Tam sinh tam thế bộ sinh liênTác giả: Đường ThấtDịch: Quá khứ chậm rãiQuyển 4: Hoa Vĩnh Sinh
Chương 58
Hỉ Thiện Thiên ở tầng trời thứ ba mươi ba là được xem là nơi có phong cảnh đẹp nhất, mà ngay cả những tiên nhân của Cửu Trùng Thiên cũng đều công nhận. Mỗi khi đến ngày nghỉ, đám tiểu tiên thường thích đi dạo ở đây.
Nhưng Tổ Thị lại nghĩ khác. Nàng cho rằng, tầng trời thứ bảy lại có phong cảnh đẹp hơn nhiều so với tầng ba mươi ba. Và nàng đoán rằng lý do chính có lẽ là vì tầng trời này linh khí dày đặc quá, khiến cho người ta cảm thấy khó chịu. Do đó, ít người dám dạo chơi ở đây hơn tầng trời ba mươi ba.
Tầng thứ bảy nổi tiếng với những cảnh đẹp lộng lẫy, như Diệu Hoa Kính, Thiên Trùng Cầm Uyển, Linh Vũ Hội, Thừa Thiên Thai... Trong số những điểm đẹp này, Tổ Thị đặc biệt ưa thích Thiên Trùng Cầm Uyển.
Thiên Trùng Cầm Uyển*, dù mang tên là "Cầm Uyển", nhưng thực sự không phải là một nơi sưu tầm đàn. Nó thực ra là một dãy ao Linh Tuyền được xếp chồng lên nhau, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp. Dưới những hạt mưa rơi vào từng ao riêng biệt, phát ra những âm thanh khác nhau, tạo nên một bản nhạc tự nhiên không ngừng, được gọi là "Cầm Uyển".
*Cầm là đàn, uyển là vườn ạ (giải thích dành cho mấy bác ít đọc cổ trang)
Ở giữa cảnh đẹp này, có một tiểu đình thủy tinh tinh xảo. Nơi đó, người ta có thể ngồi đọc sách, hoặc ngủ say trong tiếng mưa rơi. Tổ Thị thường hay ghé qua đây khi có thời gian rảnh.
Đăng Đăng tu vi không cao, không thể tới gần Cầm Uyển, chỉ có thể đứng từ xakiễng chân đứng nhìn Tổ Thị thần ngồi trong đình nghe mưa.
Thực ra trước đây toàn do Thiên Bộ theo hầu Tổ Thị. Nhưng sau khi trải qua chuyện Địch Cơ, Thiên Bộ có hơi thần hồn nát thần tính, mấy ngày nay muốn điều tra lại cung Nguyên Cực, không thể phân thân được, và Đăng Đăng được phái đến thay thế.
Mắt Đăng Đăng cũng tốt, nhìn một hồi, mơ hồ thấy Thượng Thần đang cong chân lại ngồi nghiêng trong đình, vừa uống rượu vừa nghe tiếng mưa, dáng vẻ rất thản nhiên, cân nhắc đến việc ở đây cũng không có ai khác vào, nàng bèn yên lòng lấy một quyển sách nhỏ trong tay áo ra đọc, trên bìa viết bốn chữ lớn "Tuyết mãn kim nỗ", rất trân trọng mở trang thứ nhất.
Chỉ thấy trên trang bìa trắng như tuyết, nổi bật hai hàng chữ Khải: "Tai họa ập đến, hoàng tử gặp nạn, nữ thần tình sâu cởi bỏ lầm mê." Phía dưới cùng của trang bìa còn in một loạt chữ Khải: "Tam hoàng tử và Tổ Thị Thần xứng đôi, hy vọng một ngày họ có thể ở bên nhau thực sự!" Phía sau còn vẽ một hình trái tim nho nhỏ bằng chu sa.
Thật sự rất chỉnh chu.
Đúng vậy, đây là một cuốn thoại bản. Người viết dùng tên giả "cư sĩ Tố Phách", là người ủng hộ Tam hoàng tử, đồng thời cũng là người ủng hộ "Tam điện hạ và Tổ Thị Thần xứng đôi". Về phần câu chuyện trong quyển sách này... Từ câu nói viết bằng chữ Khải trên trang bìa, có thể hiểu được rằng nó viết về tình thù yêu hận giữa Tam điện hạ và Tổ Thị Thần. Tất nhiên, cư sĩ Tố Phách bản thân cũng không biết giữa Tam điện hạ và Tổ Thị Thần có yêu hận tình thù gì, nàng chỉ đơn thuần cảm thấy hai vị này rất xứng đôi, có hi vọng, cho nên mới bịa ra câu chuyện này mà thôi. Đăng Đăng rất thích "Tuyết mãn kim nỗ", bởi vì cuốn thoại bản này viết sát với thực tế nhất trong tất cả những cuốn viết về Tổ Thị Thần và Tam điện hạ, khuyết điểm duy nhất là còn chưa kết thúc. Tuy nhiên, nó vẫn luôn được cập nhật kịp thời. Ví dụ như, hôm qua Tổ Thị Thần vừa ra mặt cho Tam điện hạ ở điện Lăng Tiêu, sáng nay quyển sách này đã có chương mới, chắc hẳn cư sĩ Tố Phách đêm qua đã thức trắng đêm... Thật sự là một vị tỷ muội khiến người ta kính nể!
