Tam Sinh Tam Thế Bộ Sinh Liên

Chương 47




Tam sinh tam thế bộ sinh liênTác giả: Đường ThấtDịch: Quá khứ chậm rãiQuyển 3: Ngàn kiếp dưới chân
Chương 47Thái tử đã hứa với Tam điện hạ, chỉ ở lại điện Phục Ba ba ngày đợi Bạch Thiển, hết thời gian ba ngày thì dù có đợi được Bạch Thiển hay không thì hắn đều phải cùng Tổ Thị rời đi.Sáng sớm ngày thứ tư, Thái tử đích thân đến điện Phù Lan tìm Liên Tống, nói đêm qua hắn chờ Bạch Thiển tới, đã hỏi xong vấn đề mình muốn hỏi, vừa rồi cũng gặp Tổ Thị thần, bây giờ có thể lập tức khởi hành cùng nàng. Nhưng Thái tử lại nói, sau khi hắn và Tổ Thị Thần rời khỏi cốc Triều Dương, mình sẽ đi Thanh Khâu một chuyến, mà không phải trở về Cửu Trọng Thiên hoặc là Cô Dao, bởi vì Tổ Thị muốn đến Thanh Khâu bái phỏng một người.Trung Trạch và Thanh Khâu, cách nhau mười vạn tám ngàn dặm, Tổ Thị và Cửu Vĩ Hồ tộc, dường như cũng không có giao tình gì, nghe thấy họ ở cùng một chỗ, Thiên Bộ cảm thấy thật kỳ lạ. Nhưng Tam điện hạ nghe thái tử nói, thì lại rất thong dong lạnh nhạt, vừa chấm mực viết chữ vừa hỏi Thái tử: "Nàng muốn đi Thanh Khâu bái phỏng ai? Bạch Chỉ Đế Quân sao?" Thái tử nói Tổ Thị vẫn chưa nói cho hắn biết, cho nên hắn cũng không biết. Tam điện hạ cũng không hỏi nữa, dừng bút lại, nói: "Được, ta tiễn các ngươi."Giữa giờ tỵ, Dạ Hoa và Tổ Thị rời cung.Thái gia rời tộc Thanh Điểu, nữ quân phải dẫn quần thần đến cung tiễn, đây là nghi thức nên có, nhưng Thái tử không thích phô trương, cho nên trong Thanh Điểu tộc, chỉ có mấy người có máu mặt như Quyên Nhĩ, Đài Dã, Trúc Ngữ đến tiễn đưa.Tổ Thị ngồi trong kiệu. Trúc ngữ do dự tiến lên, cách rèm kiệu nói lời tạm biệt vài câu.Mấy ngày trước, Tiểu Tổ Thị từng cầu thân với Trúc Ngữ. Trúc Ngữ xoay mòng mòng hồi lâu mới lấy lại được tinh thần, cảm thấy Tiểu Tổ Thị rất xinh đẹp, vẻ đẹp không phân biệt giới tính, tính tình lại thú vị, nếu nàng có thể ở cùng hắn cả đời thì cảm thấy cũng không có gì phiền lòng cả. Nhưng có một vấn đề nghiêm trọng giữa họ - đó là họ không có tình cảm nam nữ, mà chỉ coi nhau là khuê mật(*) thân thiết. Tiểu Tổ Thị tuy rằng nói qua không để ý việc nàng thích Thái tử điện hạ, còn chủ động đề xuất có thể làm lốp dự phòng cho nàng, nhưng nàng tự hỏi mình đâu có điên, sao có thể làm ra cái chuyện lấy khuê mật làm lốp dự phòng được.(*)khuê mật: hai người con gái cực kỳ thân thiết, có thể chia sẻ với nhau mọi thứ(trừ bồ nha haha)Nàng trốn tiểu Tổ Thị vài ngày, sau đó, nghe nói Tiểu Tổ Thị bị bệnh. Nàng cũng bất chấp ngại ngùng, lập tức đến Phù Lan điện thăm hỏi, nhưng nàng không vào được kết giới Tam điện hạ đặt trong điện, sau đó chỉ có thể nhờ Thiên Bộ đưa chút dược liệu vào.Hôm nay, là lần đầu tiên hai người gặp nhau sau khi tiểu Tổ Thị cầu thân nàng rồi.Sau khi trò chuyện mấy câu xã giao, Trúc ngữ cuối cùng cũng không kiềm chế được chính mình: "Ta còn có một chuyện muốn nói với ngươi." Nàng do dự nói với Tổ Thị phía sau kiệu: "Chính là, ừm, tiểu công tử, chuyện ngày đó ngươi nói, ta không làm được. Ngươi, ngươi vẫn nên đi tìm cô nương tốt khác có thể bên nhau cả đời với mình đi, ta không được đâu." Nàng lấy hết dũng khí, còn chân thành cổ vũ Tổ Thị hai câu: "Ngươi tốt như vậy, nhất định sẽ sớm tìm được một cô nương tốt khác, ta, ta cũng sẽ cầu nguyện với ông trời, chúc ngươi sớm đạt được tâm nguyện. " (thẻ người tốt hahaha)
