu tiên bằng phẳng cho Tịch Tử Tự.

Trong năm thứ chín Tịch Tử Tự đi theo nàng, nàng phát hiện ta hắn thực là là bán yêu, nhưng yêu lực bị phong ấn mới dẫn đến thiên phú bị ngăn cản. Lúc đó nàng vẫn cho rằng là bởi vì sư tỷ gả cho Yêu, nên Tịch Tử Tự mới có thân phận như vậy. Thực ra Yêu cũng có thể tu tiên, cởi bỏ phong ấn trong thân thể Tịch Tử Tự, thì hắn chưa hẳn không thể chứng đạo phi thăng, chỉ là nàng không biết nên cởi bỏ phong ấn của hắn như thế nào. Việc này lại không thể thỉnh giáo môn chủ, cho nên có một thời gian này cứ ở riết trong Tàng Kinh các lật xem điển tịch liên quan.

Khi đó, Tịch Tử Tự bởi vì tu hành không cách nào đột phá được nên có hơi buồn bực, đúng lúc đệ tử của đỉnh khác rời núi rèn luyện, hắn bèn đến Tàng Kinh các tìm nàng, nói cũng muốn đi theo các sư huynh sư tỷ ra ngoài du ngoạn, giải sầu. Nàng đồng ý, chuẩn bị cho hắn rất nhiều pháp khí để hắn phòng thân. Theo lý thì những pháp bảo kia cũng đủ bảo vệ hắn, lại không ngờ các đệ tử sau khi trở lại sơn môn, lại mang về tin tức hắn mặc kệ lời khuyên can của các sư huynh, cố ý đi thăm dò một bí cảnh, rồi mất tích trong đó.

Nàng đích thân đến bí cảnh kia một lần, mạo hiểm tính mạng ép tất cả yêu vật trong bí cảnh kia ra. Đám yêu vật lại trăm miệng một lời, nói thiếu niên kia chết đuối ở hồ Yêu Linh, thi thể đã hóa thành chất dinh dưỡng tẩm bổ cho nhóm tiểu yêu rồi.

Sau khi nàng trở lại tông môn, ngồi trước mộ chôn y quan sư tỷ suốt một đêm. Sau đó lập một phần mộ mới bên cạnh mộ sư tỷ. Kế đó, nàng trốn vào trong đỉnh Vũ Tiêu một lòng tu hành. Lúc ra khỏi đỉnh thì đã là chín mươi năm sau, đại hội Hữu Tông trăm năm một lần mời nàng đi làm giám khảo.

Nàng đến đó. Tận mắt chứng kiến Đại hội Hữu Tông đột nhiên xuất hiện một nhân vật hắc mã, dùng thế như chẻ tre bỏ lại tất cả tu sĩ trẻ tuổi tham gia đại hội lại phía sau, lấy được danh hiệu đệ nhất đại hội Hữu Tông. Mà người này, đúng là Tịch Tử Tự mất tích chín mươi năm trước, trên dưới tông môn đều cho rằng hắn đã táng thân nơi bí cảnh.

Nàng biết Tịch Tử Tự hẳn là gặp được kỳ ngộ, cởi bỏ phong ấn yêu lực trong thân thể. Điều này rất tốt, sư tỷ trên trời có linh thiêng thì cũng sẽ vui mừng, khi đó nàng đã nghĩ như vậy.

Nếu như câu chuyện kết thúc ở đây thì đúng là một câu chuyện tri ơn biết ơn, trồng nhân lành được quả thiện.

Nhưng câu chuyện vẫn chưa kết thúc.

Sau khi thi đấu, Tịch Tử Tự trở về tông môn, có mang theo một cô nương tên là Ôn Phù, nói năm đó sau khi bị trọng thương ở bí cảnh là cô nương này cứu hắn. Cô nương không cha không nương, chỉ có một ca ca, nhưng ca ca nàng quanh năm ở bên ngoài, không thể chăm sóc nàng, cho nên hắn đưa nàng về tông môn để chăm sóc, coi như là báo đáp nàng.

Lúc đó nàng cũng cảm tạ vị Ôn Phù cô nương này, vả lại cảm thấy Tịch Tử Tự nên làm như thế.

Ôn Phù cũng là một cô nương đáng yêu.

Nếu không phải nằm mơ, thì nàng chẳng muốn nhớ tới chuyện sau đó.

Có những thứ rất khó đối mặt.

Sau đó, Ôn Phù chết vì bệnh, Tịch Tử Tự vì Ôn Phù chết vì bệnh, lại dám tham lam phàm thân và tu vi của nàng, phụ ơn cưu mang dưỡng dục của nàng với hắn, muốn đoạt lấy thân thể, chiếm tu vi của nàng, để Ôn Phù sống lại.