Đăng Đăng mang theo lòng kính nể mở chính văn ra, định nhân lúc nhàn rỗi đọc một hồi.
Nửa tiếng đồng hồ đã trôi qua, Đăng Đăng dạ đọc xong cuốn sách mỏng. Khi nhìn thấy chữ cuối cùng, nàng chợt thấy buồn bã mất mát. Nhưng lúc này, có tiếng bước chân vang lên từ phía sau, nàng vội xoay người. Thấy người đến là Tam điện hạ, Đăng Đăng vội giấu sách vào trong tay áo.
Tam điện hạ đã thấy động tác của nàng, nhưng bởi vì cái tên sách "Tuyết mãn kim nỗ" trông khá giống với mấy truyện kiếm hiệp gì đó, hắn bèn mắt nhắm mắt mở lờ đi, hỏi Đăng Đăng: "Tổ Thị Thần đang ở trong đình một mình sao?"
Đăng Đăng nhớ tới nội dung vừa rồi đọc trong cuốn sách kia: Khi Tam điện hạ biết tiên quân Ngu Anh buộc tội mình, đến nỗi Thiên quân cũng hơi dao động, thì chỉ có một mình Tổ Thị Thần tin tưởng hắn trong sạch, một lòng bảo vệ hắn, cực kỳ cảm động. Tam điện hạ vội chạy về Cửu Trùng Thiên, đi tới tẩm điện của Tổ Thị Thần gặp nàng. Nhưng không ngờ lại đụng phải nữ thần đang say rượu. Đêm khuya vắng vẻ, mỹ nhân ngà say, tóc mai như sương. Tam điện hạ vốn đã mang theo tình ý trở về, thấy tư thái động lòng người của người mình thích, sao có thể cầm lòng cho đầu, bèn kéo nàng ôm chặt vào lòng...
Cư sĩ Tố Phách không phải người, viết đến đây thì dừng lại. Đăng Đăng xem đến đỏ mặt, lần nữa đắm chìm trong bầu không khí kiều diễm này không thể tự thoát ra. Lúc này nhìn thấy điện hạ đứng trước mặt thì không khỏi chột dạ, thầm nghĩ mau để điện hạ đi nhanh lên.
Đăng Đăng cố gắng giấu cuốn sách trong tay áo, gật đầu như gà mổ thóc: "Vâng, tôn thượng đang ở trong đó một mình, hẳn là đoán hôm nay điện hạ sẽ trở về, nên cố ý ở đó chờ ngài." Lại lặng lẽ liếc nhìn điện hạ trước mặt một cái: "Điện hạ vào đi, đừng để tôn thượng chờ lâu."
Lời này như là nói rất hợp ý Tam điện hạ, hắn hơi nhíu mày, cất bước đi. Đăng Đăng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng Tam điện hạ chưa đi được hai bước, lại quay đầu dặn nàng một câu: "Ngươi không cần ở đây trông coi nữa, thời gian còn sớm, trở về làm bài tập đi."
Đăng Đăng ngẩn ngơ. Những tiểu tiên nga như các nàng, mỗi ngày ngoại trừ làm việc bên ngoài, còn có một vài môn tu hành. Giống như Đăng Đăng, mỗi ngày ngoài môn Phật lý ra thì còn thêm một khóa thuật pháp nữa. Tam điện hạ để nàng hồi cung lúc này là cực kỳ nhân ái với nàng. Nhưng Đăng Đăng không muốn rời đi, nàng cảm thấy đêm nay mình thức đêm làm bài tập cũng được.
Nhưng hết cách rồi, Tam điện hạ đã quan tâm tiểu tiên tỳ nàng rồi thì nàng cũng không dám không nhận lấy sự quan tâm Tam điện hạ. Đăng Đăng bèn tạ ơn Tam điện hạ, lưu luyến rời đi.
Tiểu đình Cẩn Uyển trong ao Linh Tuyền này làm rất đơn giản, trang trí cũng đơn giản, phía đông tình sắp xếp một đài ngọc không biết dùng để làm gì, trên tây đình trải một giường ngọc quý, trên ngọc quý đặt một cái gối gấm mà một tấm bằng kỷ, cũng làm bằng thủy tinh như mấy đình bình thường, thế nhưng ở chỗ tay vịn có bọc một bộ gấm bông, nhìn rất mềm mại.
Mưa rơi xuống ao phát ra tiếng rất êm trai. Tổ Thị tay phải gối lên tay vịn, nghiêng người nằm sấp trên cánh tay, giống như ngủ thiếp đi, nhưng trong tay rõ ràng còn cầm theo một bầu rượu, ngón cái thỉnh thoảng vỗ về cán bình.Có người bước vào. Vì tiếng bước chân thật sự quen thuộc, nên Tổ Thị không mở mắt. Khoảnh khắc sau, tiếng mưa nhỏ đi, làn điệu bi thương xa xăm kia cũng trở thành phong cách khác, trở nên dịu dàng trong trẻo, Tổ Thị lúc này mới mở mắt ra.
Nàng tò mò nhìn về phía Liên Tống đang ngồi cách đó vài bước cúi đầu gảy hạt ngọc.