Tổ Thị ngồi ngay ngắn trong kiệu đã sớm quên chuyện nàng từng cầu thân với Trúc Ngữ. Những lời này của Trúc Ngữ khiến nàng ngây người thật lâu. Sau khi phản ứng lại, nàng trầm mặc một hồi, thay bản thân cõng cái nồi đen này, ho một tiếng, đè cổ họng làm ra giọng nói của Tiểu Tổ Thị trả lời Trúc ngữ: "Được, ta biết rồi. Ta, ừm, ta sẽ cố gắng tìm một cô nương khác. "Trúc Ngữ thở phào nhẹ nhõm.Cuộc đối thoại của Trúc Ngữ với Tổ Thị giống như đang thì thầm, những người khác chưa chắc đã nghe được. Ví dụ như người hầu Nam Tử bên cạnh Quyên Nhĩ, thế nhưng điều này cũng không ngăn cản Nam Tử sinh lòng chán ghét. Nam Tử chỉ cảm thấy tiểu công tử này quả thực bị Tam điện hạ chiều hư rồi, công chúa tộc nàng tiến lên nói lời tạm biệt với hắn, thế mà hắn vẫn ngồi yên trong kiệu, đến cả ra ngoài gặp cũng không ra, làm sao có thể không tức giận.Kỳ thật Quyên Nhĩ cũng cảm thấy việc tiểu công tử kia không hiện thân là vì được sủng mà kiêu ngạo, chỉ là nàng vẫn không bận tâm lắm. Cuối cùng Thái tử muốn mang hắn đi. Hắn phải đi, nhưng Tam điện hạ lại bị mình lưu lại, như vậy là được rồi.Ước chừng đi cách cốc Triều Dương khoảng trăm dặm, Tổ Thị mới xả hiệu, cùng cưỡi mây với mấy người Thái tử.Gió trước mặt có hơi lạnh, gió lạnh khiến người ta thanh tỉnh, Tổ Thị đứng ở đầu mây, nghĩ đến những lời Liên Tống với mình trước khi rời khỏi Triều Dương cốc, có chút thất thần.Lúc đó nàng nói tạm biệt với Trúc Ngữ, sau khi Trúc Ngữ lui ra, đại diện Thanh Điểu vương tộc lại nói thêm mấy câu cung kính với Thái tử, sau đó họ định xuất phát. Nhưng không ngờ Liên Tống đột nhiên vén rèm kiệu lên, đi vào trong kiệu, ngồi đối diện nàng, rồi đưa cho nàng một cái hộp dài. Nàng khó hiểu mở hộp ra, vừa mở đã thấy trong hộp đặt một cuộn vải mây thêu hoa rực rỡ.Liên Tống dùng quạt thay ngón tay, chỉ vào tấm vải, nói với nàng: "Bạch Chỉ Đế quân của Cửu Vĩ Hồ tộc cùng hồ hậu Ngưng Thường tình thâm. Hồ hậu yêu thích vải, thích sưu tập chúng, tấm vải Trọng Liên này là loại độc nhất vô nhị ở bát hoang, đưa cho Bạch Chỉ đế quân làm quà gặp mặt, hắn tất sẽ thích. "Hắn nói những lời này rất thản nhiên, thế nhưng lại giống như ném một viên đá vào mặt hồ phẳng lặng trong lòng Tổ Thị, quả thực khiến nàng kinh hãi lắp bắp: "Ngươi...... sao ngươi biết ta muốn tìm Bạch Chỉ?" Nàng hỏi hắn.Hắn rũ mắt xuống, lại cười, không trả lời mà hỏi ngược lại: "A Ngọc, giờ sửu đêm qua nàng có rời khỏi điện Phù Lan, phải không?"Đồng tử của nàng hơi rụt lại. Nàng nghĩ hắn sẽ không biết. Theo lý thuyết, hắn quả thực không nên biết, nhưng hắn lại biết."Lúc đó ta nghĩ." Hắn bỗng nhiên tới gần nàng, hương thơm Bạch Kỳ Nam tựa như một tấm lưới, bao trùm cả người nàng: "Nàng hẳn là muốn đi điện Phục Ba." Hắn nhẹ giọng nói. Giọng nói vang lên bên tai nàng. Nàng theo bản năng nín thở, yên lặng lui về phía sau, điều này khiến lưng nàng bám chặt vào vách kiệu, đầu cũng hơi ngẩng lên. May mà, hô hấp của hắn cuối cùng cũng quanh quẩn bên tai nàng nữa, hai người cố gắng duy trì khoảng cách dài nửa cánh tay.Hắn nhìn nàng, giống như không nhận ra nàng lùi lại, cũng không nhận ra động tác chân tay hơi cứng ngắc của nàng, thản nhiên tiếp tục đề tài vừa rồi trong lúc ở gần nàng như vậy: "Vào giờ sửu đêm qua, nàng vội vàng chạy tới Điện Phục Ba, không phải vì Dạ Hoa, vậy tất nhiên... là vì gặp Bạch Thiển. Nàng cũng không có giao tình gì với Bạch Thiển thượng tiên, cũng không đến mức nghe nói nàng là đệ nhất mỹ nhân thần tộc đương thời, nên mới không phục đi phân cao thấp đâu nhỉ." Nói tới đây, trong lời nói hàm chứa một chút trêu tức, hắn khẽ dừng lại: "Nàng đi gặp nàng ta, đương nhiên là vì liên quan đến người khác. Mà toàn bộ Thanh Khâu, ngươi đủ tư cách để nàng đích thân đi hỏi thăm, cũng chỉ có hồ đế và hồ hậu mà thôi. Ở Thanh Khâu người đứng đầu là hồ đế, cho nên ta nghĩ, ngày đó nàng nói với ta nàng có người muốn tìm, hẳn là Bạch Chỉ Hồ Đế."Nàng cuối cùng cũng thích