Tâm Nhãn

Chương 26




Tiệm sườn xám đóng cửa, Vương Nhuế Chi không dọn đồ đạc trên bàn may mà đứng ở cửa nhìn vọng ra ngoài đầu ngõ.

Lương Thừa xuống lầu rót nước, trên sống mũi hằn vết lõm do đeo mắt kính, anh đọc sách ngồi lâu quá nên cần hoạt động gân cốt một chút, anh đi tới nói: “Có cần kéo cửa cuốn không bà?”

Vương Nhuế Chi đáp: “Kéo đi, hầy, gần mười giờ rồi mà sao Uyển Lâm nó vẫn chưa về nữa, hôm nay nó đâu có đi học thêm.”

Dựa theo tốc độ xe taxi thì phải về nhà từ sớm rồi, Lương Thừa nói: “Bà gọi điện thoại hỏi thử đi.”

“Buổi chiều nó nhắn tin cho bà, nói tan học bị giáo viên giữ lại nên sẽ về muộn. Nhưng mà thế này cũng quá muộn rồi, quy định trường học không cho ở lại quá lâu.”

Năm đó Lương Thừa đi học mười giờ rưỡi mới hết tiết buổi tối, hai năm nay quen sống buông thả rồi, cũng chẳng biết đúng giờ là gì, vì thế anh không cảm thấy có gì lạ.

Vương Nhuế Chi vẫn không yên tâm, sợ Kiều Uyển Lâm bị giáo viên mắng nên buồn bã, lỡ như tái phát bệnh thì phiền phức, bà nói: “Để bà ra đầu ngõ đợi nó.”

Lương Thừa bỗng nhiên nhớ đến tối hôm đó Kiều Uyển Lâm ngồi trước cửa bị muỗi đốt, anh nhíu mày, nói: “Để con đi cho.”

Đầu ngõ tối thui không nhìn rõ, ở trên phố thì sáng hơn một chút, vài cửa tiệm chưa đóng cửa, bảng hiệu màu sắc lòe loẹt tuy hơi quê mùa nhưng trông rất thân quen.

Một chiếc xe buýt giảm tốc dừng lại, Kiều Uyển Lâm xuống xe từ cửa sau.

Trạm xe buýt cách ngõ một đoạn đường, cậu như đang đi trên hoang mạc Sahara, balo chuyển từ vai trái sang vai phải, hai bờ vai ướt đẫm mồ hôi.

Đi đến giữa đường dừng lại, cậu móc điện thoại ra bấm số Lương Thừa.

Vang lên ba tiếng, Lương Thừa bắt máy: “Alo?”

Kiều Uyển Lâm hơi giật mình, giọng nói truyền ra từ điện thoại và giọng nói thật của Lương Thừa nghe không giống nhau lắm, mang theo chút sóng điện, cùng với gió đêm và tiếng ve hòa lẫn vào nhau.

“Anh ơi, anh có nhà không?” Cậu nói, “Em sắp đến nhà rồi, anh mở điều hòa trước đi.”

Lương Thừa nói: “Không ở nhà.”

Kiều Uyển Lâm tiu nghỉu: “Muộn thế này rồi anh lại đi đòi nợ nữa à? Em hết nói nổi luôn! Thành phố Bình Hải này sao có nhiều người nợ tiền không trả thế? Còn có vương pháp nữa không?”

Lương Thừa nói: “Tôi ra ngoài uống nước ngọt.”

Từng sợi lông vừa dựng lên lập tức được ép xuống, nói xa xả một tràng cũng thấy khô miệng rồi, cậu hỏi: “Anh ở đâu thế, em cũng muốn uống.”

Lương Thừa trả lời: “Quay đầu lại.”

Kiều Uyển Lâm quay lại ngay tức thì, bên cạnh là một cái cây to, phía bên kia là con đường. Cậu hoang mang quay sang bên còn lại, hóa ra là cậu đang đứng đối diện cửa hàng tiện lợi, Lương Thừa ngồi trên ghế chân cao sau tấm kính.