Mà cuối cùng, quả thực có thể nói là nàng đã chết ở trong tay của hắn.

Kiếp kia, bởi vì thuở nhỏ đã bị môn chủ nhốt ở trong núi tu luyện nên nàng có hơi lạnh lùng, nhưng bởi vì Tịch Tử Tự là huyết mạch duy nhất mà sư tỷ để lại trên đời, nên mặc dù nhớ lại, nàng vẫn cảm thấy lúc đó mình đã dành hết mọi thứ tốt nhất trong khả năng cho hắn rồi. Nàng không hiểu vì sao hắn lại đối xử với mình như vậy.

Bây giờ nàng đã quy vị, kiếp nạn kiếp trước đối với nàng mà nói chẳng qua chỉ là gió thôi mây trôi, nhưng nàng vẫn nhớ rõ, lúc nàng sắp chết trong kiếp đó, cảm thấy mình có oán hận, cũng không thể nói là hận, nhưng quả thực nàng từng oán Tịch Tử Tự vì sao lòng dạ lại độc ác như vậy.

Giấc mơ rất chân thật. Cảnh tượng cuối cùng của kiếp đó từ từ trải ra trong đầu nàng.

Trên đỉnh núi Vũ Tiêu, Tịch Tử Tự muốn độ kiếp, nàng hộ pháp cho hắn, sấm sét giáng xuống không phải thiên lôi bình thường, còn bị động tay động chân, trong sấm chớp có cất giấu đại trận đoạt hồn. Nàng hoàn toàn không cảnh giác gì với Tịch Tử Tự nên bị hắn thi thuật vây lấy, để mặc cho mười tám tia sấm sét đoạt hồn đánh vào người, hồn phách bị thiên lôi đẩy ra khỏi thân thể.

Trước khi hồn phách rời thân, vị ca ca song sinh của Ôn Phù, tên là Ôn Mật khoác bộ áo xanh bước ra khỏi tảng đá lớn cách đó vài bước, rồi đi tới bên người Tịch Tử Tự, đôi mắt hoa đào mỉm cười nhìn về phía nàng đang đau đớn giãy dụa: "Hình như sắp thành rồi... Đưa hồn của Phù nhi vào thân thể nàng, để nó kế thừa tu vi của nàng, chắc chắn có thể giấu được Minh Ti và Thiên Đình. Như thế, Phù nhi không chỉ có thể trở về, còn có thể cùng ngươi tu hành, cùng nhau thành tiên, trở thành đạo lữ của ngươi." Hắn khoác tay lên vai Tịch Tử Tự, cười giục: "Tử Tự, chỉ thiếu một đạo thiên lôi cuối cùng thôi."

Tịch Tử Tự hờ hững nhắm mắt lại, một tay kết ấn, dẫn xuống thêm một tia thiên đạo cuối cùng.

Trước đó, nàng không ngờ được đứa trẻ mình nuôi lớn lại có thể bày ra biểu cảm lạnh băng, sử dụng thủ đoạn ác độc với nàng như thế, nàng đã làm sai cái gì đâu, nàng chẳng qua...

Mơ đến đây, nàng giật mình tỉnh giấc, thân thể hơi cứng đờ, tựa như vẫn có thể cảm nhận được nỗi đau của khi sấm đoạt hồn đánh lên người.

Đêm khuya, là lúc lòng người trở nên yếu ớt nhất.

Tổ Thị mở mắt, chậm rãi ngồi dậy khỏi giường, trong lòng cảm thấy trống rỗng. Kiếp đó, nàng tới thế gian này, vốn là để trải qua tình kiếp, một cuộc đời mấy trăm năm trôi qua, nàng chẳng lĩnh hội được tình kiếp gì, lại cảm nhận sâu sắc sự đau đớn của việc bị người mình tin tưởng phản bội. Cảm giác đau đớn này, mười lăm kiếp trước nàng chưa từng cảm nhận sâu sắc, đến nỗi bây giờ nhớ lại, trong lòng vẫn cảm thấy nghẹn ngào.

Nàng muốn rót cho mình chén trà, bàn tay đưa qua, lại đụng phải gương đồng bên gối, ấn vào hồng ngọc trên cán gương. Nàng hơi sửng sốt, dời tay đi, giọng Liên Tống lập tức truyền tới: "A Ngọc?" Giống như đang ngủ mà bị đánh thức, lúc gọi tên nàng, chữ cuối còn chứa chút âm mũi.