ứng với khoảng cách gần gũi giữa hai người, khi nghe hắn giải thích, nàng ngước mắt khẽ trừng hắn một cái, nghe hắn rút tơ bóc kén, suy luận ra người nàng muốn tìm chính là Bạch Chỉ, nàng đã nghĩ, tên này quả là khó chơi. Nàng đi điện Phục Ba một chuyến thôi, hắn đã có thể suy đoán ra  ý của nàng, tâm tư của hắn đúng là khó lường, câu nhìn lá rụng biết thu về nếu dùng ở trên người khác, nàng sẽ cảm thấy thích sự thông minh của hắn, nhưng khi dùng trên người mình, lại khiến nàng hơi tức giận, nàng không khỏi hừ một tiếng: "Nói không chừng ta đến điện Phục Ba là đi tìm Bạch Thiển so coi ai đẹp hơn, sau đó bởi vì thua nàng, cho nên tính toán đi tìm nàng thách đấu, không liên quan đến người khác cũng nên." Hắn không phản bác nàng, chỉ liếc nhìn nàng, hỏi nàng: "Phải không?"Nàng cảm thấy hắn tất nhiên nên biết nàng đang nói bừa, nhưng vẻ mặt khi hắn hỏi hai từ "phải không" với nàng lại rất nghiêm túc. Nàng cũng không rõ có phải hắn bình thường thông minh bây giờ lại ngu đột xuất mà tin lời nói bừa của nàng hay không, đang định nói tiếp hai câu vớ vẩn nữa thì lại nghe hắn nói: "Bạch Thiển đẹp hơn nàng, là bởi vì chỉ mời Dạ Hoa làm giám khảo? Lần sau nếu muốn so sánh với ai, thì nhớ mời ta làm giám khảo, như thế ít nhất có thể hòa với đối phương, dù có thế nào cũng không đến mức thua bọn họ."Nàng sửng sốt hơn nửa ngày mới phản ứng lại với câu nói của hắn: "Cho nên ngươi cảm thấy..."Hắn tất nhiên hiểu ý, nhướng mày nhìn nàng: "Đúng vậy, đương nhiên ta cảm thấy nàng đẹp nhất, nếu không thì sao?""Sao lại không nói lời nào thế?" Hắn hỏi nàng.Hắn đến gần nhìn nàng: "Không nói lời nào, vậy thì nên đỏ mặt chứ, nàng lạ ghê, sao không nói gì rồi mà cũng không đỏ mặt thế?"Vì sao nàng không đỏ mặt, đương nhiên là bởi vì nàng đang liều mạng để đè nén cảm xúc của mình lại. Thế nhưng nàng cũng không đè nén được quá nhiều, hắn đang muốn nhìn bộ dáng mất mặt của nàng, cho nên cảm xúc bây giờ của nàng là tức giận nhiều hơn ngượng ngùng, không khỏi đẩy hắn một cái: "Nói chuyện chính xong rồi, sao ngươi còn không đi?"Nhưng lại không đẩy hắn ra xa. Hắn vẫn ngồi bên cạnh nàng, đặt chiếc quạt đen lên chiếc hộp dài trong ngực nàng, cười cười: "Đương nhiên là bởi vì chính sự còn chưa dặn dò xong." Đợi nàng tò mò ngẩng đầu, hắn mới tiếp tục: "Ta biết nàng đi tìm Bạch Chỉ đế quân, là vì chuyện tà lực của Tây hoàng nhận trong cơ thể. Mặc dù ta không biết nàng tìm hắn là vì chuyện cụ thể gì, tất nhiên, nàng không muốn ta nói, ta cũng sẽ không hỏi, ta chỉ hy vọng chuyến đi này của nàng được thuận lợi, được toại nguyện, còn chuyện khác nữa, hãy tự bảo trọng. "Là lời nói dịu dàng, an ủi, khiến người ta rung động, nàng không khỏi ngước mắt nhìn về phía mắt hắn. Đôi mắt kia cho dù là nhìn bao nhiêu lần thì cũng đều rất đẹp, giống như ngọc hổ phách trong suốt nhất, mà lúc này, hình ảnh của nàng bị cố ý thu nạp, nhốt vào trong đó, ngưng đọng, định hình. Hai người không nhúc nhích, thời gian dường như đứng yên tại thời điểm này.Sau đó hắn đột nhiên giơ tay chạm vào tóc nàng, nàng không kìm được mà run lên một cái, tất nhiên hắn cũng cảm nhận được, khóe môi hơi cong lên, giống như là đang chê cười nàng. Đáng lẽ nàng phải lùi lại, nhưng nhìn thấy nụ cười của hắn, nàng đã nhịn lại. Hắn là muốn nhìn dáng vẻ bối rối, thất thố của nàng, nhưng nàng lại không muốn cho hắn thấy. Ngón tay hắn dừng trên tóc nàng, cũng không làm gì khác, giống như sửa lại trâm cài của nàng. Nàng cảm thấy không sai, bởi vì hắn cũng giải thích với nàng như vậy: "Trâm ngọc bị lệnh rồi."Nàng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng thật may vì mình không né tránh, nếu