Tam Sinh Tam Thế Bộ Sinh Liên

Chương 46




Tam sinh tam thế bộ sinh liênTác giả: Đường ThấtDịch: Quá khứ chậm rãiQuyển 3: Ngàn kiếp dưới chân

Chương 46

Thủy các hồ Vũ Toàn mấy ngày nay có hơi thanh tĩnh.

Nam Tử tính toán rất rõ ràng, từ ngày Thiên Bộ vội vàng xông vào thủy các bẩm báo tiểu công tử kia gặp chuyện ở điện Phục Ba của Thái Tử tới nay đã qua bốn ngày rồi. Lúc đó Tam điện hạ lập tức chạy tới điện Phục Ba, sau khi đưa tiểu công tử kia từ Phục Ba điện về điện Phù Lan, thì bên ngoài điện lập tức hiện ra một kết giới, bản thân cũng ở trong kết giới chưa từng đi ra ngoài, chỉ để cho Không Sơn lão tọa trấn ở chỗ Thái tử. Không Sơn ngày đêm canh giữ bên cạnh Thái tử, cho đến khi Thái tử tỉnh lại, sau khi xác nhận Thái tử không sao mới chuyển về thủy các hồ Vũ Toàn, lấy y án từ trong tay tiểu đệ tử của mình trở về y án của Quyên Nhĩ. Cũng tức là bốn ngày nay, chỉ có Không Sơn lão cùng tiểu đệ tử của hắn chăm sóc Quyên Nhĩ, Tam điện hạ chưa từng xuất hiện một lần nào.

Bên cửa sổ của thủy các có thiết một chiếc bàn, Quyên Nhĩ tựa vào bàn xem tấu chương.

Nam Tử ở một bên nhẹ giọng bẩm báo: "Tam điện hạ chỉ đến Phù Lan điện một chuyến vào ngày hôm trước và hôm nay. Hôm trước là bởi vì Thái tử điện hạ tỉnh lại, Tam điện hạ đến điện thăm Thái tử, hôm nay là..."

Quyên Nhĩ khép tấu chương trong tay lại, đặt nó vào xấp đã xem xong, lấy một cái mới thử xấp mời, thản nhiên hỏi: "Hôm nay sao?"

Ngữ khí Nam Tử chán ghét trả lời: "Nô tỳ nghe Thiên Bộ tiên tử nói, tiểu công tử kia bởi vì bị ốm nên không thèm ăn món gì, chỉ muốn một loại bánh ngọt tên là bánh Kính ở Phù Hương Trai, nên từ sáng sớm Tam điện hạ phải ra ngoài mua cho hắn."

Nam Tử quan sát biểu cảm của Quyên Nhĩ, thấy nàng dường như cũng thờ ơ với chuyện này, không khỏi thấy sốt ruột thay nàng:

"Nô tỳ cảm thấy, điện hạ dường như chiều chuồng tiểu công tử kia quá mức rồi. Lại nghe Thiên Bộ tiên tử nói tiểu công tử kia vẫn làm ầm ĩ muốn trở về thiên đình, mà nay Thái tử điện hạ cũng khỏe lại rồi, nàng ấy đoán chừng đợi thân thể tiểu công tử kia ổn định một chút, thì Tam điện hạ sẽ dẫn bọn họ trở về Cửu Trọng Thiên. Nữ quân ngài xem chúng ta........."

Trên mặt Quyên Nhĩ quả thực không có biểu cảm gì, thế nhưng bàn tay phải không cầm tấu chương bây giờ đang nắm thật chặt trong tay áo. Một hồi lâu sau, nàng mới có thể mở miệng nói chuyện bình thường: "Không sao, ngày mai nàng tự mình đến Phù Lan điện thăm tiểu công tử kia, thuận tiện nói chuyện với Tam điện hạ một lát về..." Nàng hơi dừng lại: "Chuyện động Tinh Lệnh."

Thiên Bộ canh giữ ngoài cửa điện Phù Lan điện mang theo một bao bột Giang lớn Liên Tống đưa cho mà cảm thấy hoảng hốt không thôi. Thiên Bộ nhìn thoáng qua túi bột Giang trong tay, lại nhìn thoáng qua áo bào trắng không vướng chút bụi trên người Tam điện hạ, tò mò hỏi: "Điện hạ, ngài thật sự có thể sao?"

Tam điện hạ im lặng, trả lời có hơi bảo thủ: "Lúc nãy ta xem hắn làm thử, bước nào ta cũng cẩn thận ghi nhớ, hẳn là không thành vấn đề."

Thiên Bộ cũng thấy cạn lời.

Điện hạ nhà nàng, gần như là một vị điện hạ vạn năng, nhưng không biết vì sao, Tam điện hạ học cái gì cũng rất nhanh, duy chỉ có kỹ năng trù nghệ chỉ điểm như thế nào cũng không sáng lên được. Đương nhiên trù nghệ của Tam điện hạ, cũng không đến mức thường xuyên làm ra mấy món độc chết người giống như Đông Hoa đế quân của cung Thái Thần. Ngài tuy rằng rất nghiêm khắc tuân theo công thức nấu ăn, lại dùng đồng hồ cát tính toán thời gian cẩn thận, cũng có thể làm ra mấy món ăn không đầu độc người khác, nhưng chẳng qua chỉ có như thế mà thôi.

