Vất vả một chuyến, cơn buồn ngủ của Lương Thừa cũng tiêu tán hết, liên hệ khách hàng đi xem hàng, sau khi cúp máy thì có điện thoại gọi tới, là Ứng Tiểu Quỳnh.
“Alo?” Lương Thừa nghe máy, “Anh Ứng.”
Ứng Tiểu Quỳnh nói: “Mày còn biết anh là anh mày à, bao lâu rồi chưa tới quán hả?”
Lương Thừa nói: “Gần đây hơi bận.”
“Bận cái gì?” Ứng Tiểu Quỳnh hỏi, “Bận sự nghiệp hay là bận tình yêu?”
Nhiệt độ tăng lên, Lương Thừa đứng dưới ánh mặt trời uể oải bơ phờ, nói: “Hạng người như em thì có thể có tình cảm với ai được chứ, bận kiếm tiền thôi.”
“Mày là hạng người gì?” Ứng Tiểu Quỳnh không đồng ý, “Không thiếu cái tay cái chân nào, lại không phải thằng khờ thiếu não, sao lại không thể có tình yêu được?”
Lương Thừa nói: “Anh có chuyện gì không?”
“Đương nhiên là có.” Ứng Tiểu Quỳnh nói, “Chuyện lớn luôn, qua đây được không?”
Lương Thừa không cho là như vậy, đối với loại người như bọn họ mà nói thì không có chuyện gì có thể gọi là “chuyện lớn” được, anh đáp: “Hôm nay không được, ngày mai đi.”
Trong trung tâm triển lãm bật điều hòa vừa đủ, bao nhiêu mồ hôi Kiều Uyển Lâm đổ trên đường đều bốc hơi hết rồi, giấy vào phòng thi đặt bên cạnh, bên trên hằn vân tay của hai người.
Kỳ thi tiếng Pháp kết thúc, Kiều Uyển Lâm cuối cùng cũng được nghỉ xả hơi. Có lúc cậu rất sợ, sợ mình chưa tắt thở vì bệnh tim thì đã đột tử vì việc học.
Tâm trạng của cậu cũng không hẳn là tốt, phòng ăn của trung tâm triển lãm bày đủ loại món ăn nhưng cậu không muốn ăn, lượn một vòng chỉ dừng lại mua một quyển tạp chí “Bóng rổ”.
Về đến nhà, trong nhà không có ai, Vương Nhuế Chi đi đến hội người mẫu còn Lương Thừa dường như là không về nhà.
Kiều Uyển Lâm lên giường nằm, mở tạp chí ra giải sầu, sức khỏe của cậu không cho phép cậu tham gia những loại vận động mạnh, cho nên chưa từng tham gia bất kì hoạt động thể thao nào.
Lúc nhỏ cậu thường hay vào sân bóng xem người ta chơi, càng xem càng thấy buồn, sau này chỉ xem tạp chí và các cuộc thi trên truyền hình mà thôi.
Mãi cho đến ba năm trước, vì để tìm Lương Thừa mà lại một lần nữa cậu vào sân bóng rổ. Sân bóng rổ của trung học số Bảy rất lớn, mỗi chiều thứ Bảy các nam sinh đều tới chơi bóng, cậu mới lớp Tám, gầy gò trắng bệch, bỗng nhiên khiến người ta chú ý.
Thỉnh thoảng có người hỏi cậu đang đợi ai, cậu nói “Anh của em”, lâu dần mọi người đều tưởng là em trai của một học sinh nào đó, thật ra người cậu đợi chưa bao giờ xuất hiện.
Cậu vẫn còn nhớ rất rõ, khi đó cậu lấy hết dũng cảm nhìn chăm chú ánh mắt từng người, hy vọng có ai đó nhìn thấy cậu thì sực tỉnh nói “Là em à, là đứa nhỏ anh đã cứu phải không”.
Nhưng năm lần bảy lượt, thứ cậu nhận được chỉ có sự khó hiểu và hoài nghi.
