Tam Sinh Tam Thế Bộ Sinh Liên

Chương 45




Tam sinh tam thế bộ sinh liênTác giả: Đường ThấtDịch: Quá khứ chậm rãiQuyển 3: Ngàn kiếp dưới chân
Chương 45Trong điện Phục Ba, Thái tử chậm rãi mở mắt ra, những ký ức bị xóa bỏ không biết là vì đan dược hay vì pháp thuật đều đã trở lại sau giấc mộng dài hai đêm hai ngày, hắn đã nhớ ra tất cả.Thái tử ngồi dậy. Không Sơn lão đang ngủ gật trước giường bị đánh thức, sau một thoáng ngắn sững sờ, mới vội vàng bước lên bắt mạch cho hắn, xong rồi lại kiểm tra thần hồn của hắn lần nữa. Sau khi kiểm tra xong hết mới vui vẻ không thôi, sốt sắng đi mời Tam điện hạ. Tam điện hạ rất nhanh đã tới.Thái tử dù sao cũng là một vị thái tử đoan trang hiểu lễ nghĩa, đợi cho tam thúc của hắn ngồi xuống bên kia trà án, câu đầu tiên hắn hỏi là: " Tổ Thị thần có sao không?"Ngón tay Tam điện hạ nhón qua mấy bình trà trên bàn trà, chọn một trong số đó: "Ngươi ở đây còn có Dạ Giao Đằng." Đưa bình trà kia đưa cho Thái tử: "Uống cái này đi, trấn tĩnh an thần." Sau đó mới trả lời câu hỏi của hắn: "Nàng cũng giống như ngươi, cũng ngủ hồi lâu, mới tỉnh lại, không có gì đáng ngại."Nghe được câu trả lời này, Thái tử khẽ gật đầu: "Vậy là tốt rồi."Tam điện hạ nhìn hắn một hồi, hỏi hắn: "Ngươi đã nhớ ra rồi?"Thái tử đang lấy Dạ Giao Đằng trong bình trà ra, nghe vậy thì khẽ dừng tay lại, buông bình trà xuống, trầm mặc một lát mới nói: "Tam thúc cũng biết, thực ra người cứu ta là Bạch Thiển Thượng Tiên, có phải không?"Tam điện hạ nhìn thoáng qua nước sôi trên lò, đưa tay lấy bình trà trước mặt Thái tử: "Ta cũng mới biết được việc này mấy ngày trước, không nói cho ngươi biết, là vì không biết nàng cứu ngươi xuất phát từ ý gì. Chỉ là hôm nay, Bạch Thiển có ý gì, ngươi hẳn là hiểu rõ hơn ta nhỉ."Thái tử chợt im lặng.Tam điện hạ giúp hắn pha tra, đưa một chén cho Thái tử, bản thân cũng uống một ngụm: "May mà có Bạch Thiển Thượng Tiên và Tổ Thị thần, hiện giờ thần hồn của ngươi đã ổn định, hẳn là cũng khỏi bệnh rồi." Hắn khẽ dừng lại, xoay chiếc vòng ngọc Dương Chỉ trong tay: "Ngày mai ngươi hãy rời khỏi Triều Dương cốc với A Ngọc đi. Nếu nàng muốn trở về Cô Dao, thì ngươi hãy bảo vệ nàng trở về Cô Dao, nếu nàng có tính toán khác thì cứ nghe theo nàng. "Thái tử không hiểu: "A Ngọc là..." Tam điện hạ nhìn: "Nhũ danh của Tổ Thị."Thái tử muốn nói lại thôi, hắn cảm thấy bây giờ Tổ Thị đã trở về chính thân, Liên Tống lại gọi nhũ danh của vị tôn thần này như thế thì không hợp lễ nghĩa lắm, nhưng Liên Tống là trưởng bối của hắn, hắn không thế phán xét hành vi của một trưởng bối có hợp lễ nghĩa hay không được, bởi vì bản thân điều này đã là không hợp lễ nghĩa rồi. Chẳng qua Thái tử nhạy bén, trong hai câu ngắn ngủi vừa rồi Liên Tống đã làm lộ ra hai tin tức, Thái tử không muốn bỏ qua: "Thương thế của cháu khỏi rồi, quả thật đã đến lúc rời khỏi Thanh Điểu tộc." Hắn nói: "Nhưng vì sao lại vội vàng như thế, Thanh Điểu tộc sắp xảy ra chuyện gì sao? Còn nữa, Tam thúc nói Tổ Thị còn có tính toán khác, cháu không hiểu, nàng ngoại trừ trở về Cô Dao tĩnh dưỡng ra, thì còn có thể có tính toán gì khác? Cháu nên phối hợp với nàng thế nào mới phải?"Tam điện hạ lắc lắc chén trà trong tay, đầu tiên là bình phẩm một câu về trà Dạ Giao Đằng trong chén: "Đồ dưỡng thần, hương vị quả nhiên đều không tốt." Sau đó mới ngẩng đầu nhìn Thái tử, cười nói: "Ngươi nhiều vấn đề thật đấy."Không giống như Thái tử, đến