không lại bị hắn cười nhạo rồi. Tiểu tam lang nhà Thiên Quân, nổi tiếng phong lưu khắp bát hoang, làm việc phóng túng một chút cũng có thể hiểu được, ước chừng đây chính là thói quen của hắn khi ở cùng các cô nương. Ban đầu nàng quả thực không quen, nhưng bây giờ xem ra cũng thấy không sao.Hắn đến thật gần nàng, cẩn thận cài trâm lại cho nàng, lại dặn dò nàng chăm sóc bản thân thật tốt, sau đó mới vén rèm kiệu rời đi. Chỉ để nàng lại với chiếc hộp dài trong tay.Sau khi hắn rời đi một lúc, nàng mới ý thức được, vải Trọng Liên trong hộp tất nhiên không phải hắn mang theo. Tất nhiên hắn không thể mang theo một cuộn vải bên người được. Vậy chỉ có thể là hắn biết nàng đi Thanh Khâu bái phỏng, tối hôm qua hắn cố ý trở về Thiên Cung hoặc là trở về Dục Diệu Hải lấy cho nàng.Dù là bởi vì Phệ Cốt Chân Ngôn hay là cái gì, thì quả thực hắn đối xử rất tốt với nàng. Vậy thì sao chứ? Nàng thở dài, nghĩ thầm, mặc dù có đôi khi hắn thật xấu xa, làm việc không biết lớn nhỏ, nhưng nể tình hắn đối xử với nàng tốt như vậy, nên nàng sẽ bao dung cho hắn.Công bằng mà nói, tính tình thủy thần trẻ tuổi này nàng quả thực không biết là tốt xấu ra sao, có đôi khi dịu dàng ấm áp, có đôi khi lại lạnh lùng, giống như một dòng nước vô thường, luôn thay đổi, rất nhiều lúc còn tùy ý. May sao mà mấy chuyện hắn làm theo ý mình, hơn phân nửa là chuyện không quan trọng. Chính sự và đại sự, thì lại luôn luôn là cẩn thận, chu toàn.Nghĩ đến đây, nàng đột nhiên có chút hiểu được vì sao tính tình của hắn như vậy, hoàn toàn không phải bốn chữ "Có thế có tài", nhưng lại là vị thần giao du rộng rãi nhất trong bát hoang. Những việc như ứng biến tùy thời, tùy người, tùy việc, người ngoài không cách nào phân biệt giới hạn trong đó, nhưng Thủy Thần lại giống như trời sinh đã có thiên phú này. Hơn nữa, hắn thực sự rất thông minh.Nàng không biết pháp lực của hắn như thế nào, nhưng chỉ nhìn kết giới mà hắn tạo ra, cũng biết là không hề tầm thường. Nói thật, mặc dù giờ phút này, đang đi giữa không trung, bị cái lạnh làm cho thanh tỉnh lâu như vậy, nàng cũng không nghĩ rõ ràng, rằng Liên Tống hắn vì sao lại biết đêm qua mình đi đến điện Phục Ba.Ngày đó sau khi nàng khôi phục trí nhớ cho Thái tử, để lại cho Thái tử một cái bùa tỉnh thần, là thứ này khắc chế quyết môn mê của Bạch Thiển. Một khi Thái tử vận dụng lá bùa kia, nàng sẽ có cảm ứng, đây chính là nguyên nhân đêm qua nàng có thể kịp thời chạy tới điện Phục Ba lúc Bạch Thiển đến.Muốn yên lặng xuyên qua kết giới Liên Tống, đối với nàng mà nói không phải là việc khó. Quang Thần tuy rằng không giỏi công kích, phỏng chừng là người đánh nhau tệ nhất trong tất cả thần Hồng Hoang, những thuật pháp chữa bệnh và thời không chỉ là chuyện cỏn con, thế gian không ai có thể sánh bằng nàng. Bởi vì thể chất cho nên Quang Thần có thể xem đại bộ phận không gian pháp trận là không khí, đi qua đi lại tự nhiên, vả lại khó có thể bị người lập ra biết được. Kết giới mà Liên Tống lập ra cũng là một loại không gian pháp trận. Cho nên Tổ Thị không thể hiểu, vì sao Liên Tống lại biết tối hôm qua nàng ra khỏi kết giới.Nghĩ đi nghĩ lại, tựa cũng chỉ có thể dùng sự khống chế của hắn với kết giới chính mình thiết lập, thực ra vượt xa lý do tuổi tác của hắn để giải thích. Bằng không, huyết mạch của nhà Thiên Quân thật sự là không tệ, sau khi đưa ra kết luận này, Tổ Thị không khỏi cảm thán, trưởng tôn là thiên tài thuật pháp, tiểu nhi tử cũng vậy, một nhà có hai thiên tài, quả thực hiếm có, thật khiến cho người ta hâm mộ không thôi.Lướt qua một ngọn núi cỏ cây tươi tốt, động hồ ly của Thanh Khâu Bạch gia có thể nhìn thấy từ xa xa.