Thiên Bộ thở dài, thành khẩn thỉnh giáo hắn: "Điện hạ, bánh Gương kia mặc dù cần ăn nóng mới ngon, thì nô tỳ nghĩ chỉ cần mời sư phụ điểm tâm của Phù Hương Trai đến làm tại chỗ cho tôn thượng ăn chẳng phải tốt hơn sao? Cũng không cần ngài vừa sáng ra đã phải đến đó học!" Nàng không nhịn được, to gan nói thêm một câu: "Điện hạ ngài làm trò này, ừm, hình như có hơi đầy đủ quá."

Những lời Nam Tử bẩm báo cho Quyên Nhĩ trong thủy các hồ Vũ Toàn cũng không tính là giả dối, đều là thật. Những chuyện đó là do sáng nay Thiên Bộ chủ động tiết lộ cho Nam Tử đang cố gắng tìm hiểu tin tức. Tam điện hạ mặc dù không nói rõ là hắn muốn diễn trò, nhưng trước khi đi quả thực đã dặn nàng, nếu Thủy Các phái người đến tìm hiểu tin tức thì nàng cứ thành thật đáp là được, còn có thể tiết lộ hai câu bọn họ muốn. Thiên Bộ không phải là kẻ chậm chạp, chỉ cần suy nghĩ một chút cũng hiểu được hành động này của điện hạ là vì sao.

Tam điện hạ cất bước đi vào trong điện: "Làm trò gì chứ, chỉ là nhàn rỗi không có gì làm thôi." Thiên Bộ từ chối cho ý kiến, thầm nghĩ ngài nói gì thì là gì vậy. Chẳng qua thân là một người hầu trung thành, nàng vẫn nhắc nhở hắn một câu: "Mà nếu điện hạ ngài không làm được khẩu vị tôn thượng yêu thích...Haiz, điều đó là chắc chắn rồi, đến lúc đó tôn thượng tức giận, thì phải làm sao bây giờ?"

Tam điện hạ thản nhiên: "Kêu nàng làm cùng, đến lúc đó làm hỏng thì sao có thể đổ lỗi cho một mình ta?" Lại nói: "So với ăn bánh, nàng hẳn là thích làm hơn."

Thiên Bộ bội phục tâm cơ của Tam điện hạ, nhưng cũng nghi ngờ câu nói đằng sau của hắn: "Nhưng nô tỳ cũng không thấy tôn thượng từng nấu ăn, cũng không thấy có niềm yêu thích đặc biệt gì với trù nghệ."

Nhìn Tam điện hạ đã bước vào kết giới nói: "Đó là trước kia nàng còn có thứ khác để chơi, bây giờ bị giam giữ trong kết giới này, dù sao cũng rất nhàm chán. Coi như chơi một chút, chuyện có thể động tay động chân, nàng hẳn là đều thích."

Thiên Bộ nửa tin nửa ngờ.

Hai người vừa bước vào trong đã nghe thấy một tiếng tán thưởng: "Một mũi tên này đẹp thật!"

Liên Tống dừng bước. Đó là giọng của Ân Lâm.

Tam điện hạ nhìn về phía trước, mảnh đất rộng lớn trước chính điện không biết từ khi nào đã được bố trí thành một bãi tập bắn cung. Bia tiễn dựa vào bức tường đỏ, xa ngoài trăm bước, Tổ Thị đang giương cung cài tên.

Váy dài màu vàng, mái tóc đen nhánh không trang điểm, làm nổi bật khuôn mặt trong suốt trắng nõn của nữ tử. Vẻ đẹp tinh tế, mỹ nhân yếu đuối bệnh tật như vậy, không hề ứng với một người đang giương cao cung tên nặng nề trước mắt. Nhưng mỹ nhân tựa như yếu đuối không kể xiết, lại giơ cung lên, còn không cần tốn nhiều sức mà kéo đầy dây cung ra, tay áo rộng kiều diễm rơi xuống đất, cung tên nặng nề lúc này không giống như vũ khí, mà giống với nhạc khí hơn. Như thế lại cực kỳ hợp với nàng.

Tên bắn đi, tiếng dây cung vang lên. Khóe môi nữ tử hơi nhếch. Một mũi tên gào thét bay đi, lưu loát xuyên qua tâm của mũi tên trước đó, cắm vào hay hồng tâm.

Liên Tống khẽ nhíu mày. Mặc dù biết Tổ Thị giỏi bắn cung, thế nhưng hắn chưa bao giờ tưởng tượng ra việc Tổ Thị bắn thế nào. Bây giờ, hắn biết rồi. Không thể nghi ngờ, nàng dùng cung rất tốt, chỉ là với trình độ này, so với người dùng cung chuyên nghiệp thì cũng không nổi bật lắm. Nàng hẳn cũng chỉ là nhàm chán, tùy tiện chơi đùa mà thôi. Nhưng tư thế kéo cung bắn tên của nàng lại khiến Liên Tống cảm thấy rất kinh diễm. Nâng nặng như nhẹ, tiện tay cầm tên, như hồng nhạn lướt qua mặt nước, nhạn đã đi, hình bóng vẫn còn, thật sự rất nhã nhặn, cũng rất xinh đẹp. Tam điện hạ không khỏi giơ tay lên vỗ.