uống trà cũng dùng tư thái nghiêm túc, Tam điện hạ cong một chân ngồi bên bàn trà, dáng vẻ lười biếng, thờ ơ: "A Ngọc có lẽ sẽ lựa chọn trở về Cô Dao, hoặc sẽ đi tìm người giúp nàng......" Những lời này hắn còn chưa nói xong, ngón tay đã vô ý thức dừng ở trên đầu gối: "Bỏ đi." Cuối cùng hắn nói: "Thân thể của nàng, nàng tự biết rõ nhất nên chữa trị thế nào, ngươi đi theo nàng, nghe nàng sai khiến là được."Thái tử suy nghĩ một lúc, mới gật gật đầu: "Nhưng vì sao thúc không đi cùng chúng ta?" Lúc này đây ngữ khí Thái tử rất chắc chắn: "Thanh Điểu tộc sắp xảy ra chuyện gì, phải không?"Tam điện hạ buông chén xuống: "Không phải là chuyện gì lớn, chỉ là tình hình sức khỏe A Ngọc nàng có hơi phức tạp, tiếp tục ở lại chỗ này, không có lợi cho nàng tĩnh dưỡng." Hắn không trả lời câu hỏi vì sao không đi cùng bọn họ, chỉ nói: "Không bao lâu nữa, ta sẽ trở về Thiên Đình, ngươi không cần lo lắng."Mọi người đều nói Tam thúc hắn là một hoa hoa công tử, là vị thần tùy ý nhất Cửu Trọng Thiên, nhưng thiếu niên Thái tử đi theo Tam thúc lịch luyện gần vạn năm, hiểu rất rõ nhất sự chu toàn và cẩn thận của hắn. Vị tam thúc này của hắn, có đôi khi nhìn giống như là bất cần đời, rất vô tâm, nhưng hắn có tâm tư sâu kín, chuyện hắn không muốn nói, thì không thể nào hỏi ra được. Thái tử nhíu mày, tiếp nhận sự sắp xếp này, nhưng hắn cũng không thể lập tức rời đi trong ngày mai được: "Tam thúc có thể cho phép ta ở trong phòng này chờ thêm ba ngày nữa không?""Ồ? Ngươi còn có việc sao?"Thái tử im lặng một hồi, cuối cùng lựa chọn nói thẳng: "Có lẽ Bạch Thiển thượng tiên sẽ còn trở lại, ta muốn gặp mặt một lần, hỏi nàng một câu. Nếu trong ba ngày không đợi được thượng tiên, ta sẽ bảo vệ Tổ Thị thần rời đi."Tam điện hạ rót trà vào chén, rất thông tình đạt lý nói: "Được, ngươi tự quyết định đi."Sau khi Tống rời đi, Dạ Hoa Quân từng ngụm từng ngụm uống hết nửa ấm trà còn lại. Dạ Giao Đằng, tác dụng an thần, trấn định tâm tư, hắn ngủ hai ngày hai đêm, thực ra không cần an thần gì, nhưng tâm tư của hắn, quả thực cần trấn tĩnh một chút.Tất cả những ký ức đã quay trở lại. Cuối cùng hắn cũng hiểu được đâu dây mối dợ của vấn đề.Thái tử cầm chén trà trống rỗng, ngồi yên lặng trước bàn trà.Có tiếng nhạc truyền vào trong điện, là Không Sơn lão đang kéo đàn tranh. Không Sơn lão hay có sở thích này.Ước chừng bởi vì hắn đã khỏi hẳn nên lão y giả cuối cùng cũng có thời gian rảnh rỗi, nên mới bấm đàn tấu nhạc để chúc mừng chăng.Tiếng nhạc trầm thấp lọt vào tai, tựa như còn dễ khiến lòng người an tĩnh hơn cả chén trà vừa uống.Trong niềm vui an thần đó, Thái tử lần nữa sắp xếp lại tư duy, cẩn thận nhớ lại những chuyện xảy ra sau khi hắn tiêu diệt Giao long một lần nữa.Hơn một tháng trước, trên bầu trời núi Không Tang ở Đông Hoang, hắn tiêu diệt ác giao kia, nhưng bản thân cũng vì thế mà bị thương nặng, lúc ác giao chết, hắn cũng rơi xuống. Vì trọng thương kiệt sức, một khắc khi rơi xuống đất kia, hắn bị ép hiện ra nguyên thân, may mà có thi thể của ác giao làm đệm dưới thân, hắn mới không bị thương nặng hơn.Trong ký ức vừa hồi phục, lúc đó hắn không hề vô tri vô giác mà cực kỳ thanh tỉnh. Hắn hiểu rõ rằng ác giao mặc dù đã bị giết nhưng hắn lúc này cũng vô cùng nguy hiểm, rất dễ bị kẻ thù thừa cơ đánh lén, cách làm thông minh lúc này, là nhanh chóng tìm một chỗ để ẩn nấp rồi chữa thương. Nhưng hắn bị thương quá nặng, chút sức