Là vị trí mà bọn họ đã từng ngồi ăn khuya, Lương Thừa cầm một chai Coca Cola, còn trên cái bàn trước mặt cậu đặt một cốc soda mơ cuối cùng của cửa hàng, màu mơ xanh và nước có ga màu trắng sóng sánh bên nhau.

Điện thoại vẫn chưa cúp, Kiều Uyển Lâm hỏi: “Anh mua cho em hả?”

Lương Thừa trả lời: “Đặt đơn đi.”

Kiều Uyển Lâm quên luôn tôn nghiêm là gì, khẽ nói: “Em hết tiền rồi anh ơi.”

Lương Thừa nhìn cậu rồi nói: “Miễn phí có thời hạn.”

Ông chủ cửa hàng thấy lại là hai người bọn họ thì thở dài một hơi, tốc độ dọn hàng chậm lại.

Mông Kiều Uyển Lâm ngồi còn chưa vững đã vội vàng bóc ống hút ra cắm vào, cậu hút một ngụm thật lớn rồi há miệng “hà” một tiếng ngất ngây.

Được giải khát rồi, cậu tháo nắp cốc ra đưa cho Lương Thừa, nói: “Anh ơi, anh thử đi.”

Vị chua của mơ rất nồng, Lương Thừa không thích, thậm chí còn chau mày ghét bỏ, nói: “Tôi không thích chua.”

“Sảng khoái lắm đó.” Kiều Uyển Lâm ấm ức thay cho soda, đóng nắp lại uống một mình, “Em rất thích.”

Bọn họ ở lại không bao lâu thì về nhà, Vương Nhuế Chi hỏi bị giáo viên giữ lại có chuyện gì, Kiều Uyển Lâm liếc Lương Thừa một cái, qua quýt nói không có gì.

Trước khi ngủ, Kiều Uyển Lâm ngồi xếp bằng trên giường, đầu giường bày đơn xin ứng tuyển vị trí trưởng ban giám sát hội học sinh.

Cậu đã đồng ý với điều kiện của Đoạn Tư Tồn.

Trung học Đức Tâm rất xem trọng việc học sinh tham gia những chuyện này, ban giám sát là một bộ phận do học sinh tổ chức, tự duy trì trật tự và giúp đỡ lẫn nhau về phương diện học tập.

Về phần trưởng ban, yêu cầu điểm tích lũy phải đứng trong số hai mươi hạng đầu khối, thành tích nổi bật và ổn định, chưa từng phạm lỗi gì, ưu tiên cho những học sinh có kinh nghiệm làm ban cán sự lớp.

Phương thức tuyển chọn rất quốc tế, tổng cộng có hai vòng diễn thuyết, cuối cùng là bỏ phiếu dân chủ.

Kiều Uyển Lâm nhấc tay đỡ trán, thầm mắng chửi trong lòng.

—— Có phải Đoạn Tư Tồn tới thời kỳ mãn kinh không, rõ ràng có ý đề cử Lương Thừa, tại sao cứ phải làm khó cậu?

Cậu còn không thể báo trước cho Lương Thừa, lỡ như tranh cử thất bại, Đoạn Tư Tồn thật sự không tiến cử anh nữa thì phải làm sao? Huống hồ cậu cũng muốn tặng cho Lương Thừa một bất ngờ.

Hôm đó ngồi học cùng một bàn, cậu nhìn ra được Lương Thừa rất thích đọc sách, anh cũng nên kết thúc những ngày tháng phiêu bạt để về lại trường học rồi.

Kiều Uyển Lâm nhất thời dấy lên quyết tâm, cầm đơn xin ứng tuyển lên.

Vì ân nhân cứu mạng, phải liều thôi, bất kể thành công hay là thất bại.

Lương Thừa không hề hay biết gì về chuyện này, dần dần phát hiện ra chỉ trong một đêm mà Kiều Uyển Lâm bận đến nỗi không thể phân thân được, đến cả đi vệ sinh cũng cầm theo hai tờ giấy bản thảo.