Nửa đêm hôm qua trở lại động hồ ly, Mê Cốc không hề nghỉ ngơi, dọn dẹp trong động một hồi, sáng nay lại đi cửa động nhìn lên mấy lần, đợi Tổ Thị thần và Thiên tộc thái tử đại giá. Hồ ly động hiếm khi có khách đến chơi, Mê Cốc rất hưng phấn, nhưng đó chỉ là cảm nhận của hắn, nhưng cô cô nhà hắn thì lại không chịu được.Hắn lò dò đến hỏi thẳm Bạch Thiển đang ngồi bên kia: "Cô cô... Ngươi không thích Tổ Thị thần và Thái tử điện hạ đến làm khách sao?"Bạch Thiển vén mí mắt nhìn hắn một cái: "Ta rất thích Tổ Thị thần, tuy rằng đêm qua lúc gặp mặt nàng đeo mạng che mặt, không nhìn rõ mặt mày, nhưng từ tư thái dáng người cũng có thể biết được đó là một mỹ nhân xuất chúng. Mỹ nhân xuất chúng, ai mà không thích chứ?"(thế mà sau này xin rờ cái cũng hem cho)Mê Cốc cố gắng phân tích lời này, mới nghe ra ý tứ phía sau. Tổ Thị đến làm khách cô cô rất thích, ý nghĩa bên ngoài chính là... Thái tử điện hạ đến làm khách, cô cô không thích sao? Mê Cốc ho một tiếng, giúp Thái tử nói một: "Cô cô, Thái tử điện hạ cũng là một mỹ nhân xuất chúng."Chỉ thấy Bạch Thiển trầm mặc. Trầm mặc một lát, nàng hỏi một câu: "Lại nói tiếp, Dạ Hoa Quân đường đường là một Thái tử Thiên tộc, hẳn là cũng rất bận rộn, vậy thì, sau khi hộ tống Tổ Thị thần tới đây, hẳn là cũng phải vội về Cửu Trọng Thiên nhỉ?"Nghe giọng điệu mong chờ của Bạch Thiển, Mê Cốc biết nàng muốn nghe đáp án của hắn. Nhưng Mê Cốc tự cảm thấy mình không phải là một nịnh thần, lấy phẩm chất thành khẩn của Thanh Khâu, thành khẩn dội một chậu nước lạnh: "Hẳn là không đâu, cô cô, chẳng lẽ ngài đã quên đêm qua ngài đã nói gì với Thái tử điện hạ, Thái tử điện hạ trả lời ngài thế nào rồi sao?"Bị nhắc nhở như vậy, Bạch Thiển lập tức ngớ ra.Một lúc lâu sau, nàng chán chường giơ tay xoa xoa thái dương: "Aida, đau đầu."Tối hôm qua, tối hôm qua.Nếu sớm biết có hôm nay, đêm qua nàng chắc chắn sẽ không đến tộc Thanh Điểu đâu. Bạch Thiển nghĩ.Nàng cũng không phải có ý kiến gì với Thái tử. Thiếu niên Thái tử này nhỏ hơn nàng chín vạn tuổi, nàng cứu hắn là một chuyện, nhưng nghênh đón hắn với danh nghĩa vị hôn phu đến làm khách Thanh Khâu, rồi ở cùng nhau trong thời gian dài, lại là một chuyện khác. Thật ra nàng rất hài lòng với trạng thái trước đây của hai người, nhưng hai bên đều không có hứng thú với nhau, cũng cảm thấy không cần thiết phải quen với trạng thái này. Thái tử không có gì không tốt, nàng chỉ là không có cách coi hắn là vị hôn phu của mình mà thôi, vì tuổi của hắn thật sự quá nhỏ. Tuy rằng nhìn có vẻ trưởng thành, cũng là một con hắc long uy vũ, nhưng vừa nghĩ đến hắn mới vừa trưởng thành không lâu, chỉ mới ba vạn tuổi, nàng chỉ  cảm thấy hắn vẫn còn là một thằng nhóc. Lại còn là một thằng nhóc khó chơi.Tối hôm qua nàng chẳng qua chỉ là có lòng tốt, đến xem tình hình của hắn, nếu hắn đã khỏi hoàn toàn thì nàng có thể an tâm rút lui, nếu như còn chuyện gì thì nàng sẽ dùng linh dược trị cho hắn, nàng coi như cũng hết lòng rồi.Lúc vào Liêu Đài cung, nàng còn cẩn thận hơn trước đó, không chỉ chọn giờ sửu mà người thường đều ngủ say, vả lại còn dùng quyết hôn mê mạnh hơn, đến bản thân nàng còn suýt thì sặc mà.