Tâm Nhãn

Chương 27




Cuối cùng thì Kiều Uyển Lâm cũng bị mất giọng rồi, giống như một giọt nước bắn lên bàn sắt đang nóng đỏ, lèo xèo một tiếng rồi bốc khói bay hơi, cậu hé môi, nhưng trong cổ họng chỉ có thể nhả ra những âm khí không có ý nghĩa.

Mấy ngày nay liều mạng như bị ma ám, suýt nữa vấp ngã cầu thang, toàn bộ khát khao muốn kiếm được một nụ cười của người ta, đều bị một câu kết luận của Lương Thừa đập tan nát, tất cả đều trở nên vô nghĩa.

Cậu cực kỳ phẫn nộ, đúng hơn là uất hận!

Tờ thư đề cử cậu mất công mất sức đạt được trở thành giấy rác, Kiều Uyển Lâm duỗi tay ra giằng lấy, cúi người xuống nhặt những tờ còn lại lên, nghiến chặt răng cửa, để giọng nói bình ổn lại.

“Được.” Cậu gật đầu, “Em biết rồi.”

Lương Thừa nghiêng cằm, ánh mắt nhìn xuống góc bàn, ở đó đặt một vỉ thuốc đau họng rỗng tuếch, tổng cộng chín viên, tối qua Kiều Uyển Lâm luyện tập tròn chín lần.

Trận cãi nhau này kinh động tới Vương Nhuế Chi, bà không lên lầu tham gia vào, bỏ bát chè đã nấu vào tủ lạnh, đoán được hôm nay cháu ngoại sẽ không có tâm trạng ăn uống gì.

Kiều Uyển Lâm về phòng đóng cửa, cả thần kinh và thể xác đều thả lỏng. Cậu trèo lên giường, nằm ngả ở đầu giường và góc tường, hai chân gập sáu mươi độ, cả người suy sụp nhìn lên trần nhà.

Cơn phẫn nộ cực độ qua đi, cậu bắt đầu thấy buồn.

Trên hành lang có tiếng bước chân đi qua, Lương Thừa xuống lầu, sau đó xe mô tô gầm rú ra khỏi ngõ.

Kiều Uyển Lâm lấy chiếc cúc áo ở trong ngực áo phía trước ra, bốn lỗ tròn nhỏ, cậu nhìn chằm chằm một hồi lâu đến mức thấy chóng mặt, cậu nắm nó vào lòng bàn tay rồi nhắm mắt lại.

Chắc là vì quá mệt, cả người Kiều Uyển Lâm ỉu xìu, cằm tì lên huy hiệu trường ngủ thiếp đi.

Cậu ngủ hết một buổi chiều và cả một đêm, khi tỉnh dậy hai mắt nổ đom đóm, sờ lên cái cổ thon dài thấy cứng cứng, đau họng rồi, nuốt nước bọt cũng thấy đau.

Vương Nhuế Chi ra ngoài mua đồ ăn, Kiều Uyển Lâm tắm rửa xong xuống lầu ăn, chè đào đu đủ được ướp lạnh rất ngọt, cậu múc từng thìa bỏ vào miệng, điện thoại vang lên báo thức đã đặt tuần trước, nhắc nhở cậu còn một tuần nữa là đến ngày thi tiếng Pháp.

Có phải giọt nước tràn ly không? Tinh thần gần như đã hồi phục nguyên trạng của Kiều Uyển Lâm nứt ra một vết rạn, cậu không hiểu, sao lúc nào cũng có nhiều công chuyện như thế? Bận tới bận lui rốt cuộc có ích gì chứ?

Cậu muốn ngất mất, sắp sụp đổ rồi.

Quẳng thìa sứ lên khay, Kiều Uyển Lâm không kịp đứng dậy, vịn mép bàn nôn ra đầy sàn.

Khóa cửa chuyển động, Lương Thừa cầm nón bảo hiểm tiến vào huyền quan. Cả đêm không về anh có hơi mệt mỏi, ngửi thấy mùi chua nồng, ngẩng đầu lên nhìn thấy Kiều Uyển Lâm vì bị ói mà nước mắt nước mũi loang lổ khắp mặt.

Một người thậm chí còn chưa bao giờ lau bàn đang ôm hộp khăn giấy ngồi xổm xuống, cậu lau rất lâu, lâu đến nỗi Lương Thừa ngẩn ra một hồi mới thôi, anh vặn nắm cửa lại ra ngoài.