Nữ tử trong sân lập tức nhìn qua, nhìn thấy hắn, thì mỉm cười, đưa chiếc cung nặng kia giao cho Ân Lâm, một tay xách váy, nhẹ nhàng bước đến. Lúc đến gần, mới hơi ngửa đầu nhìn hắn, mím môi nói: "Tiểu Tam Lang, Ân Lâm nói sáng sớm ngươi đi mua bánh cho ta, bánh ngươi mua đâu?"

Hai người đứng dưới một cái cây Vô Ưu khổng lồ. Tán cây Vô Ưu giống như tán, che hết cả nửa sân, ánh mặt trời rải rác, đốm sáng nổi lên như vàng nóng chảy, giống một bức phong cảnh đẹp tuyệt trần. Tam điện hạ giơ tay lên, trong bức tranh phong cảnh này lập tức xuất hiện một cái bếp đá. Bếp đá, nồi đất, chảo, thớt, v.v.

Tổ Thị nhìn lướt qua bếp lò kia, nhướng mày: "Hôm nay trời xanh, mây tím, gió mát, dưới tàng cây Vô Ưu này, có thể nói là cảnh đẹp diệu kỳ hiếm có, tiểu tam lang ngươi lại chuyển nhà bếp lại đây, quả thực là..."

Đang nói thì bị Liên Tống giơ tay kéo một cái. Nàng hơi ngả về phía trước, gần như đụng vào trong ngực hắn, bèn theo bản năng giơ tay chắn trước người, điều này khiến khoảng cách giữa hai người mặc dù trong nháy mắt bị kéo gần, nhưng cũng không đến mức hô hấp gần kề. Nàng kinh ngạc: "Ngươi..."

Ngón tay của nam tử khẽ chạm vào bên tóc mai nàng: "Mới vừa rồi có một con bướm đậu ở đây."

Nàng khẽ sửng sốt, cũng lấy tay chạm vào mái tóc kia, hơi nghiêng đầu, phía sau bên phải nàng quả nhiên có một con bướm bảy màu giống như bị dọa, kinh ngạc lẳng lặng bay đi, đôi cánh mỏng manh kia lại lung linh ánh sáng, rất xinh đẹp.

Nàng nhìn con bướm bay đi, cảm thấy hơi đáng tiếc, quay đầu lại nhìn hắn, nửa đùa giỡn nửa nhẹ giọng hỏi: "Hôm nay ta chưa trang điểm, không đeo trâm hoa, khó khăn lắm mới có một con bướm đến đậu làm tăng thêm sắc cho ta, vì sao ngươi lại làm nó sợ bay đi rồi?"

Thanh niên không trả lời nàng, bước lên một bước. "Đừng nhúc nhích." Hắn nói.

Nàng cảm thấy có bàn tay đang vuốt ve tóc mình.

"Con Bướm kia để lại một chút phấn." Đợi làm sạch phấn trên tóc nàng, hắn mới thấp giọng, lơ đễnh trả lời câu bông đùa vừa rồi của nàng, giọng nói mang theo chút rụt rè: "Chẳng qua chỉ là tục vật mà thôi, sao có thể thêm sắc cho nàng được."

Giọng nói rất thấp, rất trầm, hơi lạnh lại thuần hậu, vang lên trên đỉnh đầu, khiến cho nàng kinh hãi. Nàng chợt hiểu ý của hắn là gì, đôi má trắng nõn trong suốt, chợt đỏ bừng, nhưng biểu cảm của nàng vẫn rất ổn định: "Tiểu Tam Lang không hổ là hoa hoa công tử nổi tiếng bát hoang, rất giỏi nói chuyện."

Sau đó nghe thấy tiếng hắn bật cười: "Nàng nghĩ ta đang lấy lòng nàng sao?" Hắn vẫn thấp giọng: "Ta thật sự có danh phong lưu, nhưng ngươi có thể không biết, ta chưa bao giờ trái lòng đi lấy lòng người khác."

Nàng không bình tĩnh nữa, không biết phản bác thế nào: "Ngươi..."

Từ "ngươi" ra khỏi miệng, nàng lại không biết mình muốn nói cái gì, lại có thể nói được gì. Trước kia khi nàng là tiểu Tổ Thị, cũng không biết hắn có lúc lại... như vậy. Như vậy, như vậy là như thế nào nhỉ? Miệng lưỡi trơn tru? Không ổn trọng? Không, hình như không phải như thế. Đó là những hành vi hời hợt nông cạn. Nhưng khi hắn đến gần nàng, rồi nói những lời này, làm những việc thế này, mỗi lời nói và hành động của hắn đều không làm nàng cảm thấy khó chịu.

"Ta thế nào?" Hắn cách xa nàng ra một chút, cúi đầu nhìn nàng hỏi.

Nàng thật sự không biết nên trả lời như thế nào, đành phải đẩy hắn một cái: "Ngươi không nên ở gần ta như vậy!" Nàng không dùng quá nhiều sức, nhưng hắn lại thuận thế lui về sau vài bước, mỉm cười lắc đầu: "Tính khí cũng lớn thật." Nhưng cũng giống như rất thản nhiên, chỉ thuận tay lấy một cái khuôn ngọc từ trên bàn đá đưa cho nàng: "Biết nàng thích loại bánh kia, nhưng mua đồ làm sẵn cho nàng nếm thử thì có ý nghĩa gì, cho nên ta bảo Phù Hương Trai chuẩn bị nguyên liệu sẵn, để chúng ta tự mình làm. Muốn thử xem không?"