Móng tay Kiều Uyển Lâm quét qua trang tạp chí bóng loáng, loẹt xoẹt, tay cậu nổi da gà, cậu úp tạp chí lên mặt, hít sâu một hơi ngửi mùi giấy mực.
Tìm được thì cũng có ích gì đâu, Lương Thừa không cần cậu, cũng không quan tâm đến cậu.
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới, trên cầu thang có tiếng vang nhỏ nhẹ, chân Lương Thừa bị đau, tốc độ bước cầu thang cũng chậm hơn, anh móc chìa khóa xe lắc qua lắc lại.
Dừng trên hành lang, anh gõ cửa.
Kiều Uyển Lâm trợn trừng mắt, lấy tạp chí ra sững sờ trên giường, ngón chân bấu lấy drap giường, không dám tin Lương Thừa lại chủ động gõ cửa phòng cậu.
Lúc này, Lương Thừa ở ngoài cửa gọi: “Kiều Uyển Lâm?”
Giọng điệu ung dung, còn hơi nuốt chữ, nhưng tiếng gọi này phá vỡ bầu không khí im lặng suốt một tuần qua, cũng khiến Kiều Uyển Lâm ý thức được, vẻ điềm tĩnh của cậu là giả vờ, cậu lúc nào cũng để ý, cũng ôm cục tức trong lòng, cũng không có cách nào hòa tan sự ấm ức.
Cậu mô phỏng cách nói của Lương Thừa, trầm giọng nói: “Có chuyện gì?”
Lương Thừa nói: “Nút kết bình an.”
Kiều Uyển Lâm móc ra nút kết bình an từ trong túi, cậu thật sự không hiểu, công việc cậu vất vả giành lấy thì anh không cần, lại đi thèm khát món đồ chơi xoàng xĩnh này.
Cậu nói dối: “Anh cũng có xem em là bạn đâu, em mang đi hối lộ giám thị canh thi rồi.”
Lương Thừa hỏi: “Vậy lấy được bằng chưa?”
Điểm số còn lâu lắm mới công bố, Kiều Uyển Lâm nói: “Anh quan tâm em lấy được bằng chưa làm gì, nhành cỏ dại như anh bớt quan tâm đến đóa hoa trong nhà kính như em đi, chúng ta không phải người chung đường.”
Thái độ của Lương Thừa từ đầu đến cuối vẫn rất điềm nhiên, anh nói: “Xem như tôi chưa hỏi.”
Kiều Uyển Lâm vội vàng nói không suy nghĩ: “Ngày mai em đi rồi!”
Bên ngoài đột nhiên trở nên yên tĩnh, mãi một lúc lâu cũng không có âm thanh gì. Kiều Uyển Lâm để chân trần xuống giường, đi tới cửa mở ra một khe hẹp, hành lang trống trơn, Lương Thừa đã về phòng từ lâu rồi.
Kiều Uyển Lâm: “…”
Hôm đó Lương Thừa nói rất đúng, cậu thật sự là một đứa khờ khạo.
Kiều Uyển Lâm thất vọng đóng cửa lại, dùng lưng đè lên, tập hồ sơ kia vẫn đặt trên tủ đầu giường, ngày mai chính là ngày cuối cùng hết hạn nộp đơn.
Sáng sớm hôm sau, vết thương ở cẳng chân Lương Thừa kết vảy, tắm xong đứng trước bồn rửa mặt, nghiêng người dán sát vào gương, cạo lớp râu trên mặt.
Râu lún phún nhìn không quá rõ, anh cầm dao cạo ngước cằm lên, cạo được một nửa, Kiều Uyển Lâm mang đôi mắt kèm nhèm tiến vào, mái cũng dựng lên.
Hai người đối mắt nhìn nhau trong gương, dựa theo quy luật mấy ngày gần đây, đáng lẽ Kiều Uyển Lâm phải quay đầu bỏ đi, nhưng hôm nay cậu giả vờ như không thấy mà đi đến bên cạnh Lương Thừa.