lực cuối cùng biến mất, hắn ngã từ trên thi thể ác giao xuống. Hắn thở hổn hển, muốn thử lại, nhưng chưa kịp dùng sức đã nghe thấy một giọng nói. Tiếng nói của một nữ tử trẻ tuổi vang lên trước người hắn cách đó mấy trượng, trong sự ngưng trọng mang theo vài phần kinh dị: "Ấy, con hắc long này giống sư phụ nhà mình ghê."Thái tử bỗng dưng cảm thấy đề phòng. Hắn không biết nữ tử đã tới gần hắn từ lúc nào. Hắn muốn mở mắt nhìn xem nữ tử kia là thần thánh phương nào, nhưng đến cả sức lực mở mắt ra cũng không có. Mà đúng lúc này, lại có giọng nói của một nam tử trẻ tuổi vang lên, đáp lời nữ tử kia. Giọng nói của nam tử hơi xa một chút, cũng có chút ngưng trọng: "Ta nghe nói mấy ngày trước Thiên Quân phái Thái tử Thiên tộc đi Bắc Hoang trừ Ác Giao... Nơi này có thi thể giao long, lại có một con hắc long bị thương nặng..."Hai người lại liếc mắt một cái nhận ra thân phận của hắn, nam tử kia còn tôn xưng hắn là Thái tử điện hạ, mà không phải là tiểu tử Dạ Hoa này nọ, vậy có thể chứng minh hai người này không phải là kẻ địch của thiên tộc, hẳn là không có ác ý với hắn.Nữ tử lẩm bẩm: "Thái tử Thiên tộc... Dạ Hoa Quân?"Nam nhân bên cạnh trả lời: "Vâng."Nữ tử im lặng một lúc lâu. Sau đó nàng ho nhẹ một tiếng, nói với nam tử: "Vậy ngươi đi lên nhìn kỹ một chút, con giao long này, chính là ác giao mà thiên tộc muốn diệt, gọi là Vu..." Nói đến đây, nàng hơi ngưng một chút: "Giao long kia là Vu gì nhỉ?"Giọng nam tử hơi chứa chút bất đắc dĩ: "Cô cô, tên ác giao kia là Vu Mục."Sau đó có tiếng bước chân vang lên, hắn là nam tử kia đang đi về phía hắn với thi thể giao long.Nữ tử lơ đễnh ồ một tiếng: "Đúng rồi, Vu Mục, ta hình như từng nghe nhị ca nhắc đến, nói ác giao kia quanh năm làm càn ở Bắc Hoang của Thiên tộc, còn tàn sát bừa bãi trên đất phong huynh ấy, khiến cho người ta chán ghét cùng cực."Nữ tử dứt lời, nam tử đang xem xét thi thể ác giao không đáp lại, trái tim thiếu niên thái tử bỗng dưng nhảy dựng lên.Nơi này là Đông Hoang, xuất hiện một nữ tử, nam tử đi theo nàng gọi nàng là cô cô. Nàng lại nói ác giao thường gây họa trên đất phong của nhị ca nàng. Mặc dù lúc này Thái tử mất máu quá nhiều, bên tư duy có hơi chậm chạp, nhưng suy ra thân phận của nữ tử này, không phải là chuyện khó khăn với hắn.Thanh Khâu Bạch Thiển.Tám chín phần mười là nàng, là Thái tử phi Thanh Khâu Bạch Thiển chưa qua cửa của hắn.Hắn vốn rất biết nhịn đau, cũng có cách để nhịn đau, ổn định tâm thần, thì sự đau đớn trên cơ thể có thể giảm xuống rất nhiều. Nhưng lúc này, nghĩ đến nữ tử trước mặt hắn là Thanh Khâu Bạch Thiển, thần thức không khỏi hoảng loạn, đau đớn trên thân thể bỗng dưng phản công gấp mười lần, hắn chịu không nổi, gần như ngất đi. Nam tử ở bên cạnh hắn kiểm tra xong thi thể kia rồi nói với nữ tử: "Cô cô, sừng của con giao này không giống mấy con ác giao khác, chia làm năm mũi, có lẽ là Vu Mục rồi."Nữ tử ừ một tiếng, trả lời: "Con hắc long kia, tất nhiên chính là Dạ Hoa Quân." Dừng một chút, trong giọng nói dường như có chút bừng tỉnh: "Sư phụ người cùng là rồng của Thiên tộc, con tiểu hắc long này của hắn cũng là rồng của Thiên tộc, chẳng trách lại giống nhau thế." Tiếp theo, nàng giống như hơi trầm ngâm: "Chỉ là, vẫn có chút khác biệt." Nàng bình luận cho nam tử kia xem: "Ngươi xem, vảy này của hắn sáng ngời. Thiếu niên anh hùng, ý khí cao ngất, sắc bén tiến thủ, mới có thể có màu sắc khí phách