Thấy hắn thản nhiên, không nặng không nhẹ như thế, khiến cho nàng hơi sửng sốt. Có phải ở chung với các nữ tử khác hắn cũng cảm thấy chuyện đó chỉ là chuyện thường? Vậy thì... Nếu nàng so đo, thì có phải là nhỏ nhen lắm không? Nghĩ đến đây, nàng đè tâm tư mình lại, nhận lấy khuôn ngọc kia, lại nhìn cái bếp lớn kia, làm bộ thản nhiên cười: "Thì ra ngươi chuyển nhà bếp đến dưới khung cảnh xinh đẹp này là vì công dụng này, đúng là thú vị."

Thiên Bộ và Ân Lâm đứng hầu ở rất xa, không nghe thấy hai người nói cái gì, nhưng động tĩnh hai người làm ra thì họ lại thấy rất rõ ràng. Thấy Tam điện hạ và Tổ Thị Thần cuối cùng cũng tác nhau ra, giữ một khoảng cách an toàn, cùng nhau làm bánh, Thiên Bộ thở phào nhẹ nhõm. Nàng chân thành nói cảm ơn Ân Lâm bên cạnh một tiếng: "Đa tạ tôn giả." Ân Lâm không hiểu ra sao: "Cảm ơn ta vì cái gì?

Thiên Bộ ấp úng: "Thật không giấu diếm, điện hạ nhà ta tới gần tôn thượng, ta rất sợ tôn giả ngài sẽ đột nhiên chạy tới đánh hắn." Nàng ho nhẹ một tiếng: "Tôn giả không qua đó, cho nên ta muốn đa tạ tôn giả."

Ân Lâm càng thêm khó hiểu: "Tôn thượng chúng ta nếu không thích hắn sáp vào thì sẽ tự đánh hắn, liên quan đến ta chuyện gì?"

Thiên Bộ ngơ người, suy nghĩ một chút, cảm thấy hình như đúng là như thế, cảm thấy lại học được điều mới rồi.

Bột Giang là nguyên liệu chính làm bánh Gương. Sư phụ điểm tâm trong Phù hương trai đã sớm hấp xong bột Giang, việc mà Liên Tống và Tổ Thị cần làm lúc này chỉ là bỏ bột chín đã hấp xong vào trong khuôn, rồi điểm một ít hoa văn, tiếp theo cho cả khuôn vào nồi hấp đủ canh giờ mà thôi. Tuy nhiên, thủ pháp làm bột Giang cũng khá công phu, lỏng quá hay chặt quá đều sẽ ảnh hưởng đến hương vị. Tam điện hạ nhắc nhở Tổ Thị hai lần, thấy nàng vẫn không thể làm theo được, vui mừng vì trù nghệ của nàng cũng không có thiên phú giống mình, bèn không nhắc nhở nữa.

Hôm nay hắn mời nàng làm bánh, vốn không phải vì muốn nàng làm ra một lồng bánh ngon.

Vì Thổ Thị thần trưởng thành xinh đẹp, linh mẫn trí tuệ, lại thông minh lanh lợi. Nàng cũng thân cận với hắn, nhưng không giống Tiểu Tổ Thị thích dựa dẫm vào hắn. Còn nhớ rõ ngày hôm trước sau khi nàng tỉnh dậy, hắn hỏi nàng có tính toán gì với tà lực Tây Hoàng Nhận trong cơ thể mình không, nếu là Tiểu Tổ Thị thì sẽ nói hết cho hắn. Nhưng nàng sẽ không nói.

Lúc đó, nàng chống má, dáng vẽ không muốn nói sâu hơn về việc này, nhìn về phía khác: "Ta muốn đi tìm một người, nhưng mà việc này không phức tạp, cho nên không cần phiền tiểu tam lang ngươi, ngươi ở tộc Thanh Điểu cũng còn có chuyện khác cần làm." Nàng không muốn nói, có hỏi thêm cũng không hỏi ra được gì. Tam điện hạ hiểu ý, nên cũng không hỏi nàng nhiều hơn, mà chuyển đề tài đến trên người mình: "Ồ? Nàng cũng biết mà, ta thì có chuyện gì chứ?"

Nàng gảy gảy ngọc trai thêu trên gối: "Ngươi và..." Chỉ nói hai chữ đó, suy nghĩ một hồi, lại nói: "Quên đi, ta cũng chỉ là đoán thôi, có lẽ đoán sai rồi."

Trong một từ, thông điệp thực sự hiệu quả chỉ có hai từ "Ngươi và", những lời nói chưa hết, hắn cũng hiểu được ý. Hắn xưa này nhạy bén, suy tư một chút, nhớ tới lúc nàng vừa hồi phục chính thân, từng như tức giận nói với hắn một câu.

Nàng nói Tiểu Tổ Thị cho rằng hắn bởi vì Quyên Nhĩ nên không để ý đến nàng, rất là tức giận, cho nên mới chọn một mình thi thuật trợ giúp Thái tử, sau đó nàng biến mất, cho đến trước khi biến mất, nàng hẳn là còn đang giận hắn lắm.

Tiểu Tổ Thị và Tổ Thị của lúc này quả thực khác biệt rất nhiều, nhưng cảm xúc của các nàng thì vẫn giống nhau. Lúc đó Tổ Thị cố ý nói việc này cho hắn nghe, ngoại trừ muốn hắn áy náy ra, thì hắn là cũng vì nàng để ý đến việc này.