Khom người vốc nước lạnh lên mặt, tỉnh táo rồi, rũ lông mi xuống đánh răng, súc miệng, lau mặt xong thì cầm cả khăn mặt đi luôn.
Cửa phòng mở toang, Lương Thừa quay lại nhìn thấy Kiều Uyển Lâm ngồi xổm trên sàn, vali đặt nằm ngang, quần áo, dụng cụ học tập và vật dụng hàng ngày chất thành một ngọn núi.
Kiều Uyển Lâm vùi đầu vào thu dọn hành lý, những sợi tóc dựng lên cũng ỉu xìu mà xẹp xuống rồi.
Lương Thừa liếc một cái rất vô tình, không có hứng thú hỏi, về phòng cầm điện thoại ra ngoài.
Xe mô tô chạy đi xa, Kiều Uyển Lâm nản lòng nhét đôi vớ vào khe hở.
Vốn chỉ là lời nói trong lúc nóng giận thôi, nhưng đàn ông đàn ang nhất ngôn cửu đỉnh, bây giờ phải cứng đầu thực hiện thôi.
Còn về phần đi đâu, cậu không muốn về nhà nên định đến chỗ Lâm Thành Bích ở vài ngày.
Lâm Thành Bích bận rộn công việc, cậu lo nếu đột nhiên tìm tới tận nhà thì sẽ bị mắng, quyết định kéo Vương Nhuế Chi vào chống lưng. Cậu cũng nghĩ lí do rồi, cứ nói là bà ngoại làm một cái sườn xám nên bảo cậu đưa sang.
Hôm nay tiệm không mở bán, bà ngoại định đi tham dự buổi diễn của hội người mẫu nên lục ra một cái bóp khóa kẹp (*) trong kho rồi xách về phòng soi gương.
Kiều Uyển Lâm rón rén xuống lầu, thấy cửa không khóa, cậu chui vào kho lấy trộm sườn xám.
Quá nhiều kiểu dáng, màu đỏ thì quá chói, màu trắng thì quá đơn giản, chọn tới chọn lui ra được một cái màu cà phê, mấy mẫu giày thể thao gần đây cũng có màu này.
Kích thước hình như hơi dài, Kiều Uyển Lâm ướm thử lên người mình, cậu cao một mét bảy sáu, váy rũ tới cẳng chân.
Vương Nhuế Chi trang điểm xong sắp ra ngoài, đi đến trước cửa kho hàng, móc khóa lên bấm một cái, lách cách, rút chìa khóa ra nhét vào bóp.
Kiều Uyển Lâm đang đắm chìm trong thế giới của mình, đột nhiên bừng tỉnh.
Đáng lẽ phải chọn một cái không hợp, đến lúc đó Lâm Thành Bích không thích thì cậu còn cầm về, trong tiệm cũng không mất mát gì.
Chọn sườn xám xong, Kiều Uyển Lâm trước tiên dán tai vào cửa nghe ngóng, bên ngoài không có tiếng động, cậu nhẹ nhàng kéo cửa ra.
Nhưng mà, cửa khóa rồi.
Kiều Uyển Lâm lại kéo cái nữa, không mở được, cậu cầm tay nắm cửa kéo thật mạnh, móc khóa kêu lanh lảnh, vẫn không mở được.
“Chết tiệt, không phải chứ?” Cậu hơi mê man rồi, hét ra ngoài, “Bà ngoại?”
“Bà ngoại, bà đi rồi hả?”
Vương Nhuế Chi đã đi rất xa rồi.
Kiều Uyển Lâm vẫn không chịu từ bỏ mà đập cửa: “Bà ngoại! Bà ngoại! Bà Vương!”
Đập đến nỗi đỏ hết cả tay, còn đạp cửa mấy cái, nhưng vẫn không có chuyện gì xảy ra, điện thoại cũng không đem theo, bây giờ gọi trời trời không đáp, gọi đất đất không thưa.