sáng ngời như vậy. Vảy của sư phụ người lại khác, có hơi mờ đục, là vì từng trải qua năm tháng lắng đọng mới có màu sắc cổ xưa quý trọng, hoa quang nội liễm như thế..." Nam tử đầu bạc cắt ngang lời của nàng: "Cô cô, nhưng màu sắc của vảy rồng, không phải trời sinh sao?"Nữ tử ngỡ ngàng: "Hả? Là trời sinh sao?" Nàng trầm mặc một lát: "Ồ, loài thú đi trên mặt đất như chúng ta, không có nghiên cứu nhiều về mấy loài thú bay trên trời này." Lại ho một tiếng: "Bây giờ không phải lúc đến tán gẫu chuyện này, ngươi tìm một sơn động đưa Dạ Hoa Quân qua đi, hắn chảy nhiều máu quá, linh khí lại không ngừng tràn ra ngoài, nếu không kịp thời cứu chữa, e là hồn quy đại địa mất thôi." Lại thở dài: "Như thế thì tạo nghiệt mất."(chị tám thêm chút đi, em nghe nè, cho ảnh chảy máu chết luôn cho rồi... trời ơi chị tui)Nam tử đắn đó nói: "Nhưng cô cô, Thái tử điện hạ uy vũ như vậy, một mình ta sợ là không vác nổi hắn."Nữ tử hỏi hắn: "Vậy ngươi cảm thấy cô cô của người, một nữ tử yếu đuối có thể vác nổi hắn sao?"Nam tử buồn bực không nói gì.Nghe họ nói đến đây, Thái tử đang tỉnh táo nhịn đâu chợt nhớ lại lời của ác giao trước khi bị hắn chép chết. Ác giao kia nói, Bạch Thiển không thích hắn, vẫn luôn muốn hủy hôn với thiên tộc."Đã như thế, vậy thì đừng miễn cưỡng bản thân cứu ta nữa." Hắn bỗng nhiên có hơi oán giận nghĩ
Đang lúc hắn nghĩ như thế thì chợt có mùi hương trầm tĩnh thanh nhã chậm rãi lượn lờ trong mùi máu tươi nồng đậm, mùi hương kia rất đặc biệt, giống như mùi hỗn hợp giữa trầm hương, đàn hương và nhũ hương. Hắn còn chưa kịp phản ứng, thì một bàn tay ấm áp đã vuốt ve, đặt vào đầu tim hắn, truyền sức mạnh vào trong cơ thể hắn.Tiếp theo, là giọng nói thanh thoát của nữ tử vang lên bên tai: "Dạ Hoa Quân, ngươi có tỉnh táo lại chút nào không?" Linh lực kia đi vào trong cơ thể hắn, khiến hắn hơi có thêm chút sức lực. Hắn thử mở mắt, nhưng máu lại chảy vào mắt, trong mắt là một tầng máu đỏ, chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng của nữ tử.Nữ tử giống như rất vui mừng vì hắn đã tỉnh, ở bên tai thương lượng với hắn: "Vậy ngươi hóa thành hình người đi, ngươi như vậy chúng ta không thể di chuyển ngươi được." Nghe nàng nói những lời này, hắn quả thực rất không hiểu, nếu chán ghét hắn, vì sao còn muốn cứu hắn, là thấy hắn chật vật, nên sinh lòng thương hại, bố thí hắn sao?Nếu lúc này hắn thần thức suy nghĩ hắn chưa rối loạn, vẫn là Thái tử nghiêm túc, bình tĩnh biết tự kiềm chế của Cửu Trọng Thiên, thì dù Bạch Thiển xuất phát từ ý gì đến giúp hắn, hắn cũng sẽ không từ chối. Bởi vì Thái tử trang nghiêm bình tĩnh kia không hề tùy hứng, đương nhiên hiểu được tại thời khắc mành chỉ treo chuông này, tiếp nhận trợ giúp của Bạch Thiển mới là tốt nhất, mặc dù nó xuất phát từ thương hại bố thí. Nhưng hắn quá đau đớn, lại cộng thêm tâm tư hoảng loạn, cả người gần như mê man, cảm thấy rất phẫn nộ, trong phẫn nộ lại xen lẫn một chút ấm ức. Hắn không chỉ không muốn Bạch Thiển thương hại hắn, giúp hắn, mà còn muốn dọa cho nàng rời đi.Bạch Thiển đại khái cho rằng thể lực hắn không đủ, không đủ để hóa hình, lần nữa đặt tay lên trán hắn. Mà lúc này hắn đột nhiên dồn hết sức lực trong người, ngửa đầu hướng về phía nàng rồi rống lên. Cuồng phong nhổ đất mà lên, tiếng rồng ngâm vang vọng cả bầu trời, ngay cả thi thể giao long kia cũng bị chấn động đến run rẩy.Hắn là muốn dọa nàng rời đi, nhưng tiếng ngâm