Ban đầu, Kiều Uyển Lâm giữ bí mật rất kĩ, nhưng có một đêm cậu thức tới hai giờ sáng, gục ngủ ngay trên bàn.

Lương Thừa xách cậu lên, nhìn thấy bản thảo diễn thuyết vòng một.

Cậu đành thừa nhận mình muốn tranh cử chức trưởng ban, nhưng không nói gì khác nữa, Lương Thừa cũng không hỏi.

Từ nhỏ đã được Lâm Thành Bích hun đúc, Kiều Uyển Lâm rất có sở trường trong việc viết bản thảo, thế nào để hùng hồn phấn chấn, thế nào để hòa nhã điềm đạm, cậu đều có thể bắt được đúng ý.

Đối với cậu mà nói, việc khó là diễn thuyết trước công chúng, dù gì đến cả việc đánh đàn trước mặt họ hàng cậu cũng muốn trốn quách đi.

Sau khi trau chuốt bản thảo, cậu leo lên sân thượng luyện tập, sợ mở đèn sẽ làm người khác chú ý, vì thế chỉ mở đèn pin, đứng trong đêm tối lớn giọng đọc diễn cảm.

Kết quả Lương Thừa vừa lên lầu thì nhìn thấy chùm sáng trắng bay tới bay lui trên sân thượng, y như ma quỷ.

Kiều Uyển Lâm đọc đến khản cả giọng, ngậm tờ giấy trong miệng leo xuống cầu thang, leo được một nửa phát hiện cầu thang đứng yên một cách thần kỳ.

Xuống tới ban công vừa quay người lại thì thấy Lương Thừa đang đứng khoanh tay dựa trên hành lang, không biết đã đứng từ khi nào.

“Anh…” Bản thảo cưỡi gió chao liệng từ trên môi Kiều Uyển Lâm xuống, “Anh đứng đây làm gì thế?

Lương Thừa giơ tay ra đón lấy, giũ một cái: “Tôi còn tưởng là bầu cử tổng thống Mỹ, nên đứng lại nghe thử một lát.”

Kiều Uyển Lâm thấy bẽ mặt quá, không tin lắm mà hỏi: “Anh nghe rồi, vậy anh cảm thấy thế nào?”

Lương Thừa cảm thấy âm sắc của chàng thiếu niên này rất trong trẻo, phát âm tiếng Anh cũng rất chuẩn, nhưng tốc độ nói khi nhanh khi chậm, tiết tấu chưa ổn lắm.

Anh quay người về phòng, nói: “Gió lớn quá nghe không rõ, lần sau tập nói ở trong phòng đi.”

Kiều Uyển Lâm đuổi theo sau: “Làm gì có gió đâu, cầu thang cũng không lắc lư mà.”

Thứ Tư là ngày diễn ra vòng diễn thuyết, lần đầu tiên Kiều Uyển Lâm thắt cà vạt một cách quy củ. Trước khi lên sân khấu Diêu Phất nói với cậu đừng căng thẳng, cứ xem sân khấu như đàn piano, còn khán giả như các cô dì chú bác ở nhà.

Cậu cảm thấy mười ngón tay tê dại.

Khi thật sự đứng trên sân khấu, Kiều Uyển Lâm không còn nhìn rõ những gương mặt bên dưới nữa, trong đầu cậu chỉ nhớ đến Lương Thừa, nhớ đến cốc soda mơ chua khi nuốt xuống lại trở nên ngọt ngào.

Diễn thuyết rất thuận lợi, trước vòng diễn thuyết thứ hai có thể tiến hành vận động bỏ phiếu trong trường.

Những ứng cử viên khác đều lợi dụng thời gian nghỉ giữa tiết và tiết học buổi tối để đi vận động ở mỗi lớp. Kiều Uyển Lâm chẳng thèm đá động gì, mỗi giờ nghỉ cậu đều gục trên bàn ngủ bù.

Đi vận động từng lớp quá tốn sức lực, cậu chê mệt.