Sau khi cãi nhau, cả căn nhà đều trở nên thanh vắng.

Kiều Uyển Lâm không cố ý trốn tránh Lương Thừa, nhưng cậu đã không biết làm sao để đối mặt với Lương Thừa nữa. Cậu tự học cách bấm máy giặt, tự phơi quần áo, phơi khô thì tự mình thu vào. Cậu vẫn dùng bàn học như thường, khi Lương Thừa về thì cậu đi.

Cậu không nói câu nào, Lương Thừa cũng không để ý đến cậu.

Thật ra Lương Thừa cũng không ở nhà nhiều, trời chưa sáng đã đi, nửa đêm mới trở về, đi đòi nợ thuê hay là làm chuyện gì khác, Kiều Uyển Lâm không rõ, cũng không quan tâm nữa.

Kỳ thi tiếng Pháp rơi vào thứ Bảy, sáng sớm Vương Nhuế Chi chuẩn bị một bàn đồ ăn sáng đông tây kết hợp, bày ra bảy, tám đĩa.

Kiều Uyển Lâm ôm cặp sách đi xuống, hỏi: “Bà ngoại, bà mới phát tài hả?”

“Bà phát tài ở đâu ra? Mấy ngày nay toàn húp cháo, hôm nay bà đổi khẩu vị cho con.” Vương Nhuế Chi đặt đũa xuống, “Uống sữa hay là chè mè đen?”

Kiều Uyển Lâm muốn uống cả hai, nói: “Bỏ sữa vào chè mè đen.”

“Nhóc con này, cẩn thận không lại ói đấy.” Vương Nhuế Chi múc cho cậu bát chè mè đen, vừa phóng mắt nhìn lên lầu. Trời vừa sáng bà thức dậy, không thấy Lương Thừa ra khỏi nhà.

Trên bàn có ba đôi đũa, Kiều Uyển Lâm hiểu rồi, bà đang bày tiệc giảng hòa đây mà. Cậu giả vờ không biết, bóc một cái bánh bao thịt ra nhấm nuốt từ tốn.

Cuối ngõ lại có tiếng quát tháo, không lâu sau Lương Thừa từ trên lầu đi xuống, áo thun màu đen và chiếc quần thể thao màu đen, những khi anh không ra ngoài thì thường mặc bộ này.

Vương Nhuế Chi liền nói: “Tiểu Lương, qua đây ăn sáng đi.”

Lương Thừa nói: “Không cần đâu.”

“Nửa đêm con mới về nhà, không đói sao?” Vương Nhuế Chi quả thật là nhịn hai đứa nhóc con chiến tranh lạnh này lắm rồi, chỉ đành kể khổ, “Ít nhiều gì cũng ăn chút đi, bà bận rộn làm hết cả một bàn không thể để lãng phí được.”

Cả một bàn bữa sáng phong phú khiến người ta không thể không chú ý, cuối cùng Lương Thừa cũng không làm phật ý Vương Nhuế Chi, anh đi tới ngồi xuống.

Tiếng tranh cãi bắt đầu lên đến cao trào, có thể tưởng tượng ra được khuôn mặt đỏ bừng bừng của đương sự, phần cuối rất mãnh liệt, giọng oang oang không thể phân biệt được nam hay nữ, chỉ nghe thấy tiếng quát —— “Tôi còn để ý tới ông nữa tôi sẽ là con rùa rụt đầu!”

Kiều Uyển Lâm cúi gằm xuống ăn bánh bao, dầu mỡ trôi tuột xuống bát chè mè đen. Lương Thừa gặm một lát bánh mì sandwich đã nướng sẵn, hơi đắng, càng gặm càng thấy không muốn ăn.

Vương Nhuế Chi gượng gạo tìm chủ đề nói chuyện: “Tiểu Lương, đừng ỷ mình trẻ tuổi, nhất định phải ngủ đủ giấc đấy.”

Lương Thừa: “Vâng.”

“Mấy hôm nay con bận gì thế?” Vương Nhuế Chi hỏi.

Kiều Uyển Lâm ngẩng đầu lên, nhướng mày với bà ý bảo bà đừng nói nữa. nhưng Vương Nhuế Chi không nhìn thấy, cậu đẩy bát, nói xen vào: “Bà ngoại, phần còn lại con không ăn nữa đâu.”

Vừa đúng lúc này, Lương Thừa cũng đáp: “Thu mua vàng cũ.”