này cho dù có sức mạnh rung cây đổ núi, nhưng cũng không thể lay động nữ tử. Máu làm bẩn đôi mắt của hắn, hắn thậm chí không thể nhìn thấy rõ bóng dáng nàng, tất nhiên, không thể phán đoán hành động của nàng. Hắn chỉ biết rằng nàng không hề lùi bước.Máu tươi chảy vào mắt hắn đau đớn, hắn muốn chớp mắt, nhưng còn chưa kịp, đã cảm thấy tầm mắt đỏ như máu tối lại.Trầm hương, đàn hương và nhũ hương giống như một tấm lưới nhẹ nhàng, bao trùm lấy hắn.Một hồi lâu sau, hắn mới phản ứng lại rằng mình lại đang bị nữ tử kia ôm lấy.Bạch Thiển có thể cho rằng hắn đột nhiên thét dài là bởi vì đau đớn và sợ hãi, nàng nâng tay lên, chậm rãi nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh trán cậu, giọng nói cũng chậm rãi, nhẹ nhàng, mang theo sự trấn an: "Đừng sợ, Dạ Hoa Quân, ta không có ác ý, không phải người xấu."Hắn choáng váng.Thân thể hình người của nàng so với nguyên thân hắc long quái dị của hắn thì vô cùng mềm mại yếu đuối. Mặc dù hắn hiện giờ đã hết sức lực, nhưng vảy rồng vẫn sắc bén như cũ. Điều này làm cho hắn không dám động đậy nữa, chỉ sợ động đậy sẽ làm nàng bị thương.Nếu hắn tỉnh táo thì sẽ ý thức được, nàng lúc này mặc dù đang là hình người, nhưng nàng không phải là một phàm nhân yếu ớt, cho dù thân thể hắn như đao thiết giáp thì sao chứ, chẳng lẽ chỉ dựa vào một thân thiết giáp kia, đã có thể làm tiên thể cửu vĩ hồ bị thương sao?Nhưng dù sao lúc ấy hắn cũng cực kỳ không tỉnh táo. Cơ thể mềm mại của nàng mới khiến hắn ảo tưởng như thế.Trong lòng mặc dù có oán có giận với nàng, nhưng vẫn sợ làm tổn thương nàng, bởi vậy bọn họ cứ cứng ngắc ở đó.Bạch Thiển thi một quyết lên hắn.Dưới gốc cây khổng lồ nằm dưới núi Không Tang sâu thẳm, trước tầm mắt của thiếu niên Thái tử là thiên địa đỏ như máu, và bàn tay mảnh khảnh vén đi bức màn máu kia của thiếu nữ. Bàn tay trượt qua mí mắt hắn. Mắt hắn khép lại. Sau khi hắn nhắm mắt lại, những suy nghĩ hoảng hốt kia, rất nhanh đã chìm vào trong bóng đen, chìm vào chỗ sâu nhất trong tâm thức của hắn.Trong tâm thức, nơi sâu nhất của trái tim, là tối tăm, là ấm áp, cũng không hề đau đớn.Thái tử không biết mình đã mê man bao lâu, chỉ biết lúc tỉnh lại, hắn đã là hình người, phát hiện mình nằm trong một sơn động, một tiên quân mặc áo lam môi hồng răng trắng, gương mặt thanh tú canh giữ trước giường hắn.Tiên quân trẻ tuổi thấy hắn tỉnh lại, rất kinh ngạc: "Bảo vật dưới đáy hòm của cô cô, quả thật là bảo vật, Thái tử điện hạ người tỉnh lại sớm hơn ta đoán luôn!"Hắn đỡ vách động, ngồi dậy trên giường đá, tiên quân áo lam vội vàng đến đỡ hắn. Hắn nói một tiếng cảm ơn, đang muốn hỏi tiên quân kia đây là nơi nào, thì cửa động lại có tiếng bước chân vang lên, ngay sau đó, giọng nói của Bạch Thiển truyền vào trong động: "Làm ta chạy một chuyến mệt muốn chết, sư phụ người vẫn còn nằm yên lành trong động, có thể thấy được bọn họ chỉ là giống..."Bạch Thiển vừa bước vào trong động, liếc mắt đã nhìn thấy hắn đang ngồi trên giường đá, bỗng dưng im miệng, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc: "Dạ Hoa Quân ngươi, ngươi...... Tỉnh rồi?"Hắn cũng ngây ngẩn cả người.Rõ ràng bởi vì lời của ác giao nói, trong lòng hắn mới sinh ra cảm giác ngăn cách với nàng, nhưng khi thân ảnh của nàng chiếu vào trong mắt hắn, trái tim của hắn lại giống như đột nhiên bị cái gì đó đánh trúng. Đầu óc chợt hiện lên rất nhiều hình ảnh, nhưng hắn lại không thể bắt