Hắn hiểu được những gì nàng muốn nói sau hai từ đó. Nàng muốn nói về hắn và Quyên Nhĩ.

Nhưng chuyện có hơi phức tạp, hắn cân nhắc một lúc, khéo léo nói với nàng: "Nàng muốn nói chuyện ta và Quyên Nhĩ sao? Ta và Quyên Nhĩ không có chuyện riêng gì, nếu nàng đoán chuyện đó thì nàng đoán sai rồi."

Nhìn không ra nàng là tin hay là không tin. Nàng mỉm cười như thể nàng đã hiểu. Nói: "Được, ta biết rồi." Suy nghĩ trong chốc lát, rồi lại thương lượng với hắn: "Vậy ta không hỏi ngươi chuyện này, việc ta muốn đi tìm người nào, tiểu tam lang cũng đừng hỏi, có được không?" Lại giống như nàng căn bản không tin. Khẽ thở dài một hơi: "Chung quy đợi Đông Hoa đế quân xuất quan, ta vẫn sẽ đi Cửu Trọng Thiên các ngươi." Dường như có hơi phiền muộn: "Bây giờ một số việc ta còn chưa có đầu mối, nói lung tung với người khác, không chừng lại đưa người khác vào nguy hiểm, ngươi chờ một chút đi, được không?"

Tổ Thị thần trưởng thành cực kỳ kiên định tự chủ. Hắn chỉ có thể nói được.

Ngày đó, cuộc nói chuyện của hai người bọn họ dừng lại ở đây, bởi vì một khắc sau đó, dược đồng của Không Sơn lão đến báo, nói Thái tử đã tỉnh, hắn lập tức rời đi gặp Thái tử. Bởi vì đại khái hiểu rõ kế hoạch của nàng, hắn mới có thể nói với Thái tử, để cho hắn bảo vệ nàng trở về Cô Dao, nếu nàng có tính toán khác thì hãy nghe theo nàng.

Liên quan đến tà lực Tây Hoàng Nhận trong cơ thể nàng, nàng không muốn hắn nhúng tay vào, hắn đành không nhúng tay vào, nhưng còn có chuyện khác, hắn muốn hỏi nàng.

Hôm nay hắn mang bột Giang đến, mời nàng cùng làm bánh, là để hạ thấp cảnh giác của nàng, để hỏi chuyện của nàng.

Đè phở Giang vào trong khuôn, sau đó dùng mứt vẽ lên trên, sau khi hấp ra, thì chính là món bánh gương đẹp mắt. Sau khi Tổ Thị vẽ xong, nghiêng đầu nhìn, nhìn thấy khuôn bột Giang trong tay Liên Tống, kinh ngạc nói: "Sao ngươi lại vẽ hình giống ta?"

Tổ Thị vẽ một đóa hồng liên, Liên Tống cũng vẽ một đóa hồng liên.

"Có thể bởi vì chúng ta có duyên, cho nên mới nghĩ đến cùng một thứ?" Tam điện hạ vừa dùng mật ong vẽ nhụy sen vừa trả lời nàng: "Không phải nàng cũng nói chúng ta có duyên sao? À đúng rồi." Hắn vẽ xong một nét sen cuối cùng, ngẩng đầu nhìn nàng, giống như mới nhớ tới việc này: "Thần sứ Ân Lâm của nàng từng nói, chúng ta trước đây từng có duyên phận đặc biệt. "

"Nguyên văn ngày đó của Ân Lâm là "Ngươi và nàng rất có duyên phận, nếu như đây là ý trời..."" Hắn thuật lại lời này của hắn, cũng không phải là không nhớ được nguyên văn của Ân Lâm ngày đó. Hắn cố ý lừa nàng.

Động tác trên tay Tổ Thị quả nhiên dừng lại, thần sắc có hơi kinh ngạc, lại giống như mê mang: "Duyên phận đặc biệt?"

Tam điện hạ đặt khuôn bánh đã hoàn thành bỏ vào trong lồng sắt, dùng một tấm khăn lụa trắng như tuyết chậm rãi lau tay: "Đúng thế, hắn đã nói như vậy." Hắn thản nhiên, lạnh nhạt đáp nàng, lại nói: "Lại nói tiếp, ta cũng tò mò, chúng ta trước kia rốt cuộc có duyên phận đặc biệt gì, nàng có biết không?"

"Ta..." Tổ Thị nhíu mày suy tư: "Ta làm sao nhớ rõ, chúng ta trước kia đâu có gặp nhau? Ồ... Ta hiểu rồi." Nàng bừng tỉnh cười: "Ý Ân Lâm hẳn là, trước kia ta vẫn luôn chờ mong đến ngày ngươi sinh ra, vả lại lúc nào ta cũng tâm tâm niệm niệm."

Tam điện hạ khẽ dừng lại. Hắn gấp khăn lụa lại, đặt sang một bên, sau đó nhìn về phía nàng: "Chỉ như vậy thôi sao?"

"Đúng."

Đồng tử nữ tử trong suốt, không hề có chút che dấu nào.

Tất cả những gì nàng nói đều là sự thật.