Mặc dù nàng không giỏi âm nhạc, nhưng vẫn biết thưởng thức, rõ ràng cảm thấy sau khi Liên Tống gảy những hạt ngọc kia, thì âm Thanh kỳ thú bên ngoài đã trở nên khác biệt. Là dẫn thương khắc vũ*, lại không hề có dấu vết kỹ xảo, thu phóng tự nhiên, nước chảy mây trôi, khiến người ta cảm thấy rất khoan thai phóng khoáng.*Thương, Vũ là một trong ngũ âm. Dẫn thương khắc vũ chỉ gia tăng thương âm, cắt giảm vũ âm, dẫn thương khắc vũ chỉ trình độ âm nhạc cao thâm, diễn tấu ra làn điệu cảnh giới cao nhất.
Xem ra sự huyền diệu đều ở trên ngọc đài. Lúc trước nàng cũng đã nghiên cứu ngọc đài kia... trên mặt ngọc đài có hơn một trăm cái rãnh ngắn chừng sáu tấc, trong mỗi cái rãnh đều đặt một viên ngọc... nàng không biết cái đó dùng để làm gì, thử chơi với nó cũng chẳng thấy gì, bèn cho rằng ngọc đài và hạt ngọc kia chỉ là một loại trang sức, không quan tâm nữa. Bây giờ thấy Liên Tống chơi với nó thì mới biết Cầm Uyển to lớn này đúng là một nhạc khí... nhạc ở bên ngoài là ao Linh Tuyền Trì, khí giấu ở bên trong, là ngọc đài này.
Nàng không khỏi chống nửa người dậy, lẩm bẩm: "Ngọc đài này còn chơi được như thế, sao không ai nói với ta."
Nam tử tóc đen áo trắng khoanh chân ngồi đó, một tay cầm quạt, một tay linh hoạt gảy những hạt ngọc kia: "Thiên Trùng Cầm Uyển này được Thượng Thần Mặc Uyên tạo ra hơn hai mươi vạn năm trước. Nơi đây linh khí quá thịnh, ta khi còn nhỏ không cách nào tới gần, chỉ ở từ Thiên Môn tầng thứ bảy nghe Thượng Thần Mặc Uyên chơi ngọc đài này mua vui. Sau này có thể đến đây rồi thì Thượng Thần Mặc Uyên đã không còn, cũng không để lại cách sử dụng ngọc đài này thế nào. Cho nên trên Cửu Trùng Thiên thực ra cũng chẳng ai biết sử dụng vật này thế nào, cho rằng nói này chỉ có thể tự mình tấu nhạc như nàng, cho nên bọn họ cũng không cách nào nói với nàng chỗ ảo diệu của ngọc đài này"
Nàng nghiêng đầu hỏi hắn: "Vậy tại sao ngươi lại chơi được với nó?"
"Bởi vì có một khoảng thời gian ta rất thích tới nơi này, có rất nhiều thời gian có thể thử nó, nên tùy tiện thử ra được."
Hai người im lặng một lúc. Liên Tống lại đưa hạt ngọc về vị trí cố định, để Linh Tuyền chảy xuôi ra âm nhạc tự nhiên, sau đó nhìn về phía Tổ Thị, nói: "Chuyện hai ngày nay ta đã nghe nói, vất vả cho nàng rồi."
Tổ Thị nằm trên bằng kỷ, khẽ nhắm mắt lắc đầu: "Là ta dẫn Địch Cơ vào cung Nguyên Cực, xảy ra chuyện này, thì để ta giải quyết là tốt nhất, nói gì mà vất vả. Chỉ là không ngờ người Địch Cơ thực sự muốn hại không phải ngươi, mà là tiểu tiên Ngu Anh kia." Nàng nhíu mày: "Nhưng nàng muốn đối phó Ngu Anh thì cứ đối phó Ngu Anh đi, vì sao phải kéo ngươi xuống nước? Ngươi và nàng trước đây cũng có khúc mắc gì sao?"
Liên Tống im lặng một lát, nhìn nàng thật sâu: "Nàng cũng cho rằng ta từng có chuyện cũ gì với nàng ta sao?"
"Trước khi gặp ngươi ta có nghi ngờ." Tổ Thị quay đầu lại, gối lên cánh tay: "Nhưng bây giờ ta biết ngươi không có." Nàng mím môi cười: "Tiểu tam lang xưa nay quang minh lỗi lạc, nếu thật sự có quan hệ với nàng thì sẽ không hỏi ngược lại ta như thế, đúng không?"
"À, nàng có nghi ngờ. "Nam tử lại giống như chỉ nghe được câu nói đầu tiên của nàng, liếc nàng một cái, lạnh lùng nói: "Làm ta tưởng nàng tin ta lắm chứ."
"Chuyện này..." Tổ Thị tự biết mình đuối lý, suy nghĩ một chút, lại nghiêng người gõ vào bầu rượu trong tay, bình ngọc biến mất, sau một khắc nàng đã xuất hiện ở trên đài ngọc chỗ nam tử: "Giận ta sao?" Nàng dịu giọng, dỗ dành hắn: "Đừng giận nữa, ta mời ngươi uống rượu, được chưa?"
Nam tử lại không cảm kích, cũng không nhìn bầu rượu kia, chỉ hỏi: "Nói đi, ngươi đã nghi ngờ những gì?"
Tổ Thị xem xét thời thế: "... Hay là không nói nữa?"