Dây dưa đến trưa thứ Sáu, Kiều Uyển Lâm cuối cùng cũng chịu hành động, dẫn theo mấy bạn học biết chơi nhạc cụ ở lớp số Một kéo đến một nơi mà dường như thầy trò toàn trường đều có mặt —— Căn tin.

Kèn clarinet, đàn vĩ cầm, kèn saxophone, Kiều Uyển Lâm biểu diễn một màn hòa tấu, thành viên của câu lạc bộ vũ đạo và câu lạc bộ âm nhạc đều bị kéo theo, tất cả mọi người ở căn tin vừa ăn vừa uống, vừa hát vừa nhảy như đang mở một buổi dạ tiệc.

Vì để cám ơn sự giúp đỡ của bạn bè, Kiều Uyển Lâm khao các bạn đi ăn. Lúc gọi món, cậu trốn ra một bên gọi điện thoại cho Kiều Văn Uyên, nũng nịu nói: “Ba ơi, mau chuyển tiền cho con đi, chuyển luôn hai tháng nha.”

Đêm hôm đó, Lương Thừa tựa đầu giường tắt âm điện thoại.

Kiều Uyển Lâm thì dựa vào bàn, nằng nặc đòi tập dợt một lần nữa, cậu nói: “Sáng mai là quyết chiến rồi, anh nghe giúp em thêm một lát nữa đi.”

Lương Thừa phục cậu luôn: “Lần cuối cùng.”

“Dạ.” Kiều Uyển Lâm đưa bản thảo cho anh, cậu đọc thuộc lòng, “Em bắt đầu đây.”

Đêm đã khuya, những con sâu trên cây cũng nép lá mà ngủ, Kiều Uyển Lâm mặc quần ngủ bông ngắn, móng tay gãi gãi đầu gối, tiết tấu đã ổn định rồi nhưng đầu gối thì đỏ ửng một mảng.

Lương Thừa cúi xuống nhìn bản thảo, bỗng nhiên anh ngước lên nhìn Kiều Uyển Lâm.

Cậu đứng hình, hoang mang hỏi: “Sao đột nhiên nhìn em?”

Lương Thừa nói: “Chẳng lẽ khán giả không được nhìn cậu sao?”

Kiều Uyển Lâm nuốt câu nói từ tận đáy lòng —— Anh và khán giả không giống nhau mà.

Lương Thừa ngáp một cái.

Kiều Uyển Lâm tiêu tán hết hứng thú, tiu nghỉu nói: “Có phải chán lắm không?”

“Cũng bình thường.” Lương Thừa trả lời, “Diễn thuyết không có gì mới, hay là cậu đổi sang hình thức khác đi?”

“Đổi thành gì?”

Lương Thừa trêu: “Tấu nói.” (*)

(*) tấu nói: một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt

Kiều Uyển Lâm sững lại: “Anh không trêu em thì anh chết à!”

Cậu rời khỏi ghế bổ nhào tới, định cho Lương Thừa một đấm nhưng không đánh trúng, nắm đấm bị Lương Thừa bọc lại trong tay anh, nhẹ nhàng quật cậu ngã lên giường.

Vừa dính lên đệm giường mềm mại là gân cốt Kiều Uyển Lâm mất hết sức lực, cậu mệt mỏi không muốn làm gì hết, thương lượng với Lương Thừa: “Anh ơi, hôm nay em ngủ ở đây được không?”

Lương Thừa nói: “Không được.”

Kiều Uyển Lâm lưu luyến rời đi, đến cửa tắt đèn, ở trong bóng tối nhìn hình dáng Lương Thừa nằm trên giường lí nhí nói: “Ngày mai nhất định em sẽ làm được.”

Hôm sau Lương Thừa thức dậy, lầu hai đã im phăng phắc.

Hội trường lớn của Đức Tâm chật kín người, Kiều Uyển Lâm đứng trong cánh gà, trên cổ áo sơ mi cài huy hiệu trường, ở túi áo phía trước cất một chiếc cúc áo màu trắng.