Nàng ừ một tiếng.

Giọng của nam tử trở nên tỉnh táo: "Trễ thế này rồi, sao còn chưa ngủ?"

Tiếng hỏi thăm dịu dàng vang lên trong đêm yên tĩnh này, chẳng biết vì sao, lại khiến nàng cảm thấy tủi thân. Nàng hàm hồ ừ một tiếng, đưa mặt gương đến đối diện đỉnh màn. Vừa tỉnh dậy, bộ dáng không tốt lắm, nàng không muốn để hắn nhìn thấy: "Ta mơ thấy ác mộng."

Cảm nhận được tâm trạng suy sụp của nàng, hắn khẽ hỏi: "Ác mộng gì thế?"

Nàng vô thức nắm chặt chăn trong tay, im lặng một lát, hỏi lại: "Tiểu tam lang, ngươi có phản bội ta không?"

"Phản bội? "Hắn hơi ngạc nhiên.

Nàng cho rằng hắn không hiểu ý mình, giải thích: "Là làm tổn thương ta vì người khác hoặc chuyện khác đấy."

"Ta không." Ngay cả Liên Tống không biết Tổ Thị đã mơ thấy gì, nhưng cho dù cách xa vạn dặm, hắn hắn cũng thấy giọng nói của nàng rất kỳ lạ, dường như tràn ngập bất an, mặc dù hắn lập tức trả lời rằng sẽ không phản bội nàng, nhưng nàng vẫn không yên tâm, yên lặng một hồi, hỏi ngược lại hắn: "Ngươi chứng minh bằng cách nào?"

Bằng cách nào ư? Hắn suy nghĩ một lát, trả lời nàng: "Nàng đã quên rồi sao, chúng ta đã lập ra Phệ Cốt Chân Ngôn, ta từng thề sẽ đối xử tốt với nàng cả đời, nếu vi phạm lời thề này, sẽ bị thiên hỏa thiêu đốt." Thực ra hắn cũng không muốn nói như thế, vì có vẻ như hắn vì sợ bị trừng phạt nên mới đối xử tốt với nàng vậy, nhưng lúc này nàng đang để tâm mấy chuyện vụn vặt, cho dù có hứa thì nàng cũng sẽ không tin, không bằng để cho nàng nhớ lại lời hắn từng thề cho nàng nghe. Lời hứa có thể sẽ yếu ớt không đủ, nhưng lời thề thì luôn chân thật.

Nàng ừ một tiếng, coi như miễn cưỡng chấp nhận câu trả lời này, nhưng cũng không thích.

Hắn có thể tưởng tượng ra nàng lúc này nàng đang không hài lòng mím môi lại, nói tiếp: "A Ngọc, cho ta xem mặt nàng đi."

Nàng không trả lời ngay, giống như hơi do dự, một lát sau mới nói: "Vậy ngươi chờ một lát."

Liên Tống ừ một tiếng, chờ nàng.

Bên kia gương đồng truyền đến tiếng kêu sột soạt, một lát sau, gương được dựng lên, gương mặt của nàng xuất hiện trong gương. Bên cạnh đốt một ngọn đèn trúc, ánh đèn cũng không sáng lắm dịu dàng ôm lấy nàng. Nàng nhìn như mới vừa rửa mặt, tóc mai và lông mi đều hơi ướt sũng, bên gò má còn một vệt nước chưa lau khô, sắc mặt vừa hoảng sợ, đáng yêu lại đáng thương.        

Từ sau khi nàng trở về làm Tổ Thị, chưa bao giờ có vẻ mặt như vậy trước mặt hắn? Hắn chợt thấy đau lòng. Hắn không hỏi nàng đã gặp ác mộng gì, vì sao lại khổ sở như thế, chỉ chăm chú nhìn nàng, bình tĩnh kiên định nói cho nàng biết: "Cho dù không có Phệ Cốt Chân Ngôn, ta cũng sẽ không làm tổn thương nàng, đối xử không tốt với nàng. A Ngọc, nàng phải tin tưởng ta, cũng phải nhớ kỹ lời ta."

Mắt nàng đột nhiên đỏ lên, ánh mắt trông mong nhìn hắn qua tấm gương, một lúc lâu,  thở dài một tiếng nói: "Tiểu tam lang, ta rất nhớ ngươi."

Chỉ tám chữ. Nàng không nói với hắn sự tủi thân của mình chỉ gọi tên hắn, rồi nói nhớ hắn, khiến hắn mềm lòng muốn chết.