Nam tử nhìn nàng không nói gì.
Tổ Thị bất đắc dĩ thở dài: "Được rồi, ta nghĩ có lẽ ngươi và Địch Cơ có quan hệ cũ, lần đầu gặp Địch Cơ ngươi không nhận ra là vì nàng đã thay đổi diện mạo. Ta còn nghĩ có lẽ ngươi cũng để Địch Cơ làm bạn chơi với mình, lúc nàng có tình với ngươi, ngươi lại đưa nàng đi, nên nàng mới ôm hận." Nàng liếc nhìn nam tử một cái, không quên biện bạch cho mình: "Nhưng ta nghĩ cũng có thể tha thứ. Lúc đó không phải vì nàng đổ oan ngươi trước mặt Ngu Anh, mới khiến Ngu Anh cáo buộc ngươi lên điện Lăng Tiêu sao? Nàng vì sao phải vu oan cho ngươi, dù sao cũng phải có một động cơ chứ?"
Nàng đột nhiên trở nên hùng hồn lý lẽ, khiến nam tử nhíu mày.
"Ta chưa bao giờ đứa nữ tử Yêu tộc vào cung Nguyên Cực." Nam tử nói.
Tổ Thị trừng mắt nhìn, tò mò: "Vì sao? Theo ta được biết, rất nhiều nữ tử Yêu tộc đều rất dịu dàng xinh đẹp, là người bầu bạn tuyệt vời."
"Là ai hôm qua ở điện Lăng Tiêu chính miệng khen ta, nói dựa vào sự cẩn thận của tiểu tam lang thì sao lại đứa người không rõ lai lịch vào cung?"
"Ta..." Tổ Thị ngượng ngùng: "Ta có nói lời này à?"
Nhưng nàng cũng không phải người dễ quên như vậy, lập tức nhớ ra mình quả thực đã nói mấy lời này: "Ta chỉ là thuận miệng nói thôi." mím môi: "Dưới tình huống đó, trước mặt thần tiên Cửu Thiên, chẳng lẽ ta lại nói tiểu tam lang luôn luôn cẩu thả, có mười Địch Cơ trà trộn vào cung Nguyên Cực cũng không có gì lạ sao?"
Nam tử biết nàng muốn hỏi gì. Hắn không để cho nàng nói câu kia. Thật ra hắn rất không muốn nói về quá khứ hoang đường của mình với nàng: "Ai biết nữ tử ba tộc Yêu, Ma, Quỷ tiếp cận ta là gì? Dù là Thần tộc, nhưng vào cung Nguyên Cực, cũng đều là nữ tử mà Văn Võ thị có thể tra rõ lai lịch. Nữ tử trong cung Nguyên Cực tuy nhiều, nhưng đúng như lời nàng nói, ta cũng không muốn gây phiền toái cho mình, luôn rất cẩn thận." Hắn vội giải thích rõ ràng đều nàng không thể hỏi tiếp nữa.
Tổ Thị quả thật không nghĩ ra câu hỏi gì nữa, bỗng dưng không biết nói gì.
Sự im lặng của nàng nằm trong dự liệu của hắn: "A Ngọc." hắn gọi nàng: "Lúc trước nàng nói câu kia ở điện Lăng Tiêu không phải thuận miệng nhắc đến vì tình thế ép buộc đâu phải không. Nàng hiểu ta hơn trong tưởng tượng, cho nên lúc đó mới có thể nói như vậy, đúng không?"
"Thình thịch" tim Tổ Thị đập nhanh, thầm nghĩ không ổn. Tiểu tam lang chết tiệt này, hắn có biết hắn nhìn người ta như vậy sẽ khiến người ta chịu không nổi không?
Nam tử nhìn nàng rất lâu, hờ hững cười: "Không phải muốn dỗ ta, bảo ta đừng giận nàng sao, nói "đúng" là có thể dỗ ta được rồi."
Tổ Thị nhìn về phía nam tử, đầu óc bỗng nhiên thấy hơi choáng váng, cảm thấy mình giống như là say, nhưng không biết là say rượu hay là say nhan sắc của hắn. Nàng dời mắt đi: "Ai đang dỗ ngươi chứ, vốn dĩ là thế mà." Nói xong lời này, lại ngoái đầu liếc hắn một cái, thấy hắn dường như rất kinh ngạc, thì hơi giật mình, nàng cũng hơi thẹn thùng, bèn cầm bầu rượu lên lắc lắc, lại nhìn hắn rồi khẽ ho một tiếng, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng trong đình: "Ta vẫn nên nói chính sự đi, nói vì sao Địch Cơ lại hãm hại ngươi, ngươi có suy nghĩ gì không?"
Liên Tống nhìn về phía cánh tay ghé vào chiếc bằng kỷ ngọc của thiếu nữ, hơi thất thần. Tổ Thị trước mặt người ngoài thế nào hắn biết rất rõ... ngọc cốt tiên tư, phong phạm tao nhã. Cho dù lúc ở trước mặt mấy thần sứ của nàng, tư thế của nàng cũng rất đoan chính. Có lẽ bởi vì hắn là người duy nhất lập Phệ Cốt Chân Ngôn với nàng, khiến nàng tin tưởng hắn hơn nên mới tùy ý hơn trước mặt người khác. Ví dụ như lúc này, nàng nằm đó như không có xương, xinh đẹp như một dải lụa mềm mại, chỉ cần nàng muốn là có thể trói chặt hắn, lại giống như một con sông, uốn lượn chảy xuôi qua trái tim hắn, khi chảy qua trái tim hắn, còn dùng thứ lông tơ làm nhột trái tim hắn, rồi để lại một giọng nói vô tội: "Ai đang dỗ ngươi chứ, vốn dĩ là thế rồi."