Nhà kho chật hẹp không có cửa sổ, trong ngày hạ oi bức này giống như là một cái lò nướng bốn mặt không lọt gió, Kiều Uyển Lâm dần dần nóng nực toát mồ hôi, không gọi được nữa, men theo vách tường trượt xuống ngồi trên sàn.
Nhất thời cậu nghĩ đến rất nhiều người, bà ngoại, Lâm Thành Bích, Kiều Văn Uyên, Diêu Phất, Điền Vũ, cả Đoạn Tư Tồn cũng nghĩ tới một xíu, thậm chí còn nghĩ đến ông chủ cửa hàng tiện lợi.
Cậu liên tục ra mồ hôi, chỉ có miệng là ngày càng khô, muốn uống nước, uống soda mơ.
Không nhịn được mà nghĩ tới Lương Thừa.
Tại một nhà hàng lẩu trong khu tập trung thương mại của thành phố, trên cửa có viết “Chuyển nhượng”, trong sảnh thoang thoảng mùi nguyên liệu cà ri, Lương Thừa ngồi trên ghế chơi điện thoại, hơi chau mày.
Ứng Tiểu Quỳnh ngồi đối diện hút thuốc, hỏi: “Sao, ổn chứ?”
Lương Thừa nói: “Anh định mua lại nhà hàng này thật à?”
“Ừm, quán nhậu vỉa hè đảo lộn ngày đêm, hứng gió phơi nắng, không bằng có một nhà hàng đàng hoàng.” Ứng Tiểu Quỳnh đã khảo sát rồi, “Ông chủ nhà hàng này là người Ấn Độ, sặc mùi cà ri, người Bình Hải chúng ta cũng chỉ thưởng thức của lạ rồi thôi, cho nên làm ăn không tốt lắm.”
Lương Thừa ngẩng đầu biểu thị mình đang nghe, rồi lại cúi đầu xem điện thoại, nói: “Anh nên bàn bạc với chị Ngọc ấy, chứ em không hiểu làm ăn.”
“Lâu không xuất hiện nên nhớ mày chứ chi.” Ứng Tiểu Quỳnh nói, “Gần đây kiếm tiền gì thế?”
Lương Thừa trả lời: “Thu mua vàng cũ.”
Ứng Tiểu Quỳnh bật cười, nói: “Suýt nữa anh quên, mày biết xem vàng, màu sắc, tổn hại, so giá cả… phiền vãi. Được đi học là khác liền, năm đó cùng nhau học, còn có sửa chữa máy móc, anh chẳng còn nhớ chút gì.”
Lương Thừa không muốn nhớ lại, gõ gõ màn hình có vẻ không kiên nhẫn. Ứng Tiểu Quỳnh ấn đầu thuốc vào gạt tàn, nhân lúc này xem trộm, nói: “Mày mở WeChat tám trăm lần rồi đó, muốn tìm ai trò chuyện à?”
Lương Thừa úp màn hình xuống chân, nói: “Không có.”
Ứng Tiểu Quỳnh hỏi: “Chuyện cân nhắc mua nhà hàng anh không phân thân ra được, có một việc đây, nhận không?”
Lương Thừa nhìn chằm chằm vết dầu bóng loáng trên mặt bàn, có thể lau sạch được không, một khi bị bẩn thì có lau cách mấy, còn có thể khôi phục lại sự sạch sẽ ban đầu không?
Ứng Tiểu Quỳnh thúc giục: “Lúc trước chưa từng thấy mày lằng nhằng như vậy, nhanh lên đi, cho câu trả lời dứt khoát đi.”
Lương Thừa hoàn hồn, nói: “Lần này em không nhận.”
“Chắc chưa?” Ứng Tiểu Quỳnh giơ chiếc đồng hồ vàng giả trên cổ tay lên, “Mười giờ anh trả lời tin nhắn của người ta đấy.”