Đầu tiên nàng kêu Mê Cốc vào chính điện Thái tử trước. Mê Cốc tra hô hấp của Thái tử, lại xem mạch của hắn, cảm thấy hắn quả thực đã ngủ say, mới ra dấu cho nàng đi vào. Nào ngờ nàng vừa đi đến bên giường hắn, vừa mới bắt mạch của hắn, thái tử vốn nên ngủ bất tỉnh nhân sự, lại bỗng dưng nắm lấy cánh tay nàng. Tiếp theo đó, trong phòng cũng chợt sáng lên. Lúc đó nàng ngây cả người.Thái tử ngồi dậy, tựa vào đầu giường, dùng đôi mắt đen nhánh nhìn nàng, bình tĩnh nói: "Ta còn tưởng rằng nàng không đến."Nàng thậm chí còn ngây người hơn. Bởi vì theo lý mà nói thì trí nhớ của Thái tử đã bị nàng xóa bỏ. Một thái tử mất trí nhớ, nhìn thấy nàng, tất nhiên không nên nói như vậy, hắn hỏi tiếp: "Các ngươi là ai?" Cánh tay của nàng vẫn còn trong tay hắn. Nàng nhìn thoáng qua cánh tay bị hắn nắm chặt của mình, lại nhìn thoáng qua hắn, không khỏi nhíu mày: "Không nên thế này."Thái tử trẻ tuổi kia chỉ từ mấy chữ này đã suy đoán ra suy nghĩ trong lòng nàng, trong con ngươi có ý cười thoáng qua, hắn vẫn nắm chặt cánh tay nàng: "Có người giúp ta khôi phục trí nhớ, ta đã nhớ lại tất cả, Bạch Thiển thượng tiên." Hắn nhìn nàng: "Từ lúc nàng cứu ta ở dưới núi Không Tang, đến lúc nàng liên tiếp mấy đêm đến chữa thương cho ta, những chuyện này, ta đều nhớ lại hết rồi." Nói xong những lời này, hắn buông tay nàng ra, nhưng vẫn nhìn nàng không chớp mắt, chú ý đến biểu cảm của nàng.Nàng cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, nghĩ thầm, à, vậy là nhớ hết rồi nên ở đây chờ ta đây mà. Nàng vốn là người dễ tiếp nhận, tuy rằng trong lòng vốn không hy vọng thiếu niên thái tử nhớ lại hết thảy, nhưng nhớ hết cũng là một điều tốt.Nàng lấy quyển sách đã từng cho Thái tử xem trong sơn động ra, ho một tiếng: "À, nhớ hết cũng tốt, nhớ hết là chuyện tốt." Nàng đưa quyển sách qua, hỏi hắn: "Vậy quyển sách này người có thấy quen mắt không?" Lại liếc mắt nhìn Thái tử một cái: "Ta có thêm mấy vị thuốc, đều là thuốc ngươi mấy ngày nay dùng cho ngươi." Lại liếc mắt nhìn Thái tử một cái: "Dược liệu và bảo vật trong quyển sách này, trước kia ngươi từng đồng ý với ta, sẽ trả lại cho ta, ngươi hẳn là còn nhớ chứ?"Thái tử nhận lấy quyển sách, rũ mắt xuống, tựa như có chút thất vọng: "Thượng tiên chỉ muốn nói điều này thôi sao?"Nàng hơi sửng sốt, không nói cái này, thì còn có thể nói cái gì, chẳng lẽ ngươi muốn khất nợ sao? Nàng hơi híp mắt: "Dạ Hoa Quân, không phải ngươi muốn khất nợ đó chứ?"Thái tử rất cười khẽ: "Tất nhiên không phải, sau khi trở về Thiên cung, ta sẽ thu thập những thứ trong sách, thượng tiên không cần lo lắng." Đúng là một câu nói sảng khoái gọn gàng. Thái tử đồng ý chuyện này, khiến cho nàng rất vui, bởi vì trước khi đến nàng căn bản không hy vọng sẽ có được chuyện tốt này. Thái tử này quả không tệ, nàng vừa nghĩ như vậy, vừa lấy trong tay áo ra mấy bình thuốc đưa cho hắn: "Vậy những loại thuốc này ngươi cũng cất đi, nhìn ngươi giống như đã khỏi hẳn rồi nhưng những loại thuốc này có tác dụng an thần hồn, mặc dù đã khỏi, nhưng uống thêm nửa tháng một tháng cũng rất tốt." Suy nghĩ một chút, lại hỏi hắn: "Có bút không? Ta sẽ viết cách sử dụng cho ngươi."Nàng tự giác nói một câu thân thiết quan tâm hắn, nhưng Thái tử lại không trả lời nàng. Hắn hơi rũ mắt, nhìn bình thuốc trong tay, giống như đang suy tư cái gì đó, đợi nàng khó hiểu thúc giục hắn lấy bút mực, hắn mới mở miệng, nói một câu khiến nàng không hiểu lắm. Hắn nói: "Thượng tiên, nàng... không giống như chán ghét ta, nàng chưa từng chán ghét ta, có phải không?"Nàng cảm thấy vấn đề này thật kỳ quái, đương nhiên nàng chưa từng chán ghét hắn, nếu chán ghét hắn thì vì sao nàng lại cứu hắn, nàng ăn no rửng mỡ chắc?"Ta không chán ghét ngươi." Nàng trả lời hắn, thực sự tò mò: "Vì sao ngươi lại nghĩ ta chán ghét ngươi? Tại sao ta lại chán ghét ngươi?"Thái tử dời ánh mắt từ trên bình thuốc chuyển đến trên mặt nàng: "Vậy ta có một vấn đề muốn hỏi nàng."Nàng gập đầu: "Ngươi hỏi đi."Thái tử nhìn nàng thật sâu: "Nếu nàng đã không chán ghét ta, vậy vì sao luôn muốn hủy hôn với ta?" Nàng chợt sững sờ: "Hủy hôn? Ai nói ta sẽ hủy hôn?Thái tử cũng sững sốt, một lúc lâu sau, có hơi không chắc chắn nói: "Nhưng không phải Đông Hoang các ngươi đều đồn như vậy sao?" Nàng thực ra nàng không hề biết việc này, không khỏi quay đầu lại nhìn thoáng qua Mê Cốc đang đứng yên sau lưng nàng.Mê Cốc lại giống như rớt vào trong hồi ức gì đó, nàng ho một tiếng, Mê Cốc lấy lại tinh thần, nhận được ánh mắt của nàng, lập tức tiến lên một bước, cúi người nói với nàng: "Ta còn nhớ năm đó, là Tiểu Chúc Âm ở ngọn núi kế bên vì ái mộ người mà định khiêu khích hôn sự của ngài và Thái tử điện hạ, cho nên mới thả tin đồn này ra. Lúc đó người đang bế quan, cho nên mới chưa từng nghe nói chuyện này." Nói đến đây hắn gãi gãi đầu: "Chỉ là việc này ngày đó đã bị Tứ thúc xử lý rồi, sao còn có thể đồn đến Thiên tộc..." Tứ thúc trong miệng Mê Cốc, là chỉ tứ ca Bạch Chân của nàng.Trong lòng nàng dâng lên một dự cảm không tốt, hỏi Mê Cốc: "Ta có thể hỏi, ngày đó Tứ ca đã xử lý chuyện này như thế nào không?"Mê Cốc làm tư thế tay không bổ dưa hấu: "Tứ thúc gọt Tiểu Chúc Âm một trận."Nàng hỏi: "Xong rồi à?"Mê Cốc đáp: "Xong rồi."Nàng đỡ trán nàng và hỏi: "Còn tin đồn thì sao? Các ngươi không đi ngăn lại sao?" Mê Cốc nói: "Ngày đó ta cũng hỏi Tứ thúc, có cần thanh minh lời đồn hay không, rồi Tứ thúc nói, lời đồn mà, không nhắc đến thì sẽ qua thôi, khỏi quan tâm nó."
Nàng trầm mặc một hồi, nhìn về phía Thái tử: "Chính là như vậy đây." Lại giải thích cho mình: "Ta từ đầu đến cuối đều không biết gì cả, cũng không nói muốn hủy hôn với ngươi."Giờ đây, Thái tử lập tức trả lời nàng: "Ừm, ta biết rồi, từ hôn là hiểu lầm." Hắn mím môi, bên môi hiện ra một nụ cười nhìn không quá rõ ràng. Lúc này trong lòng nàng nghĩ đến chuyện khác, không có thời gian chú ý đến hắn.Nàng đang suy nghĩ, nếu đã vô tình nói đến đề tài hôn sự này, vậy thì thực ra đó cũng một cơ hội tốt, nói rõ nhân duyên này của hai người họ luôn.Quyết định như thế, nàng ho một tiếng, nói: "Ừm, đây quả thực là hiểu lầm, ngày đó Nhị thúc của ngươi từ hôn, hại ta trở thành trò cười, gia gia ngươi vì cứu vớt mặt mũi cho ta nên mới gả ta cho ngươi. Mặc dù là ra kế sách lung tung, nhưng quả thực đã giải vây cho ta." Nàng hơi dừng lại, nhìn thoáng qua thần sắc của hắn, phát hiện vẻ mặt của hắn cũng không có gì khác thường, bèn tiếp tục nói: "Còn ta, vì mặt mũi của Thanh Khâu, nếu không có gì bất đắc dĩ, sẽ không từ hôn với ngươi. Nhưng ta tự biết ngươi với ta cũng không hề xứng đôi." Nói đến hai chữ "xứng đôi", nàng hiếm khi đỏ mặt, cảm thấy mình nói điều này một thằng nhóc, quả thực là già không nên nết, nhưng lại không thể không nói, nàng lại ho một tiếng, che giấu sự ngượng ngùng kia, kiên trì tiếp tục nói: "Thằng nhóc như ngươi, à không, đưa trẻ như ngươi..."Thái tử ngắt lời nàng: "Ta không phải là đứa trẻ." Vẻ mặt Thái tử không có gì khác thường, nhưng giọng nói rất lạnh lẽo."Nàng nghĩ, khi nàng vừa trưởng thành ba vạn tuổi cũng ghét người khác gọi mình là trẻ con, lập tức đổi lời: "Ừm, ngươi... ừm một thiếu niên oai hùng, lại phải cưới cả, đây tất nhiên là ấm ức cho ngươi." Nói đến đây, nàng