Liên Tống tốn rất nhiều sức lực mới có thể ổn định tinh thần, trở lại chính sự, trả lời vấn đề của nàng: "Nàng chỉ là không biết Ngu Anh là vị tiên như nào nên mới không hiểu nguyên nhân Địch Cơ hãm hại ta thôi."
Hắn xoa xoa thái dương, bỏ qua tạp niệm: "Ngu Anh phụng chức Lan Đài Ti, cũng tình là ngay thẳng trung trực, nhưng hắn không ưa ta, gặp phải chuyện có liên quan đến ta thì rất dễ liều lĩnh. Có lẽ Địch Cơ rất hiểu hắn, biết được việc có hại đến ta sẽ dễ có được sự đồng cảm và tín nhiệm của hắn nhất. Mà nói xấu ta như thế, chỉ cần nàng nói hợp lý hợp tình thì có thể khiến Ngu Anh không để ý hậu quả mà lên triều hội buộc tội, khiến việc này ầm ĩ đến mức Cửu Trùng Thiên đều biết.
Hắn rút tơ lột kén, tỉ mỉ giảng giải từng kế hoạch của Địch Cơ cho nàng nghe: "Chuyện này ầm ĩ lên, Thiên Quân tất nhiên sẽ hạ lệnh điều tra rõ ràng, nếu thế thì phong thư mà nàng giấu kia chắc chắn sẽ bị phát hiện, đến lúc đó ta có thể rửa sạch ô danh, không có việc gì, nhưng việc này khắp Cửu Trùng Thiên đều biết, đến lúc đó lại có di thư của nàng chỉ thẳng vào Ngu Anh, như thế, mặc dù phụ thân của Ngu Anh là Thần quân Thương Phách, cũng không thể nào bảo vệ Ngu Anh. Trên thực tế, nếu lần này không phải nàng phát hiện người trong Hắc Đàm kia không phải Địch Cơ, thì Ngu Anh chắc chắn sẽ bị tước đoạt tiên tịch, đánh vào luân hồi."
Nghe xong những lời này, Tổ Thị xoa xoa thái dương, vẻ mặt hơi nặng nề, nhưng cũng hiểu được nguyên nhân trong đó: "Nếu nàng không lấy tiểu tam lang ra làm mồi nhử, mà trực tiếp nói xấu Ngu Anh tư thông với phàm nhân, bịa đặt chuyện hắn chiếm đoạt nàng trước... Thì với thân phận của nàng, nhiều lắm chỉ có thể báo việc này cho Thiên Bộ hoặc Hình Ti... Nhưng lựa chọn con đường này, phần thắng của nàng sẽ không quá lớn." Suy nghĩ rất lý trí, nhưng khi nói những lời này, giọng nói của nàng rất mềm mại, còn mang theo cảm giác xa vời giống như sương mù, không giống như giọng nói bình thường khi nói chính sự với hắn.
Hắn cảm thấy điều khác thường, không hiểu nhìn nàng, nàng lại vùi nửa đầu vào trong khuỷu tay, hắn không thấy rõ mặt nàng. Nàng gảy bầu rượu trong tay, lại hỏi hắn: "Nhưng mà, vì sao Địch Cơ lại muốn đẩy Ngu Anh vào chỗ chết, giữa bọn họ có xích mích gì sao?"
Cung Nguyên Cực mặc dù tin tức linh thông, nhưng cũng không phải vạn sự đều thông, việc này hắn thật đúng là không biết. Chẳng qua Thiên Quân đã giao việc này cho Tham Lang Tinh Quân, Tham Lang Tinh Quân cũng không phải hạng người tầm thường, hắn đã trả lời nàng: "Chờ kết quả điều tra xử lý của Tham Lang Tinh Quân đi."
Nàng ngẩng đầu lên, giống như không hài lòng, nhỏ giọng lầm bầm: "Vậy thì biết đợi đến bao lâu." Giọng nói càng mềm mại.
Hắn chịu không nổi nàng dùng giọng nói mềm mại như vậy để nói với mình, theo bản năng muốn rót trà uống cho bình tĩnh thì thấy trong tay nàng có một bầu rượu. Rượu, rượu cũng được. Hắn hơi khát.
Hắn vẫn cho rằng nàng chỉ uống rượu trái cây giải khát, nhưng rượu vào trong cổ họng mới phát hiện, rượu kia là rượu mạnh. Hắn nhíu mày, cuối cùng đã hiểu được sự kỳ lạ kia đến từ đâu. Hèn gì nàng lại dụng giọng nói mềm mại yêu kiều này nói chuyện với mình. Hắn là uống say rồi.
Nàng thích uống rượu, nhưng cũng dễ say. Hắn luôn biết điều đó.
Hắn buông bầu rượu xuống, bình tĩnh nhìn mỹ nhân mặc váy vàng nằm nghiêng trên ghế ngọc, thật lâu sau, hắn mới thấp giọng nói: "A Ngọc, nàng uống say rồi." Một lát sau, hắn đứng lên, đi về phía nàng.