Giải thích câu nói kia của Ân Lâm như thế, quả thực thông suốt, nhưng đáp án này, không phải là câu trả lời tam điện hạ hy vọng nhận được. Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, hắn lại hy vọng nhận được câu trả lời gì đây? Thực ra hắn cũng không biết.

Có lẽ hắn suy nghĩ nhiều rồi. Hắn hoảng hốt cảm thấy có hơi thất vọng, nhưng cũng không biết mình đang thất vọng cái gì. Sau tất cả mọi thứ, có gì để thất vọng đâu?

Tam điện hạ thất thần trong chớp mắt. Nhưng hắn cũng chỉ là thất thần trong chớp mắt mà thôi, Tổ Thị lại tựa như cảm giác được. Đôi khi nàng thực sự nhạy cảm. Thân hình mảnh mai kia khẽ tới gần hắn một chút. Nàng hơi ngửa đầu, trong mắt bảy phần hoang mang ba phần lo lắng, hỏi hắn: "Tiểu Tam Lang, ngươi đang không vui sao? Ngươi đang buồn gì vậy?"

Tam điện hạ khẽ giật mình: "Ta không buồn." Hắn vội hồi tâm trí mình lại rồi trả lời nàng, để khiến cho câu trả lời này đủ thuyết phục, hắn lại nói thêm: "Ta chỉ đang nghĩ, nàng nói trước đây rất mong đợi ta được sinh ra, tại sao nàng lại mong đợi ta được sinh ra như thế?"

Nàng dường như tin lời hắn, thực sự chỉ thấy tò mò về vấn đề này: "À, điều này ấy mà." Nàng duỗi tay cầm một cái lồng lại, học theo cách làm vừa rồi của hắn, đặt khuôn bánh đã vẽ xong bỏ vào giữa lồng sắt: "Ngươi thực sự sinh ra quá muộn." Nàng lẩm bẩm, rồi hỏi hắn: "Có phải để như vậy không?"

"Góc độ có chút vấn đề." Tam điện hạ giúp nàng nâng lồng lên: "Sau đó thì sao?" Hắn hỏi nàng.

"Sau đó? Không có sau đó. Chỉ là ở cựu thần kỷ hơn hai mươi vạn năm trước, trong nằm thần thiên nhiên, Địa Mẫu, Phong Chủ, Quang Thần, Hỏa Thần đều đã giáng sinh, chỉ có Thủy Thần ngươi không có giáng sinh." Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, mỉm cười: "Thần tự nhiên duy nhất chưa được sinh ra, chẳng lẽ không đáng để người ta chờ mong sao?"

Hắn nhìn nàng: "Chỉ như vậy thôi sao?" Hôm nay, hắn đã sử dụng câu hỏi này lần thứ hai rồi.

Mà lần này, đôi mắt của nàng không còn trong suốt vô nhiễm nữa. Nàng di chuyển tấm mắt, giống như đang suy nghĩ về một cái gì đó. Một lúc lâu sau, nàng hóa một cái bàn ngọc cùng hai cái ghế ngọc ra bên ngoài vài bước, đi qua cúi người ngồi xuống một cái ghế ngọc nói: "Ta hơi mệt, ngồi xuống nói đi."

Tam điện hạ cũng ngồi xuống đối diện nàng.

"Ngươi có biết Tạ Minh giáng sinh như thế nào không?" Nàng hỏi hắn.

Hôm nay đúng là một ngày tốt, trời trong lành, gió lành, thích hợp nấu trà uống. Thiên Bộ cực kỳ hiểu ý, vừa nhìn thấy Tổ Thị hóa ra cái bàn ngọc kia, thì lập tức dâng trà lên. Tam điện hạ nhận lấy ấm trà Huyền Ngọc, rót cho Tổ Thị một chén trà, cũng rót cho mình một chén: "Sử sách có ghi, trên đỉnh núi Đăng Bị ở Nam Hoang có một hồ lửa, trong hồ lửa chứa đựng hạt giống lửa ban đầu trên thế gian, có một con huyền xà hung mãnh trông coi. Từ khi Hồng Hoang mới khai hỏa, ngọn lửa ban đầu đó thắp sáng không tắt trong hỏa trì. Hơn ba mươi vạn năm sau khi Bàn Cổ và Phụ thần sáng thế, trong hỏa trì đã thai nghén ra một viên ngọc quý. Bãi bể nương dâu, năm tháng trôi qua, vào một ngày nọ, ngọn lửa ban đầu trong hồ lửa dập tắt. Ngọn lửa ban đầu tự nhiên dập tắt. Ngọn lửa trong hồ lửa bị dập tắt, minh châu trong đó vỡ vụn, Tạ Minh giáng sinh từ trong đó, là hỏa thần. "

Tổ Thị hơi giật mình: "Sử sách của các ngươi ghi chép như thế sao? Không phải như vậy đâu." Nàng nhẹ giọng sửa: "Phần phía trước, ngươi nói không sai, nhưng ngọn lửa ban đầu không phải là tự nhiên bị dập tắt. " Nàng rơi vào trong hồi ức, giọng nói có chút mờ ảo: "Khi Minh Châu xuất hiện ở trong hỏa trì năm thứ bảy trăm, lúc đó con của Phong chủ Sắt già, lúc đó chỉ mới là đứa trẻ hơn hai vạn tuổi, dùng mạng đánh nhau với huyền xà hung mãnh hộ trì hỏa trì kia, mới lấy được minh châu kia. Bởi vì Minh Châu rời khỏi hỏa trì, ngọn lửa ban đầu trong hỏa trì mới dập tắt, mà minh châu kia thì vỡ vụn ngay trong ngực Sắt Già. Tạ Minh từ đó được sinh ra. "

Chén trà đã cạn đáy, Tam điện hạ đùa nghịch chén huyền ngọc trong tay: "Đúng là như thế, xem ra sử sách thần tộc chúng ta không quá đáng tin cậy."