được một mảnh nào, sau đó cứ hỗn loạn không thôi, giống như có thứ gì đó ầm ầm rơi xuống, khảm ở trên lỗ hổng trong lòng hắn. Làm cho trái tim hắn đập thình thịch suýt nữa thì nhảy ra.Nàng rất đẹp, trước kia chỉ nghe lời đồn, nhưng bây giờ, vẻ đẹp đó cuối cùng hiện lên trong đáy mắt hắn.Mặt ngọc đào hoa, tuyệt sắc khó cầu, nghiên tư mỹ chất, chiếm hết phong lưu.Ai cũng nói nàng là đệ nhất mỹ nhân thần tộc, hắn nghĩ, nàng quả thực xứng đáng với câu nói đó. Nhưng hắn cũng hiểu rất rõ, thứ làm cho hắn thất thố, cũng không phải là vẻ đẹp của nàng. Mà là bóng dáng mảnh khảnh, cao gầy, rõ ràng là lần đầu tiên gặp gỡ nhưng lại tựa như đã quen từ rất lâu rồi
Tựa như trong hồn phách bị hồng liên hỏa nghiệp đốt cháy của hắn, đã từng khắc sâu một bóng hình như vậy, khiến cho khi nàng chỉ chạm vào trong mắt hắn, thì sự chân thật kia lập tức hoàn mỹ mà phù hợp với ảo ảnh khắc ở trong hồn phách kia, trở thành một bộ phận của hắn.Đó là một cảm giác rất kỳ lạ.Hắn có thể miêu tả cảm nhận này ra như thế, lúc đó lại không biết rốt cuộc là cái gì. Đương nhiên, sau đó, hắn hiểu được, có lẽ là vì hắn có duyên với nàng. Hắn thích nàng.Từ tình yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên mà hắn từng nghe nói rất nhiều lần trước đây. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng hắn sẽ yêu một nữ tử ngay từ cái nhìn đầu tiên như thế. Nhưng đó lại là sự thật.Câu đầu tiên hắn nói với nàng là một câu hỏi. Hắn hỏi nàng: "Nàng là ai?" Cũng không phải hắn không biết nàng là ai, chỉ là vì hắn kinh hãi, nhất định phải xác nhận mà thôi.Nữ tử đứng cách mấy trượng rũ mắt cân nhắc một lát, sau đó rất cẩn thận trả lời hắn: "Ta là người cứu ngươi."Đây là... Đang chơi chữ với hắn sao? Mà chơi chữ với hắn, tức là không muốn để cho hắn biết nàng là ai, không muốn có mối liên quan gì với hắn, bởi vì như thế... sẽ rắc rối sao? Lúc này Thái tử đã trở về làm thái tử trang nghiêm, bình tĩnh tự kiềm chế trên Cửu Trọng Thiên. Thái tử xưa nay lấy lý trí làm đầu, ít có cảm xúc riêng tư, rất hiếm oán trách nhân sinh, cũng khó giận hờn với nhân sinh. Ví dụ như, khi tỉnh lại ở Thanh Điểu tộc, quên mất tất cả những chuyện này sau khi lần đầu tiên gặp Tam thúc của hắn, hắn đã nói với Tam thúc như thế... cho dù là bởi vì chán ghét hắn không thích hắn, muốn từ hôn với hắn thì hắn cũng không oán hận, mà làm theo ý nguyện của nàng. Đây là giáo dưỡng của một Thái tử Thiên tộc. Tình huống như vậy, hắn đều có thể nhịn, giữ được phong độ tuyệt hảo, huống chi lúc này. Lúc này, hắn càng không oán giận gì nàng.Không cần Tam thúc khai sáng, bản thân hắn đã muốn tìm lý do vì muốn gặp nàng. Bọn họ chưa từng gặp mặt, nàng không biết hắn thế nào, cũng không hiểu tính tình của hắn, nói thích hắn hay không, thì quả thực là vô căn cứ, cho nên việc nàng muốn hủy hôn, hơn phân nửa không phải là không thích hắn, mà là nàng đang có nỗi băn khoăn của mình. Về phần băn khoăn này, nếu là vì chê hắn tuổi còn nhỏ, hoặc là chán ghét ý nghĩa của hôn sự này. Thì những việc này đều không phải chuyện gì lớn lao.Nếu bọn họ chưa từng gặp nhau, có lẽ hắn sẽ mặc cho nàng từ hôn. Nhưng sau tất cả, họ đã gặp nhau, cuộc hôn nhân sau này, hắn cảm thấy không nên để cho nàng chủ động rút lui như thế được.Vả lại, lần đầu gặp mặt lại có duyên như thế, đương nhiên cũng không thể để nàng lừa gạt cho qua như thế. Thái tử mỉm cười, vẻ mặt tao nhã, lời nói