Vương Nhuế Chi hơi ngạc nhiên, nhưng không truy hỏi, quay đầu sang tiếp lời Kiều Uyển Lâm: “No chưa?”

“Dạ rồi.” Kiều Uyển Lâm lau miệng, “Con đi thi đây, buổi chiều về.”

Vương Nhuế Chi dặn dò cậu: “Kiểm tra giấy tờ đem đủ chưa, đi đường cẩn thận, đừng mua đồ ăn vỉa hè đấy nhé.”

Kiều Uyển Lâm đi đến huyền quan thay giày, móc giấy vào phòng thi từ trong túi quần ra, thấy bỏ vào balo an toàn hơn, cậu kéo khóa ra, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy chiếc chìa khóa mô tô treo trên móc.

Cửa đóng lại, Lương Thừa uống sữa xong giúp Vương Nhuế Chi thu dọn bàn ăn. Anh định ra xem Tiểu Nhạc thế nào, bây giờ cãi nhau xong rồi cũng không cần nữa.

Buổi chiều Kiều Uyển Lâm mới về, anh có thể ngủ một giấc rồi mới ra ngoài.

Lương Thừa đi ngang huyền quan liếc vội một cái rồi dừng lại, chìa khóa xe trên móc sáng lóng lánh, còn nút kết bình an móc vào chìa thì không thấy đâu.

Anh đi tới, không tìm được nút kết nhưng nhặt được giấy vào phòng thi trên tủ giày.

Cái thằng nhóc ngớ ngẩn này, đã được dặn rồi vẫn còn quên. Lương Thừa gọi cho Kiều Uyển Lâm, không bất ngờ khi cậu không nghe máy, anh cúp máy rồi gọi lại, vẫn không nhận, chắc là đã quyết tâm muốn tuyệt giao với anh rồi.

Lương Thừa bảo Vương Nhuế Chi gọi, nhưng cũng không gọi được, Vương Nhuế Chi nói: “Thằng nhóc này, giờ biết làm sao đây?”

Trên giấy có ghi địa chỉ thi, là ở một khu triển lãm ở trung tâm thành phố, đi xe taxi chắc chắn sẽ kẹt giữa đường. Lương Thừa tắt điện thoại, lấy chìa khóa xe và mũ bảo hiểm rồi ra cửa.

Xe taxi chạy bon bon trên đại lộ Minh Khang thênh thang, Kiều Uyển Lâm ngồi hàng ghế sau, ngả người ra, tâm không được yên, đài radio giao thông đang phát về một sự cố tông xe ở giao lộ cao tốc.

Cậu thấy phiền nên hỏi: “Bác tài, bác tắt đài đi được không?”

“Không được đâu, bác còn phải nắm tình hình giao thông chứ.” Bác tài xế không chịu tắt, “Nhóc con, con không thích nghe thì chơi điện thoại đi.”

Điện thoại Kiều Uyển Lâm đặt chế độ rung nhét trong cặp sách, cậu lười lấy ra.

Đợi đèn đỏ ở ngã tư, bác tài nói: “Trung tâm triển lãm có bốn cổng, dừng ở cổng nào đây?”

“Để con xem thử.” Kiều Uyển Lâm không nhớ, nên đành phải mở cặp ra, lục tìm giấy vào phòng thi, “Ủa? Mình bỏ vào rồi mà.”

Cậu bắt đầu hoảng, lại lục lần nữa kiểm tra, quả thật không có, nhớ lại trước khi ra khỏi nhà, cậu nhìn thấy chìa khóa xe của Lương Thừa, sau đó đặt giấy lên tủ giày, sau đó gỡ nút kết bình an ra, gỡ xong…

Đèn xanh rồi, bác tài đạp chân ga chạy đi.

“Tiêu rồi tiêu rồi.” Kiều Uyển Lâm vội vàng nói, “Bác tài, quay đầu lại được không.”

Tài xế khó xử nói: “Con không nói sớm, vừa qua ngã tư rồi, đường này không cho quay đầu.”

“Vậy làm sao đây?”

“Nhìn thấy tòa nhà ngân hàng ở ngã tư phía trước không? Đến đó mới quay lại được.”

Kiều Uyển Lâm dùng ánh mắt không cận thị cố gắng nhìn cũng không thấy rõ, cậu xem đồng hồ, nếu còn chậm trễ thì cậu sẽ tới muộn mất, nói: “Bác tài, ngã tư đó xa quá!”