Trước khi lên sân khấu, cậu bấm số điện thoại Lương Thừa.

Lương Thừa đeo tai nghe, dựa trên lan can ban công nghe máy.

Cuộc trò chuyện dông dài làm thân máy nóng hầm hập, lần này Kiều Uyển Lâm nghĩ đến tài liệu sinh học cậu chụp lén, nghĩ đến những dòng chú giải viết ngoáy, nghĩ đến bàn tay ba năm trước che trên mắt cậu.

Bàn tay đó lái mô tô rất ngầu, khi vung nắm đấm rất dữ, nhưng cậu càng hy vọng bàn tay đó có thể cầm bút, tương lai theo đuổi ước mơ mà cầm dao phẫu thuật.

Đoạn Tư Tồn ngồi ở hàng ghế đầu tiên, trên chân đặt một tập hồ sơ, bên trong là thư đề cử ông đã viết xong, cùng với tờ sơ yếu lý lịch mà trợ giảng thí nghiệm ứng tuyển phải điền.

Khi tiếng vỗ tay vang lên như sấm rền, Lương Thừa mới cúp máy.

Trong phòng bếp dưới lầu đang nấu chè đào đu đủ, mùi ngọt thanh lan ra khắp nhà, Lương Thừa về phòng, ngồi ở đầu giường lật một cuốn sách mới.

Một tiếng đồng hồ sau, xe taxi rẽ vào ngõ chạy đến tận trước cửa nhà, vị hành khách nóng vội đá tung cửa, trong tiếng trách cứ của tài xế mà cất cao giọng: “Lương Thừa! Anh ơi!”

Kiều Uyển Lâm không thèm thay giày đã chạy lên lầu xông vào phòng ngủ, thở hổn hển, sắc mặt kích động đỏ ửng lên.

Con ngươi Lương Thừa đen nhánh, nét cười nhạt ẩn chứa trong đó không dễ nhìn ra, anh đứng dậy nói: “Xem ra là đắc cử rồi.”

Kiều Uyển Lâm vốn chẳng hề quan tâm tới chuyện làm trưởng ban, cậu luống cuống mở tập hồ sơ, đổ hết giấy tờ bên trong lên giường.

Cậu toét miệng cười: “Anh xem nè!”

Lương Thừa liếc về phía đống giấy, thư mời đảm nhiệm chức vụ trợ giảng thí nghiệm, tờ sơ yếu lý lịch, thư đề cử bị đè bên dưới, anh rút ra, nhìn thấy rõ chữ ký của Đoạn Tư Tồn.

Ánh mắt anh chợt lạnh đi, anh hỏi: “Đây là gì?”

“Thư đề cử trợ giảng thí nghiệm đó!” Kiều Uyển Lâm rất phấn khích, “Thầy Đoạn là trưởng ban học vụ, có lời đề cử của thầy ấy anh có thể được nhận vào, chỉ cần vượt qua bài kiểm tra là có thể làm trợ giảng ở Đức Tâm rồi!”

Lương Thừa lại nhìn sơ yếu lý lịch, nét sững sờ trên mặt thoáng lướt qua, anh nói: “Đoạn Tư Tồn đưa cho cậu sao? Ông ấy có còn nói gì với cậu nữa không?”

Kiều Uyển Lâm ngẩng đầu, hớn hở tranh công: “Thầy ấy nói chỉ cần em được chọn làm trưởng ban giám sát học tập là được rồi!”

Lương Thừa vò nát tờ giấy, lạnh lùng hỏi: “Cậu vì chuyện này mà đi tranh cử?”

“Phải đó, đây là điều kiện thầy Đoạn đưa ra.” Kiều Uyển Lâm nói, “Em hy vọng anh tham gia đợt tuyển dụng này, nên hỏi nhờ thầy ấy, thầy ấy nói em phải được chọn làm trưởng ban. Em thật sự được chọn đó, hôm nay vừa xuống sân khấu là thầy ấy đã đưa ngay cho em!”