trong miệng lại bức ép nữ tử trước mắt: "Ta là hỏi, tiên tử xưng hô như thế nào."Nữ tử vẫn cười ha ha: "Xưng hô... cái này không cần thiết lắm, cứu ngươi chỉ là làm việc tốt thường ngày thôi, thực sự không cần để trong lòng, haha.""Bạch Thiển Thượng tiên, phải không?" Hắn nói.Nữ tử ngây ngẩn cả người, đôi mắt sáng ngời chậm rãi mở to, hỏi hắn: "Sao ngươi biết?!"Cuối cùng vẫn là thể lực yếu, ngồi lâu, lại hao tổn tâm thần, hắn đã có cảm giác choáng váng. Hắn dùng sức nhéo vào cánh tay một cái, cố gắng chống đỡ: "Bởi vì dung mạo xinh đẹp của Thượng tiên, Bát Hoang hiếm có, vả lại lần này ta bị thương không nhẹ, Thượng tiên lại có thể cứu ta, tất nhiên không phải người bình thường, cho nên ta mới đoán thử."Bạch Thiển nhìn hắn một lát, khen ngời: "Không hổ là người thừa kế mà thiên đạo chọn, rất nhạy bén." Nàng đi hai bước tới, ho một tiếng: "Cứu ngươi quả thực không dễ dàng, nếu chúng ta đã nói đến đề tài này." Nàng móc ra một quyển sách từ trong ngực, ngồi xuống giường đá, cách hắn một khoảng không gần không xa: "Vậy thì cứu ngươi cũng không thể cứu không như vậy được... Vết thương của ngươi rất nặng, bảo bối ta cất giữ mấy vạn năm đều dùng hết lên người ngươi, mới có thể kéo cái mạng của ngươi từ bờ vực trở về."Nàng chậm rì rì lật quyển sách kia ra từng trang từng trang cho hắn xem, nói: "Sử dụng dược liệu và bảo vật trên người ngươi, ta đều có ghi lại." Nàng liếc hắn một cái: "Đại ân cứu mạng này, ta biết được ta ngăn không được ngươi, mặc kệ ta có chịu hay không, ngươi nhất định phải báo." Lại như lo lắng gì đó, thần tình của nàng có hơi nặng nề, nói với Hắn: "Dạ Hoa Quân, chúng ta thương lượng nhé? Ta cảm thấy ân này, ngươi cũng không cần báo đáp lung tung gì cả. Đợi ngươi trở về Thiên tộc, cứ thu gom hết mấy bảo vật ghi trong quyển sách này bồi thường cho ta cũng được, ngươi cảm thấy thế nào?"Đúng như nàng nói, thứ nàng cho hắn là đại ân cứu mạng, hắn há có thể vong ân, nhất là ân của nàng, hắn quả thật là muốn báo. Nhưng cái gì gọi là không cần hắn báo lung tung?Lúc nàng nói lời này còn nhấn rất mạnh. Nàng là lo lắng hắn sẽ báo ân theo hướng nào đây? Lo cho hắn ngay lập tức lấy thân mình báo đáp sao?Nghĩ đến đây, hắn lại cảm thấy buồn cười: "Thượng Tiên nói đúng." Hắn trả lời nàng: "Chỉ là..." Lời còn chưa dứt, đột nhiên trái tim đập loạn như trống, tay vừa đè lên ngực, đã phun ra một ngụm máu, trước mắt cũng đột nhiên đen đi."Ngươi đây là......" Nàng vội vàng ném quyển sách xuống dịch vào đỡ lấy hắn, tiên quân áo lam kia cũng bước đến đỡ một tay.Hắn mơ mơ màng màng được hai người đỡ nằm trên giường đá lần nữa, thần thức dần dần mê man, nghe được tiên quân áo lam lo lắng thấp giọng hỏi Bạch Thiển: "Cô cô, Thái tử điện hạ làm sao thế? Mới vừa rồi không phải còn tốt sao?"Tay Bạch Thiển đặt lên mạch của hắn, một lát sau, nói: "Còn có thể như thế nào, hồn thể quá suy yếu thôi." Cũng không biết là khen hắn hay chê: "Chút bảo bối kia dùng xong, vốn ít nhất phải ngủ ba bốn ngày, nhưng Thái tử điện hạ đúng là thần dũng, ngày hôm sau đã tỉnh, còn cố gắng chống đỡ nói chuyện hồi lâu, hắn có thể không ngất sao?"Lam bào tiên quân lẩm bẩm: "Ta còn tưởng rằng Thái tử điện hạ không ngờ bị ngài cứu về lại đắt như thế, bị quyển sớ dài của cô cô viết dọa ngất nữa chứ."Bạch Thiển im lặng một lát: "Cũng là có thể là như vậy." Nàng thở dài: "Mấy thứ liệt kê trong quyển sách này, thứ nào cũng là