"Ừm, sử sách của các ngươi quả thực không đáng tin cậy." Nàng đồng ý với câu nói hài hước của hắn, khẽ thở dài: "Ta đã thấy tất cả điều đó trong giấc mộng tiên tri." Dựa theo lý tự nhiên, Tạ Minh quả thực nên sinh ra như trong sử sách của các ngươi. Nhưng Sắt Già đã phá vỡ luật tự nhiên đó, khiến nàng sinh non. Chỉ là cũng không thể trách Sắt Già, hắn làm như thế, chỉ là vì tìm cho mình một người thân có thể dựa vào mà thôi."

Tam điện hạ nhướng mày: "Một người thân có thể dựa vào?"

Tổ Thị yên tĩnh một lát, nâng má hỏi hắn: "Tiểu Tam Lang, sử sách thần tộc các ngươi, ghi lại sự giáng sinh của Sắt Già thế nào?"

Tam điện hạ vẫn nghịch chén Huyền Ngọc kia, cười: "Cảm giác như đang trở lại lúc họ hồng hoang sử bị phu tử hỏi bài vậy." Nói đùa xong, hắn lại đáp nàng: "Bấy giờ trong bờ biển của Hỗn Độn đã biến mất, từng thai nghén một gốc sen cực kỳ đặc biệt, sen này chỉ sinh có một cây, lại nở hai hoa, một hoa là đại bạch liên hoa Phân Đà Lợi Gia, tràn đầy bạch trạch, thần tính trong suốt, một bông hoa là tiểu bạch liên hoa Cứu Mưu Địa Hoa, thanh trạch nồng đậm, ma tính lượn lờ. Một thần một ma, lại là huynh đệ, sinh cũng một cây, là chuyện trước sau chưa từng có. Thần kia là chủ nhân Tây Phương Phạm cảnh Tất Lạc, mà ma kia chính là Phong Chủ Sắt Già. Phu tử, lịch sử lần này của chúng ta có đáng tin cậy không? Ghi chép có đúng không?"

Nàng bị hắn chọc cười: "Ôi, về thân thế của Sắt Già, cuối cùng các người cũng không ghi nhầm." Nàng tiếp tục nói tiếp: "Tất Lạc và Sắt Già, huynh đệ hai người nương tựa lẫn nhau, khi Sắt Già còn nhỏ, hắn rất ỷ lại vào Tất Lạc. Nhưng thiên đạo mắt mù, lúc đó đã là thời kỳ ngũ tộc tranh đấu, Thần tộc và Ma tộc không đội trời chung, bởi vậy Sắt Già vừa mới một vạn bốn ngàn tuổi, bị Thần tộc trục xuất, mà Tất Lạc không thể bảo vệ được hắn. Lúc đó tình cảnh của Sắt Già cực kỳ gian nan, Thần tộc trục xuất hắn, Ma tộc cũng không tiếp nhận hắn, trời đất rộng lớn, duy chỉ có hắn đơn độc. Hắn ghét Thần tộc, cũng ghét Tất Lạc, nhưng hắn sợ cô đơn và khao khát tình cảm gia đình, vì vậy hắn thề sẽ tìm kiếm một người thân không bao giờ phản bội chính mình. Cuối cùng hắn đã chọn Thần Lửa. Từ trong tay Huyền Xà trộm đi viên minh châu thai nghén Tạ Minh.

"Khi đó Sắt Già vẫn còn là một đứa trẻ, dốc hết toàn lực giết chết Huyền Xà hộ mệnh kia, chính mình cũng chỉ còn một hơi tàn, Tạ Minh Giáng sinh ở bên cạnh hắn, là dùng máu của hắn sinh ra. Ta đã dự đoán được tất cả trong mộng, mời đàn thụ lão phụ đi cứu hắn. Sau khi hắn dưỡng thương xong, chuyện đầu tiên, chính là lập phệ cốt chân ngôn với đứa bé Tạ Minh. Hai người họ tuy không có quan hệ huyết thống, nhưng Sắt Già đối xử với Tạ Minh, còn thân hơn cả muội muội ruột."

Kể xong câu chuyện của Sắt Già và Tạ Minh, nàng yên lặng một lúc lâu. Sau đó, nàng ngước mắt nhìn Liên Tống, hỏi hắn: "Ta nói với ngươi những điều này, có phải ngươi cảm thấy rất kỳ quái không?" Như thể tự giễu bản thân mà mỉm cười: "Ngươi có thể tự hỏi tại sao ta lại nói điều này với ngươi."

"Ta không nghĩ như vậy, ta cũng không cảm thấy kỳ quái." Nhưng nam tử lại trả lời nàng như vậy.

Hắn im lặng nhìn nàng. Nàng không hiểu trong ánh mắt của hắn hàm chứa thứ gì, bởi vì đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp kia, luôn giống như một chiếc đầm sâu, khiến cho người ta rất khó hiểu được. Nhưng lúc này, trong đầm sâu thần bí này lại ôn nhu chiếu ra khuôn mặt của nàng. Nàng giật mình.