Tổ Thị cũng không say, nàng biết mình chỉ hơi ngà ngà thôi. Thực ra sáng nay nàng đã định xuất phát đi núi Phong Tự Ngọc Môn, nhưng nghe Thiên Bộ nói Liên Tống hôm nay sẽ về, nên mới dừng lại ở Cửu Trùng Thiên này thêm một ngày. Nàng vốn chỉ đơn thuần muốn gặp tiểu tam lang một lần, dù sao cũng đã nhiều ngày không gặp.
Kết quả buổi sáng bắt gặp Cốt Dung lén lút xem một quyển sách, tên là "Tuyết Mãn Kim Nỗ", nàng thấy Cốt Dung xem cực kỳ chuyên chú, nên không phát hiện ra mình. Nàng đứng ở phía sau Cốt Dung xem cùng nàng một chốc lát, mới phát hiện đây đúng là cuốn thoại bản viết về nàng và tiểu tam lang.
Nàng đọc sách nhanh hơn Cốt Dung, nàng vừa lật đến trang cuối cùng thì, nàng đã đọc hết mười hàng. Nàng cũng không biết tại sao lại có người viết về nàng và tiểu tam lang, còn viết thành thoại bản, nhưng cũng cảm thấy tác giả tên cư sĩ Tố Phách hẳn cũng không có ác ý gì, có thể chỉ là cảm thấy nàng và tiểu tam lang rất xứng đôi. Hơn nữa vị cư sĩ Tố Phách này có trí tưởng tượng rất cao, nhìn thấy thì có trí tưởng tượng hơn này.
Ví dụ như, nàng cũng không dám nghĩ tiểu tam lang cũng có ý với nàng, còn coi nàng là người thương.
Đúng vậy, có đôi khi tiểu tam lang thường trêu chọc nàng, nhưng là vì hắn quen tính phong lưu, quen gặp dịp thì chơi. Tiểu tam lang vô tâm với chuyện phong nguyệt, tính cách cũng vô tính, đối với mỹ nhân lui tới cung Nguyên Cực như thế, đối với Trường Y như thế, đối với tộc trưởng tộc Thanh Điểu cũng như thế. Bởi vì Phệ Cốt chân ngôn, nên nàng có lẽ đặc biệt với hắn hơn một chút, nhưng... nếu hắn có tâm, có tình, có suy nghĩ phong nguyệt với nàng thì có hơi thái quá rồi.
Chẳng qua trong cuốn thoại bản này có mấy câu viết rất thú vị, ví như nó nói thích một người, thì sẽ không tự chủ được mà muốn tới gần người đó, đó không phải là một loại dục vọng, mà là bản năng.
Con đường phía trước của nàng đến nàng cũng chưa biết, trước khi tìm được cơ hội sống sót kia thì nàng không dám để cho tiểu tam lang biết tấm lòng của mình, nàng dường như thật sự không tự chủ mà muốn tới gần hắn. Tất cả sự kiềm chế này đều như đang đấu tranh với bản năng.
Nhưng trải nghiệm này cũng không hoàn toàn đau khổ lắm, mà giống như đang được nếm một quả xuân kết sớm, trong sự chua chát có thể nếm ra được vị ngọt tinh tế, khiến nàng càng tò mò, không tự chủ được muốn nếm thêm càng nhiều. Thí dụ, nàng thấy ý tưởng say rượu này cư sĩ Tố Phách rất tốt, nàng có thể thử xem.
Nàng nghĩ như thế này: Gương mặt nàng cũng được, uống rượu say rồi khiến tiểu tam lang mê đắm nhất thời gian không phải không được. Chẳng qua tiểu tam lang mặc dù phong lưu, nhưng cũng là một quân tử, chủ động làm gì nàng... là điều không thể, nhưng nàng chủ động gần gũi tiểu tam lang thì hẳn là có thể được.
Trùng hợp Thanh Khâu đã đồng ý liên hợp làm lễ Đại duyệt với Thiên tộc, Thái tử thiếu niên hôm qua từ Thanh Khâu trở về, mang tới cho nàng rất nhiều rượu ngon Bạch Thiển tặng, nàng đẩy vò rượu ra, rót thành bốn bình. Cuối cùng mang theo tổng cộng bảy bình rượu vào trong đình, có ba bình rượu chỉ dùng nước đổ vào cho có mùi rượu.
Tửu lượng của nàng nàng tự biết, uống ba bốn bình sẽ hơi say, uống sáu bảy bình đã thế tất nhiên say mèm. Nàng tất nhiên không thể thật sự say mèm, say mèm thì làm hỏng việc mất? Cho nên không cần uống đến mức đó, uống ngà ngà say rồi để cho tiểu tam lang tưởng nàng đã say mèm là được.
Nàng không có nghĩ tới việc làm những chuyện này có phải qua to gan không đủ câu nệ, chỉ cảm thấy kế hoạch này mới lạ, rất thú vị. Cho nên khi Liên Tống đi tới, khóe miệng của nàng đã xảo quyệt cong lên, đến mức chính nàng cũng nhận không ra.