Lương Thừa làm thinh một hồi, giận đến nỗi bật cười, chế nhạo cậu: “Đúng là khờ khạo, ông ấy đưa ra điều kiện là cậu nhận lời ngay sao?”

“Vì anh nên em mới đồng ý.” Kiều Uyển Lâm lại gần, hai tay ôm lấy cánh tay Lương Thừa, “Anh ơi, anh điền sơ yếu lý lịch trước đi, anh có ảnh chưa? Không có thì buổi chiều chúng ta đi chụp, còn có thẻ ngân hàng nữa, để còn trả tiền lương chứ.”

Bỗng nhiên, Lương Thừa đẩy cậu ra, nói: “Tôi sẽ không đồng ý.”

Kiều Uyển Lâm ngây ra: “Tại sao?”

“Không tại sao cả.” Lương Thừa chống đối rất rõ ràng, “Tôi không bảo cậu làm những chuyện này, sau này đừng tự tiện làm theo ý mình nữa.”

Kiều Uyển Lâm bị giội một chậu nước lạnh xuống đầu, bởi vì đó là Lương Thừa nên càng lạnh hơn, làm hơi nóng toàn thân đều tiêu tán hết. Cậu ngẩn ra một hồi mới lên tiếng: “Em không nói anh biết… là vì muốn cho anh một bất ngờ.”

Lương Thừa nói: “Tôi không cần.”

Kiều Uyển Lâm không đầu không đuôi hỏi: “Không cần cái gì? Công việc, bất ngờ, hay là không cần em? Bởi vì không cần, cho nên anh mới không quan tâm sao?”

“Đúng.” Lương Thừa lạnh nhạt nói, “Tất cả những thứ trên tôi đều không quan tâm.”

“Thành tích của anh tốt như thế, sách cũng không rời tay.” Kiều Uyển Lâm không chịu từ bỏ, “Vì sao anh cứ muốn đi đòi nợ, đi mạo hiểm? Công việc này chẳng lẽ không tốt bằng những thứ vớ vẩn đó ư?”

Lương Thừa trả lời: “Cuộc sống của tôi vốn dĩ đã vớ vẩn rồi, bỏ học, đánh nhau, hôm nào đó bị người ta đâm cho một nhát, thỉnh thoảng có cảnh sát tìm tới tận cửa, cậu thấy không vừa mắt thì có thể đuổi tôi đi.”

Kiều Uyển Lâm kiên nhẫn đến cực độ, lớn giọng gào lên: “Nhưng em không muốn anh sống như vậy!”

Lương Thừa nhìn thẳng vào mắt cậu, cũng cất cao âm lượng: “Tôi sống hay chết, sống như thế nào cũng đâu có ảnh hưởng gì đến cậu đâu phải không? Đóa hoa trong nhà kính như cậu có thể nào đừng quan tâm đến cỏ dại chịu khổ như thế nào được không?”

“Anh từng cứu em, em báo đáp anh có gì là sai sao?”

“Tôi không cần cậu báo đáp.” Mỗi một chữ Lương Thừa nói ra đều rất nặng nề, “Tôi cũng không muốn nợ tình của cậu.”

“Tình gì?” Kiều Uyển Lâm hỏi, “Tình bạn ư?”

Hôm nay cậu đã nói quá nhiều, cổ họng đau nhói lên, từng âm lên dường như đều vỡ giọng: “Anh chưa từng coi em là bạn! Anh xem em là hàng xóm phòng đối diện, là chó con, anh vui thì anh đối xử tốt với em, anh bực bội thì cách xa em ngàn cây số!”

Cậu bùng nổ thật rồi: “Lương Thừa, thân với anh một chút, gần anh thêm một chút, mẹ kiếp sao lại khó như vậy?! Ứng Tiểu Quỳnh thì được, lão Tứ thì được, Tiểu Nhạc cũng có thể được, tại sao chỉ mình em là không được!”

Lương Thừa vẫn rất cứng đầu, tàn nhẫn nói: “Bởi vì chúng ta không phải người chung đường.”