thở dài, thành tâm chân thành khuyên: "Theo lý mà nói, ngươi hẳn là không muốn sớm thành thân với ta, nhưng bây giờ ta có ân cứu mạng với ngươi, vì ân cứu mạng này, ngươi nói không chừng sẽ định ấm ức bản thân, đây là điều ta không muốn, vì vậy trước đây khi ngươi quên hết, ta cũng cảm thấy không tệ, ít nhất không cần phải làm phức tạp mọi chuyện lên như vậy."Dẫn dắt hồi lâu, nàng cảm thấy lúc này nàng nên nói điều chính rồi. Thái tử hẳn là cũng có thể hiểu và đồng ý, nàng mới hắng giọng nói: "Chuyện ta cứu ngươi, chẳng qua chỉ là do tiện tay, không cảm thấy đây là đại ân đại đức gì, cho nên ngươi cũng không cần để ở trong lòng, ngươi trả dược liệu lại cho ta, chúng ta coi như huề. Nếu không phải là chuyện lớn gì thì ta cảm thấy ngươi cũng không cần bẩm báo với Thiên Quân, phải biết nếu Thiên quân biết được việc này, hôn kỳ của ta và ngươi phỏng chừng sẽ diễn ra sớm hơn nữa. Điều này không công bằng với ngươi, và ta... cũng không hy vọng như vậy. Ta vẫn hy vọng hết thảy đều giống như ta chưa từng cứu ngươi, cứ tiến hành tự nhiên, hôn sự của chúng ta ít nhất cũng kéo dài... ừm không, có thể ít nhất đến khi ngươi nhận được thụ ấn Thái tử rồi mới cử hành, như vậy ta mới sẽ không cảm thấy nợ ngươi quá nhiều. Hơn nữa, thụ ấn Thái tử, sau lập gia đình, lập nghiệp trước rồi mới thành gia, ý đó cũng rất tốt, ngươi nói có đúng hay không?" Khuyên răn một hồi, nàng cũng thật không hy vọng có quá nhiều mối liên hệ với Thái tử, cũng không hy vọng thành hôn với hắn sớm hơn, chỉ mong sau việc này bọn họ có thể giống như trước kia. Nói ra đạo lý như vậy. Nàng cảm thấy tự bội phục chính mình vì có thể uyển chuyển một cách hoàn hảo như vậy.Nhưng Thái tử không biết nghe như thế nào, mà vừa nghe xong, im lặng một lát, nâng mí mắt lên, bình tĩnh trả lời nàng: "Ta hiểu, thượng tiên là hy vọng trước khi thành hôn chúng ta có thể bồi dưỡng tình cảm thật tốt. Vậy đợi ta trở về Cửu Trọng Thiên gặp mặt Thiên Quân, sau khi bẩm báo với Thiên quân, sẽ đến Thanh Khâu ở một thời gian, để bồi dưỡng tình cảm với Thượng tiên."Lúc ấy nàng ngay lập tức sửng sốt, vội vàng nói: "Ta không phải..." Nhưng lời còn chưa dứt, ngoài điện đã truyền đến tiếng bước chân. Rất nhanh, một vị mỹ nhân đầu đổi mũ trùm vén rèm châu ra, xuất hiện ở cửa phòng.Giọng của nàng trong trẻo, hàm chứa ý cười: "Cần gì phải trở về Cửu Trọng Thiên bẩm báo Thiên quân? Viết một lá thư, không phải là xong rồi sao. Không phải Tam thúc ngươi bảo ngươi phải đi theo ta đến nơi nào ta muốn sao? Nơi ta muốn đi, chính là nước Thanh Khâu." Nữ tử nhìn về phía nàng: "Bạch Thiển thượng tiên, không biết lệnh tôn mấy ngày nay, có thể ở lại Thanh Khâu không?"Đây là những gì đã xảy ra đêm qua.Dưới tàng cây Bàng gia ở cửa động hồ ly, Bạch Thiển xoa xoa huyệt thái dương, không khỏi lại nói một tiếng đau đầu.Mê Cốc cũng cảm thấy khó lòng, đành phải cố gắng an ủi nàng: "Là phúc hay không họa, là họa thì trốn không thoát."Bạch Thiển nhìn hắn một hồi: "... Có mình người biết ăn nói."Mê Cốc tính tình tốt, không để tâm, còn hảo tâm hảo ý khuyên cô cô hắn: "Cô cô, nhìn vào tình hình hiện tại, cũng chỉ có thể sau này ngài chú ý nhiều hơn một chút, đừng có giở mánh khóe, nói năng lung tung trước mặt Thái tử điện hạ."Cô cô: "...... mánh khóe?"Cô cô cầm chén trà trong tay đưa lên trán hắn ném qua, Mê Cốc vội vàng trốn về phía sau.Ở chân trời phía xa bay tới mấy đóa tường vân, đoàn người của Thái tử đã đến.24.2.2023