Nam tử cao lớn bước tới, ngồi xổm kiểm tra xong năm bầu rượu trống đặt trên bàn nhỏ, đôi lông mày xinh đẹp nhíu chặt, cụp mắt khó hiểu hỏi nàng: "Sao lại uống nhiều như vậy?"
Nàng dùng chút thủ đoạn nhỏ, khiến cho hai bầu rưỡi rượu kia có tác dụng vào lúc này. Cảm giác say rượu đúng lúc xộc lên, khiến gương mặt của nàng hơi đỏ, ánh mắt cũng trở nên mê ly, chẳng qua nàng rất tỉnh táo. Nàng cố ý cầm lấy bầu rượu Ngọc Đông Lăng còn nửa bầu rượu, dùng nó đặt lên trán, nghiêng đầu nhìn hắn cười: "Bởi vì rượu ngon, nên bất tri bất giác uống hơi nhiều."
Gương mặt nàng ửng đỏ, ánh mắt mê ly, bởi vì say rượu mà động tác rất quyến rũ, nam tử cho rằng nàng thật sự đã say. Một bàn tay trắng nõn như dương chi dừng lại giữa không trung, sau đó vỗ lên trán của nàng: "Nàng say rồi, ta mang nàng hồi cung." Nói xong bàn tay kia dời đi cầm cánh tay nàng, muốn nâng nàng dậy. Nàng không kháng cự, bị hắn kéo lên, nhưng bước chân lại không vững, ngã nhào vào lòng hắn. Hắn bất ngờ không kịp đề phòng, lui về phía sau hai bước, bị trụ Thủy Tinh sau lưng ngăn lại mới đứng vững.
Nàng dựa vào lòng hắn, làm như kinh ngạc ngẩng đầu, oán giận hắn: "Tiểu tam lang, sao ngươi đi đứng không vững gì cả thế." Nói xong nhích ra khỏi người hắn, đè huyệt thái dương: "Đầu choáng quá, không muốn động đậy." Thân hình như ngọc liễu bỗng nhiên lảo đảo như sắp ngã. Hắn vội đưa tay muốn đỡ nàng dậy, nàng lại nhíu mày: "Khó chịu quá, không muốn đứng. Ngươi ngồi xuống đi." Còn nói: "Không muốn trở về."
Nam tử do dự một chốc, cuối cùng vẫn làm theo ý nàng, ngồi ở trên ghế ngọc, còn nàng thì vòng qua eo, nằm ở trên đùi của hắn. Nàng nghe thấy nam tử cúi đầu nói: "Ở đây không có thuốc giải rượu, nàng sẽ còn khó chịu hơn đấy." Nàng biết hắn thật lòng lo cho mình, không khỏi cảm thấy đắc ý, tiểu tam lang đến bây giờ vẫn chưa biết nàng đã diễn, chứng minh diễn xuất của nàng rất có thiên phú.
Cái ôm thoang thoảng mùi hương của Bạch Kỳ Nam, tuy không mềm mại nhưng nàng rất thích, cũng không muốn ngồi dậy. Chẳng qua, nhìn thấy tiểu tam lang trước nay quen gạt người khắc bị nàng lừa được, thì cực kỳ thỏa mãn và mới lạ, nàng lại càng muốn trêu chọc, muốn ngồi dậy khiêu chiến tài năng diễn xuất của mình một chút.
Nàng dường như lại trở về làm con người hoạt bát, tinh quái như lúc bé: "Vậy ngươi đừng nhúc nhích, để ta đứng lên trước. Ngươi cứ động đậy thì ta lại đau đầu." Nàng cứ làm như thật, vừa nói thế vừa đỡ lấy cánh tay nam tử nửa ngồi dậy. Tiếp theo, nàng khoát một tay lên vai nam tử, giống như muốn lấy đó làm điểm tựa đứng lên. Nhưng vừa mới làm được một nửa thì nàng lại ngã trở về, thật trùng hợp, vừa khéo ngã ngồi ở trên đùi nam tử. Mà khi nàng ngã ngồi xuống, xuất phát từ bản năng vòng tay quanh cổ nam tử, trong lúc rối loạn, môi nàng lướt qua môi hắn. Nàng cảm thấy thân thể người bên dưới cứng đờ.
Tổ Thị khách quan đánh giá biểu hiện của mình, cảm thấy rất tuyệt, khá là hài lòng, lúc đang thầm chấm điểm cho mình thì nam tử lại bất ngờ hơi nghiêng đầu, sau đó, đôi môi bọn họ vốn lướt qua lại dán với nhau.
Nhưng không dán được bao lâu, chỉ trong hai cái chớp mắt, môi của hắn đã lướt qua của nàng. Tựa như một con chim hời hợt bảy ngang qua nơi di cư của nó. Nhưng nàng vẫn bắt được cảm xúc ấm áp, khô ráo, mà mềm mại kia. Không giống như giả.
Tổ Thị ngây ngẩn cả người. Tim nàng đột nhiên đập không kiểm soát được, đầu óc chợt trống rỗng. Tại sao hắn lại nghiêng đầu? Không phải là cố ý chứ?
Sau đó nàng nghe hắn nói: "... Xin lỗi, sơ ý."
Được rồi, quả nhiên là không cố ý.
Nàng nên trả lời thế nào với tiếng xin lỗi này của hắn đây? Người say rượu sẽ trả lời thế nào? Người say rượu không phải sẽ trả lời câu này một cách không đứng đắn chứ?