Còn năm phút nữa, WeChat nhận được một tin nhắn, Lương Thừa lật điện thoại lên xem, lão Tứ hỏi anh địa chỉ, buổi trưa cùng nhau thưởng thức lẩu cà ri ở nhà hàng này.
Danh sách bên dưới là một chuỗi các khách hàng mua vàng cũ, có nam có nữ, Lương Thừa trượt xuống, sắp trượt đến cuối thì nhìn thấy ảnh đại diện của Kiều Uyển Lâm.
Nội dung trò chuyện dừng lại vào ngày tranh cử chức trưởng ban, Kiều Uyển Lâm ở cánh gà gửi cho anh:
Anh ơi, sắp đến lượt em rồi, em gọi điện thoại cho anh được không?Anh nói được, Kiều Uyển Lâm trả lời lại một cái sticker con heo nhỏ xoay vòng tròn.
Ứng Tiểu Quỳnh đang định gọi điện thoại thì thấy Lương Thừa tự dưng cầm điện thoại đứng phắt dậy, đôi chân dài sải bước rời khỏi lô ghế, hắn gọi: “Này! Đi đâu đấy!”
Lương Thừa dường như không nghe thấy, anh đi thẳng không thèm quay đầu lại.
Trời trong xanh lạ thường, cây long não ở trên phố không che được bao nhiêu tia tử ngoại, những luống hoa nhài dưới gốc cây đang phơi nắng gắt, dù đang nở rộ nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể ngọc nát hương tan.
Lương Thừa lái xe về ngõ Vãn Bình, các cửa sổ trong nhà đều đóng kín, oi bức và yên tĩnh, dường như chẳng có ai ở nhà.
Anh đứng ở huyền quan một lúc lâu, hiếm thấy thật, anh vứt bừa chìa khóa lên tủ giày, bước từng bước chậm rãi lên lầu.
Đi đến trước cửa, Lương Thừa dừng lại —— Đống hành lý vẫn chất trên sàn, quần áo chất chồng loạn xạ, điện thoại của Kiều Uyển Lâm vứt trên một cuốn tạp chí.
Trong phòng tắm và ban công đều không có ai, sân thượng cũng trống trơn, Lương Thừa tìm một vòng rồi xuống lầu, nhìn thấy trên móc tường ở cửa còn treo chìa khóa của Kiều Uyển Lâm, mấy đôi giày thể thao cũng không thiếu đôi nào, dép lê thì không có ở đây.
Chẳng lẽ chưa đi? Những nơi quét bằng mắt thường đều không nhìn thấy bóng người đâu.
Lương Thừa đứng giữa nhà, gọi: “Kiều Uyển Lâm?” Vẫn im phăng phắc, bỗng nhiên anh cảm thấy hành vi của mình thật ngốc nghếch, chạy về đây làm gì chứ, người ta đi hay chưa cũng có liên quan gì đến mình đâu.
Lương Thừa xoay người định đi, chợt, trong căn nhà tĩnh mịch vang lên tiếng lách cách.
Một hai giây sau lại vang lên một lần nữa, sau đó lách cách, lách cách, lách cách một cách có tiết tấu.
Lương Thừa phán đoán nguồn âm thanh, bước lại gần kho chứa đồ ở cuối hành lang, tiếng vang ngày càng rõ ràng, cửa khóa lại, anh gọi lần nữa: “Kiều Uyển Lâm?”
Tiếng lách cách vang lên như đang trả lời anh.
Kiều Uyển Lâm buông dây đèn ra, cánh tay rũ xuống, toàn thân cậu ướt đẫm mồ hôi, ngột ngạt đến nỗi không thở được, sau gáy cọ trên vách tường ra một lớp xám trắng.
Nghe thấy Lương Thừa trở về, không biết anh có cứu cậu lần thứ hai không.
Khóa cửa vang lên, Lương Thừa thử đập xuống để mở ra. Anh không có chìa khóa, lục khắp các tủ tìm được một cái cờ lê cỡ lớn, anh cố nện thật mạnh vào cái khóa.