trân phẩm, thứ nào đem ra dùng, đều khiến người ta nhỏ máu trong lòng. Nghĩ như vậy, nếu ta bị thương nặng, rồi có ai đó cứu, cứu xong đưa ta cuốn này đòi nợ, ta có thể cũng sợ đến ngất xỉu. Chỉ là..." Nàng hơi dừng lại, từ góc độ khác xem xét vấn đề này: "Chỉ là quyển sách này có thể dọa Thái tử ngất đi cũng rất tốt, dược liệu bảo bối ta cất giữ mấy vạn năm này chẳng lẽ không xứng dọa Thái tử ngất sao?"Tiên quân áo lam lập tức nói: "Chúng nó xứng, vả lại rất xứng có được thể diện này." Nhưng hắn lại nhịn không được nhắc nhở nàng: "Nhưng Thái tử ngất lại rồi, không phải cũng phải dùng thêm dược liệu tốt của cô cô để điều dường sao? Còn chẳng phải là chuyện của cô cô!"Hơn nửa ngày, mới nghe được Bạch Thiển rầu rĩ nói: "....Haiz, cũng đúng ha."Nghiêm túc tính toán, ở trong sơn động đó, thực ra chỉ tổng cộng ở lại ba ngày, hơn nữa trong ba ngày đó, đa số hắn đều trong tình trạng mê man.Lúc hắn cuối cùng cũng có chút tri giác, thì nàng đang ngồi ở bên giường đá, cau mày nói với tiên quân áo lam kia: "Thần hồn của hắn vỡ quá nặng, chút bảo bối này chỉ có thể ngưng tụ linh hồn trong nhất thời, ta nghĩ, vẫn nên cho hắn dùng hợp nhất hoàn, mới có thể triệt để vá thần hồn của hắn."Ngữ khí của tiên quân áo lam nặng nề: "Nhưng dùng một viên hợp nhất hoàn không phá không dựng, thì phải đánh nát hết thần hồn của thái tử, rồi tiến thành ngưng kết tu bổ nó. Vả lại Hợp nhất hoàn sẽ khiến cho ký ức bị tổn hại, ngài chữa lành cho Thái tử điện hạ, điện hạ lại quên ngài, như thế thì làm sao được?"(ừ, chưa đòi nợ nữa mà)Giọng nói Của Bạch Thiển có hơi phiền muộn: "Haiz, cũng đúng." Nàng thở dài: "Quên ta cũng tốt, nhưng quên những dược liệu nợ ta..." Nàng hỏi tiên quân áo lam kia: "Ngươi nói xem, nếu ta quay lại kể cho hắn nghe, hắn có chịu nhận không?"Khi đó Thái tử cực kỳ muốn mở miệng, nói hắn không muốn dùng hợp nhất hoàn kia, hắn không muốn quên nàng. Nhưng thân thể lại không khống chế được. Hắn không thể nói chuyện. Vì vậy, cuối cùng, họ đã cho hắn một viên hợp nhất hoàn, rồi sau đó hắn đã quên nàng.Tiếp theo, nàng lại vì đi Thập lý đào lâm xin thuốc cho hắn mà rời khỏi hắn, rồi hắn bị Trúc Ngữ Vương Cơ mang về tộc Thanh Điểu.Nếu không có Tổ Thị thần, hắn sẽ không thể nhớ lại tất cả được. Nếu hắn không thể nhớ lại tất cả những điều này, tiếp theo, hắn sẽ giống như lời hắn nói khi nói chuyện với Tam thúc, thành toàn ý nguyện từ hôn của nàng, từ nay về sau không chú ý đến nàng, quan tâm đến Thanh Khâu. Như vậy, hoặc rất nhiều năm sau, bọn họ quả thực sẽ hủy hôn, hoặc có lẽ bởi vì quan hệ quyền hành, bọn họ không cách nào hủy hôn, cho dù song phương đều coi khế ước này là vật vô tri, nhưng vẫn phải duy trì mối quan hệ phu thê hữu danh vô thực.Mà đến lúc đó, trái tim hắn tất nhiên sẽ không vì hai chữ "Bạch Thiển" mà trở nên dao động.Hắn và nàng sẽ hoàn toàn trở nên xa lạ. Sau đó, đến lúc hắn và nàng thành hôn, mà cả hai đều vô ý thức thực hiện khế ước xấu hổ kia, hoặc có lẽ hắn sẽ gặp được một người thích hợp khác, có lẽ là không. Đó là một tương lai đáng sợ, nhưng mà rất có khả năng.May mắn thay, hắn đã nhớ lại tất cả.Vậy thì hắn sẽ không bao giờ để cho tương lai như vậy trở thành sự thật được.Ngoài điện, tiếng đàn tranh dần dần ngừng lại, Thái tử đặt ấm trà và chén trà vào trong bồn rửa, đứng lên, trầm tĩnh đi vào trong phòng.21.2.2023Haizz, giống đọc thập lý phiên bản thế giới song song ghê....