Nam tử dịu dàng nói với nàng: "Khi đó nàng cũng ở Cô Dao một mình, nàng hâm mộ Sắt Già có Tạ Minh bầu bạn, nên cũng chờ mong ta sinh ra, để bầu bạn với nàng, đúng không?"

Những lời này một lần nữa làm cho nàng ngẩn ra: "Sao ngươi..." Nàng muốn hỏi rằng sao hắn lại biết. Nàng đâu có nói rõ ràng như vậy, sao hắn có thể nghe thấy được. Nhưng câu hỏi này vẫn chưa được hỏi ra, thì nàng đã có câu trả lời rõ ràng. Câu trả lời chỉ có một, bởi vì hắn thông minh, sắc sảo, giỏi quan sát, có cái nhìn sâu sắc và lý luận đứng đầu, nàng đã nhìn thấy nhiều lần rồi.

Nghĩ đến đây, nàng chỉ có thể cười, chỉ là nụ cười có hơi miễn cưỡng: "Ngươi đoán đúng, đúng là như vậy. Nhưng cũng không thể nói ta hâm mộ Sắt Già, bởi vì khi đó ta không hiểu thất tình lục dục. Ta chỉ... Nàng nhíu mày suy nghĩ trong nháy mắt, nghĩ ra một cách giải thích: "Ta chỉ cảm thấy, nếu như ta cũng có thể giống như Sắt Già, tìm được một Tạ Minh bầu bạn với ta, vậy hẳn là sẽ rất tốt, nhưng tìm không thấy, hình như cũng không sao, ta không có cố chấp như Sắt Già, ta không cố chấp đến thế được. Tuy ta không cố chấp, nhưng vẫn mong chờ sự ra đời của ngươi..." Lần này nàng thực sự mỉm cười: "Điều này thực sự có thể tính là ta có một mối quan tâm đặc biệt với ngươi." Nàng thay đổi một tay nâng má: "Nghe Ân Lâm nói, ta rất chú ý đến ngươi, không chỉ khi còn bé chú ý đến ngươi, sau khi trưởng thành, ta cũng rất để ý đến tin tức của ngươi, cho đến đêm trước khi cánh cửa Nhược Mộc mở ra, ta vẫn đang chờ đợi sự ra đời của ngươi."

Mắt mày Tam điện hạ khẽ rung động: "Thì ra là như thế." Hắn im lặng trong một lúc, sau đó cười khẽ, hỏi nàng: "Vì sao lại nghe Ân Lâm nói, chính bản thân nàng không nhớ được chuyện của ta sao?" Ngay từ đầu nói mệt mỏi chỉ muốn dẫn chuyện, nhưng nói hồi lâu, nàng quả thực có hơi mệt mỏi. Nửa người nàng dựa vào bàn ngọc kia, giọng nói cũng không tự giác trở nên thấp hơn, nhẹ nhàng nói: "Ta hiến tế một lần, lại đi phàm thế luân hồi nhiều lần, những trải nghiệm này là do thần hồn có trở ngại, cho nên về quá khứ, rất nhiều ký ức ta đều cảm thấy mơ hồ." Nàng trả lời hắn, lại cố chống đỡ tinh thần hỏi hắn: "Bánh này còn phải hấp bao lâu nữa?"

Hắn nhìn thoáng qua đồng hồ cát bên cạnh bàn ngọc: "Còn nửa khắc nữa."

Nàng "Ừ" một tiếng, suy nghĩ một lát: "Vậy ta trước tiên đi trong điện nghỉ ngơi một lát, đợi bánh hấp xong, ngươi hãy gọi ta dậy."

Nàng đứng dậy, nhưng lại chực ngã xuống, hắn đưa tay ra giúp nàng. Lúc này đây, hắn không làm ra động tác vượt quá giới hạn khiến nàng hoang mang. Hắn quy củ đỡ nàng, đợi nàng đứng vững, lại quy củ buông nàng ra, mặc cho nàng một mình về điện, không đưa nàng trở về, tri kỷ chu đáo như trước kia. Hắn ở lại một mình dưới gốc cây Vô Ưu.

Dưới tàng cây Vô Ưu, gió mát thổi qua, khói nhẹ theo gió lay động, giống như một tấm vải lụa muốn bay đi. Sau khi yên tĩnh, nam tử nhìn về phía bóng lưng rời đi, sắc mặt mặc dù bình tĩnh như thường, nhưng trong lòng như thế nào, chỉ có chính hắn biết được. Tổ Thị nói về quá khứ, ký ức của nàng có chút mơ hồ. Trong ký ức mơ hồ của nàng, có phải... đang che giấu điều gì?

Đương nhiên cũng có thể là do hắn nghĩ nhiều thôi.

Thôi, chuyện này vẫn nên chờ động Tinh Lệnh mở ra, hắn gặp bốn con Cảnh thú kia, giải quyết nghi hoặc của hắn đã rồi suy ngẫm sau. Nam tử xoa xoa huyệt thái dương, nghĩ như vậy.

21.2.2022

Thứ bảy chủ nhật tới đây có bốn ngày nghỉ lễ, tui có kèo đi chơi chắc hem dịch được, nên rảnh giờ nào dịch giờ nấy cho mọi người nha. Haha.