Tài xế kiên quyết nói: “Vậy cũng hết cách rồi, quay đầu ở đây là bị phạt đó!”

Đang lúc bế tắc thì đài radio bắt đầu phát một thông tin đường phố khác, MC nói: “Các xe trên đại lộ Minh Khang chú ý —— Năm phút trước có một chiếc xe mô tô vượt quá tốc độ trên làn xe cơ động, nhiều lần vượt xe, xin hãy chú ý an toàn, kịp thời né tránh.”

Bác tài xế “chậc chậc” hai tiếng, gõ lên vô lăng nói: “Sợ nhất là mấy tay lái lụa này, nghĩ mình có mấy cái mạng không biết? Chạy mô tô tưởng mình ngầu lắm sao!”

Kiều Uyển Lâm không vui nói: “Lái mô tô thì làm sao?”

“Thì sao nữa, nguy hiểm chứ sao.” Tài xế gõ vào loa, “Con có nghe thấy đài vừa mới phát không? Trên con đường này đấy, xảy ra một tai nạn đã là giỏi lắm rồi.”

Vừa dứt lời tiếng động cơ uỳnh uỳnh loáng thoáng từ phía xa truyền tới, mã lực tối đa, như một cơn lốc xoáy vô hình, tiếng nào tiếng nấy cũng cuộn trào mãnh liệt.

Tài xế nhìn gương chiếu hậu, hốt hoảng nói: “Nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới, người trẻ tuổi bây giờ không cần mạng nữa rồi!

Kiều Uyển Lâm xoay người nhìn kính sau, dòng xe vẫn cứ chảy xuôi, một chiếc mô tô cách đó mấy chục thước đang lao nhanh tới, xuyên qua những khe hở, sượt qua từng chiếc xe hơi, ai nhìn cũng cảm thấy kinh hồn bạt vía.

Người lái mô tô đội một cái mũ bảo hiểm quen mắt, áo đen quần đen bị gió thổi phần phật, vẽ lên đường cong cánh tay. Người kia đặc biệt chú ý đến những chiếc taxi chở khách, mỗi khi đi ngang qua xe nào cũng liếc vào trong buồng xe.

Kiều Uyển Lâm thảng thốt nhìn theo, trên cửa kính hiện lên một lớp hơi nước: “Dừng xe, bác dừng xe ở ngã tư kế tiếp đi!”

Khoảng cách mấy mươi mét nhanh chóng biến mất, chiếc mô tô ngày càng tới gần, cuối cùng cũng đuổi kịp đuôi xe, vừa nhìn thấy cậu lập tức thả chậm tốc độ.

Kiều Uyển Lâm không lau lớp hơi nước trên kính, thái độ lúng túng dán mặt lên cửa sổ, cũng không quay người lại.

Đến ngã tư kế tiếp, xe taxi đỗ lại bên đường.

Lương Thừa vòng đến bên cạnh, tắt máy, đặt một chân chống xuống đất, anh đẩy kính mũ bảo hiểm lên, khóe mắt liếc đến buồng xe đưa tay ra là có thể với tới.

Cửa sổ xe hạ xuống, Kiều Uyển Lâm đã kìm nén được nỗi kinh hoảng ban nãy, thời gian gấp rút, cậu vẫn bướng bỉnh không chịu nói chuyện.

Lương Thừa lấy giấy vào phòng thi ra, đưa cho cậu, ngón tay mồ hôi đầm đìa để lại một vệt ẩm ở mép giấy.

Hai người đều không lên tiếng, một người vồn vã đuổi theo, một người hoảng hốt hô dừng xe, bây giờ lại hoàn toàn câm lặng.

Diễn xong màn kịch câm, tài xế trợn mắt, nói: “Vẫn còn bấm đồng hồ đấy, con sang ngồi xe mô tô hay là tiếp tục ngồi xe bác?”

Kiều Uyển Lâm nhét giấy tờ vào trong túi quần, nhịn một hồi mới nói: “Đi tiếp ạ.”

Cửa sổ nâng lên, chỉ lộ ra bóng người, chiếc taxi chạy xa rồi dần biến mất trên đại lộ.

Lương Thừa thu chân lại, cẳng chân đau rát, vén ống quần lên, phần da bên ngoài cẳng chân đã trầy cả một mảng.

Anh chợt nghĩ: Đúng là linh thật, xem ra không thể không treo nút kết bình an.