Lực nện mạnh mẽ làm rung cả cửa, tim Kiều Uyển Lâm cũng run rẩy theo.
Rầm, rầm, Lương Thừa không giảm lực tiếp tục nện bảy tám cái nữa, phá được khóa rồi, anh liền đá cửa ra.
Kiều Uyển Lâm nằm khoèo trên sàn, đầu rũ xuống, tóc ướt bết bát dính trước trán, cậu không còn sức ngẩng đầu lên, nghiêng người một cái là lại đổ xuống.
Lương Thừa sững mất hai giây rồi vội vàng ngồi xổm xuống, một tay đỡ mặt Kiều Uyển Lâm, gò má lạnh buốt, anh không kịp do dự, lập tức vòng tay qua sau tóc mai đỡ gáy Kiều Uyển Lâm.
Tay còn lại đỡ dưới đầu gối cậu, định bế cậu nằm thẳng lại, anh thấp giọng nói: “Kiều Uyển Lâm, đừng ngủ.”
Bỗng nhiên, Kiều Uyển Lâm yếu ớt thưa một tiếng, giơ tay lên bám vào vai anh.
Kiều Uyển Lâm mở mắt ra, há miệng lớn hút không khí vào phổi, vừa thở dốc vừa nói: “Em sắp bị ngạt chết rồi… Cũng may anh trở về.”
Tuy hơi thở bên tai rất nặng nhưng Lương Thừa lại thở phào nhẹ nhõm, vừa định buông tay ra thì Kiều Uyển Lâm liền ôm chặt cổ anh như muốn mọc trên người anh vậy.
Bàn tay định đẩy ra lại dời đến sau lưng, Lương Thừa vuốt lưng cho Kiều Uyển Lâm bình tĩnh hơi thở.
Lúc bị nhốt ở đây, Kiều Uyển Lâm đã suy nghĩ rất nhiều, tất cả mọi chuyện có phải đều là lỗi của cậu không? Có phải cậu giống như Kiều Văn Uyên, không bao giờ quan tâm đến mong muốn của đối phương?
Cậu nằm sấp trên vai Lương Thừa, không nhìn thấy mặt anh có thể thả lỏng hơn, cậu nói: “Sau này em sẽ không tự ý quyết định nữa, lần này anh bỏ qua cho em được không anh?”
Thần kinh sắt thép của Lương Thừa bị cậu nhéo một phát, vốn định đẩy Kiều Uyển Lâm ra, nhưng hai cánh tay đầm đìa mồ hôi kia giống như một sinh vật biển phụ thuộc vào anh, khó mà bóc ra được.
Kiều Uyển Lâm nói: “Em những tưởng anh sẽ thích, kết quả biến khéo thành vụng. Thật ra em không tinh ý lắm, chỉ là không muốn một ngày nào đó thấy anh gặp nguy hiểm…”
“Nhưng em không ngờ anh lại phản đối kịch liệt như thế.”
“Anh thật sự không thể cân nhắc một chút nào sao?”
Lương Thừa không cách nào trả lời được.
Trong lúc gượng gạo này, Kiều Uyển Lâm đau đớn hức lên một tiếng, âm điệu run rẩy: “Lương Thừa… Rốt cuộc là anh ghét công việc đó, hay là ghét em.”
Cậu ngửa mặt lên, đúng lúc đối diện với ánh mắt Lương Thừa đang nhìn xuống, hơi thở bình phục lại, nhưng trái tim yếu ớt kia vẫn không ngừng rung động.
Kiều Uyển Lâm nửa ngờ nửa sợ, giọng như đang cầu cứu: “Anh ơi, tim em đập nhanh quá. ”
Lương Thừa che giấu sự thất thố, dưới ánh mắt đơn thuần đến mức vừa chạm vào là vỡ kia, anh đầu hàng.
Anh thỏa hiệp: “Công việc trợ giảng kia, tôi đồng ý.”