Nàng quyết định ngồi ở trên đùi hắn bám lấy vai hắn, làm bộ muốn tiếp tục thử: "Ta có thể, ta có thể tự mình đứng lên, ngươi đừng quấy rầy ta."
Nhưng nam tử không nghe lời nàng, còn ôm chặt lấy nàng, nhưng nàng không thấy đau.
Nàng vội hiểu ra là hắn muốn làm gì: hắn không muốn nàng tiếp tục cố gắng vô ích nữa, muốn bế nàng đứng lên rồi trực tiếp đưa nàng trở về. Bởi vì hắn nói với nàng: "Rượu này tác dụng chậm quá, nàng không thể tự đứng lên được, hay là ta đưa nàng về."
Nàng tất nhiên không muốn để hắn mang nàng hồi cung, theo tính tình của hắn, trở về chắc chắn sẽ gọi Dược Quân, đến lúc đó không phải sẽ bị lộ sao? Nàng lập tức ôm lấy cổ hắn: "Ngươi đừng cử động, ta chóng mặt lắm, không muốn về, cứ nghỉ ngơi ở đây một lát là được."
Hắn im lặng không nói gì, nhưng cũng không hề cố gắng đứng dậy. Hắn mặc cho nàng ôm lấy cổ, tựa vào trước ngực hắn, không biết qua bao lâu thì đột nhiên nhỏ giọng hỏi: "A Ngọc, nàng thật sự say sao?"
Tất nhiên là nàng phải say thật rồi.
Nàng hơi rời khỏi người hắn, ánh mắt vẫn mê ly. Nàng biết ánh mắt của nàng mê ly, bèn dùng ánh mắt đó khẽ trừng hắn: "Ta không say." Ma men nào lại nhận mình say, nàng không thể thoát vai nửa chừng được. Kế đó nàng lại ôm hắn, thì thào oán giận: "Chóng mặt." Giả bộ như nàng cảm thấy mình thật sự hơi hôn mê, nhưng ôm hắn như vậy dường như cũng thoải mái lắm, vì thế nàng thử chậm rãi ngã vào trong lòng, nằm ở trên đùi hắn: "Đừng động vào ta nữa, ta không muốn động đậy, cứ để ta nằm ngủ một giấc như thế này là được."
"Được." Rất lâu sau, nam tử mới trả lời nàng, giống như cũng hết cách.
Khi nàng nằm vững vàng trong lòng hắn, hắn lại nhìn xuống gương mặt nàng. Gương mặt thanh thuần như thế, nhưng đuôi lông mày khóe mắt lại giống như là bôi son, khiến nó trở nên quyến rũ và diễm lệ. Hắn giơ tay muốn chạm vào nàng nhưng lại không chạm vào thật, cuối cùng lại thu tay về.
Tiếng nhạc mưa ngoài đình nhẹ nhàng chậm rãi. Sau khi Tổ Thị thiếp đi, Liên Tống nhìn màn mưa ngoài đình một lát.
Mười ngày rời khỏi Thiên Cung này, hắn vẫn bề bộn nhiều việc. Cầm ma Cù Phượng xảo trá đa nghi, không dễ đối phó, muốn thần không biết quỷ không hay giam cầm hắn không phải chuyện dễ, hắn tốn rất nhiều sức lực. Nhưng vừa mới giam Cù Phượng, còn chưa kịp nghỉ ngơi hồi phục, hắn đã nhận được thư của Thiên Bộ. Xảy ra chuyện như vậy, hắn tất nhiên phải về Thiên Cung một chuyến, kết quả nửa đường lại đụng phải Thương Lộ, nghĩ đến thời cơ hiếm có, hắn bèn giả làm Cù Phượng để lừa Thương Lộ. Sau khi tạm biệt Thương Lộ, để tránh làm hắn sinh nghi, lại đến núi Cầm Ngự một vòng, mới về Thiên Cung.
Làm việc với cường độ cao như vậy liên tục mười ngày, đến hắn cũng cảm thấy mệt mỏi. Nhưng khi thấy nàng lười biếng nhàn nhã nằm đây nghe nhạc, tất cả mệt mỏi đã không còn gì. Thực ra, không nên cố chấp bắt nàng lại thê tử hắn lần nữa, thì mọi thứ sẽ tốt hơn rất nhiều. Chỉ cần hạ thấp kỳ vọng xuống thì có lẽ nàng cũng cho hắn vài bất ngờ, hắn đã nghĩ như thế.
Trong tiếng mưa liên miên, có thể nghe được tiếng giọt mưa rơi xuống trên nóc đình, đó là tiếng mưa thuần túy, không phải tiếng nhạc. Tiếng mưa này khiến lòng hắn cực kỳ yên tĩnh, đã lâu rồi hắn không thấy yên tâm như thế. Chưa được bao lâu thì cơn buồn ngủ đã kéo tới, hắn thử nằm xuống, dời nàng khỏi đùi mình rồi ôm vào trong lòng, nàng nói mê man vài câu gì đó, nhưng không phản đối, cũng không mở mắt.
Giữa trời đất này, dường như chỉ còn hai ngươi họ. Hắn rất quý trọng khoảnh khắc nàng nằm trong lòng mình, vì đó là giây phút hắn cảm thấy lòng mình an ổn nhất.