"Ừ" Hắn cúi đầu trả lời nàng: "Nàng ngủ một giấc, tỉnh dậy là tốt lên thôi, ta sắp đến gặp nàng rồi."

Đôi mắt nàng khẽ cong lên, rất vui vì hắn nói sắp đến gặp nàng rồi, nhưng đồng thời, nàng cũng hơi chần chừ với đề nghị "Ngủ thêm một giấc" của hắn: "Ngủ rồi lại gặp ác mộng thì làm sao bây giờ?" Giọng nói vẫn hơi khàn, nhưng cũng mềm mại, rất giống như đang làm nũng, chỉ là chính nàng cũng chẳng nhận ra.

"Trong túi gấm đựng gương có một túi trữ vật." Hắn nghĩ cách giúp nàng: "Bên trong có hương mà ta hay dùng. Lần trước ở tiểu đình Cầm Uyển, ta thấy nàng ngửi hương đó thì ngủ rất ngon, cho nên đã chuẩn bị cho nàng một hộp, lát nữa nàng cứ lấy ra rồi đốt một viên."

Đêm trước bọn họ ngủ ở tiểu đình Cầm Uyển, rõ ràng không hề đốt hương, nói gì đến chuyện dùng hương. Nàng khẽ chớp chớp mắt, lại ngẫm lại một lát, đột nhiên hiểu được hàm ý trong lời hắn. Đêm đó bọn họ quả thực không đốt hương, nhưng nàng nằm ở trong lòng hắn, ngửi mùi hương Bạch Kỳ Nam trên người hắn rồi đi vào giấc ngủ, cũng quả thực có thể gọi là dùng hương.

Nàng còn nhớ rõ sáng hôm sau khi tỉnh giấc, phát hiện hắn còn chưa tỉnh, nàng bèn giả bộ ngủ nửa canh giờ, đợi đến khi hắn tỉnh lại, rón rén mở bàn tay đang ôm eo hắn của nàng sang một bên, một lát sau nữa, nàng mới giả bộ tỉnh rượu, lại giả bộ như mình không hề phát hiện đã ngủ trong lòng hắn một đêm, vẫn rất tự nhiên nói chuyện với hắn.

Lúc đó nàng đã nói: "Có phải trong đình có đốt hương không? Nghe có vẻ giống hương tiểu tam lang thường dùng, tối hôm qua hiếm khi ta được ngủ một giấc ngon như thế." Hắn cũng rất tự nhiên mà trả lời nàng, còn hỏi nàng quả thật ngủ rất ngon sao?

Bởi vì bọn họ từng có đoạn đối thoại như vậy, cho nên nàng hiểu được, hắn nói dùng hương là chỉ đốt hương, chứ không có ý gì khác. Nhưng nàng biết rõ đêm đó mình đã dùng hương như thế nào, gương mặt lập tức đỏ lên, mở to mắt, nghe hắn nói lần nữa: "Ngày mốt..." Ngừng một chút: "Không, chiều mai ta sẽ lên đường."

Hắn lại hứa với nàng một lần nữa. Lời hứa khiến nàng yên tâm. Nàng ngẩng đầu nhìn vào trong gương. Chàng nam tử mặc áo trắng như tuyết tựa vào đầu giường, tóc đen thả xuống, gương mặt anh tuấn khiến người ta rung động, cũng khiến người ta không muốn xa rời. Nàng nhìn hắn, hắn cũng nhìn nàng. Bọn họ đều không nói chuyện nữa. Sự im lặng kia trộn lẫn chút mập mờ. Tim nàng đập nhanh lên, trong tiếng tim đập như trống, nàng nghe thấy hắn trấn an mình: "Được rồi, đi ngủ đi."

Những lời này của hắn tới rất đúng lúc, nàng nghĩ, nếu tiếp tục nhìn nhau thì đêm nay nàng không cần ngủ nữa mất. Sao còn ngủ được bây giờ. Nàng đưa tay ôm ngực, muốn đè trái tim đang mất khống chế xuống, giả vờ bình tĩnh trả lời hắn: "Ừ, ta đi đốt hương đây."

Thấy hắn gật đầu, nàng ấn vào viên hồng ngọc trên cán gương, bóng dáng hắn lại biến mất khỏi trong gương, nàng cất gương vào.

Sau nửa đêm, Tổ Thị đốt hương.

Hương Bạch Kỳ Nam hơi ngọt lạnh, bao bọc lấy nàng, là mùi hương thuộc về Liên Tống, khiến nàng cảm thấy giống như hắn đang ở bên cạnh mình vậy.

Nửa đêm sau đó, nàng quả thực không nằm mơ nữa.