Tam Luân

Chương 83: Oát gia trang




Lão đại phu cao giọng:

- Độc gì? Ngươi trúng độc?

- Cho ta… uống độc… - Đằng Nguyên dùng hết sức bình sinh nói được bốn chữ.

Ba kẻ kia im lặng nhìn nhau, chắc đang hết sức kinh ngạc.

Lão đại phu hạ giọng:

- Độc loại nào?

- Trung… - Thanh âm của Đằng Nguyên chỉ còn là tiếng thì thào.

Trước mắt hắn nhạt nhoà chao đảo, giọng lão đại phu nghe như vọng về từ xa xăm lắm:

- Thân thể ngươi không tiếp nhận thảo dược? Ngươi là người của Thống Mãn môn?

- Phải…

Đằng Nguyên chưa từng nghe nói Thống Mãn môn nhưng câu thứ hai cũng không lọt vào tai hắn. Trước khi ngất đi, hắn cố trả lời câu đầu tiên, khẳng định thân thể mình không tiếp nhận thảo dược.

Sau đó hắn ngoẹo đầu sang một bên, ngất lịm.

Ba kẻ trong phòng nhìn nhau kinh ngạc.

Lão nhân râu tóc bạc phơ, mặt mũi hồng hào quắc thước đứng lên đi qua đi lại trong phòng, trầm mặt suy nghĩ.

[Oát Cai: 75 tuổi, đại phu ở ẩn tại Sát Đài thôn, cách thành Huỳnh Tương hai trăm dặm về phía đông.]

Tên nóng nảy bận y phục nâu nhìn theo, nhướn mày nghi hoặc:

- Hắn nói như vậy nghĩa là gì?

[Bột Thiết: 23 tuổi, ám vệ của Âu Linh Hà, thuộc đội ám vệ Hãn Thuật.]

Oát Cai vẫn đi qua đi lại trong phòng, lẩm bẩm:

- Các ngươi có biết Thống Mãn môn là thế lực nào không? — QUẢNG CÁO —

Tên nô lệ y phục đen lắc đầu:

- Không biết. Chưa từng nghe qua.

[Lặc Nộ: 26 tuổi, cánh tay trái đắc lực của Âu Linh Hà, chỉ huy đội ám vệ Hãn Thuật.]

Oát Cai tỏ ra kích động, ngồi xuống bàn trà, chỉ tay vào mặt Lặc Nộ:

- Chính là môn phái chuyên dùng độc của Diệc Linh quốc. Tên Đằng Nguyên này nếu là người của Thống Mãn môn thì mọi chuyện sáng tỏ rồi.



- Cái gì sáng tỏ? – Lặc Nộ nhướn mày. – Hắn là cao thủ dùng độc?

- Phải!

Oát Cai giậm chân, đập tay xuống bàn.

Lặc Nộ và Bột Thiết trao nhau ánh nhìn nghi hoặc. Bột Thiết tiến tới bàn ngồi xuống, rót trà cho Oát Cai. Lão khoan khoái nâng trà hớp một ngụm, kề cà giảng giải:

- Chẳng phải họ Đằng kia độc chết lính canh, dẫn cả đám nô lệ bỏ trốn sao? Dù không biết nội tình trắng đen nhưng việc họ Đằng tinh thông độc dược là không thể chối cãi. Mấy ngày nay ta đã thấy rất kỳ quái. Hắn uống dược của ta vào lập tức nôn ra nhưng đút nước cho uống thì không hề nôn. Hắn bất tỉnh mà vẫn nhận biết đâu là dược, đâu là nước hay thân thể tự phản ứng? Nếu hắn đúng là người Thống Mãn môn, chẳng phải dễ hiểu sao?

Lặc Nộ trầm ngâm khoanh tay trước ngực, đung đưa tại chỗ. Bột Thiết nghi ngờ cười khẩy:

- Lão Oát, nội tình của vụ đào tẩu thế nào còn chưa sáng tỏ. Chắc gì tên kia đã dùng độc hay chỉ là lời nhàn ngôn toái ngữ?

- Dùng độc hay không chưa chắc nhưng thân thủ của hắn nhiều kẻ đã được chứng kiến, một cước đạp vỡ đầu lính canh. – Oát Cai vuốt râu, mắt lóe sáng. – Người Thống Mãn môn đều là kỳ nhân dị sĩ, bản lĩnh vượt xa phàm nhân, lấy một địch mười không khó hiểu. Tiểu tử ngươi không nghe chính hắn thừa nhận thân thể không tiếp nhận thảo dược sao? Hắn đòi uống độc dược trung tính…

Bột Thiết tự rót trà cho mình, hớp một ngụm lớn như uống nước trắng, phẩy tay:

- Lão tin lời hắn sao? Nếu là ta, từng ấy đau đớn hành hạ xác thịt, tương lai trở thành phế nhân, ta cũng sẽ đòi uống độc dược thôi… Không phải để trị thương, mà là để chết luôn cho nhanh, đỡ đau đớn. Ha ha…

Oát Cai trừng mắt nhìn Bột Thiết:

- Ngươi đúng là tên mãnh phu, dùng đầu óc phàm nhân phán chuyện kỳ dị trong thiên hạ. Nếu ngươi không ăn chỉ uống chút nước, mê man bất tỉnh suốt bốn ngày, thương thế của ngươi có khỏi nhanh như hắn không?

Bột Thiết lắp bắp không thành tiếng. Oát Cai nói át đi:

— QUẢNG CÁO —

- Các vết thương trên lưng đều đã khô lại, kết vảy. Thảo dược đắp lên vô dụng hết. Đắp nửa canh giờ, các loại thảo dược đều bị teo tóp, giòn vụn ra… Thân thể hắn không cần thảo dược, đắp cũng như không. Hai hôm nay ta quấn vải không đắp thảo dược gì cả, ấy thế mà các vết thương vẫn tiến triển như thường. Ngươi giải thích kiểu gì?

Bột Thiết không giải thích được, đảo mắt như rang lạc quẫn bách. Lặc Nộ lạnh lùng hỏi ngược:

- Thảo dược teo tóp, giòn vụn?

- Phải. Ban đầu ta tưởng thân thể hắn hấp thu thảo dược quá nhanh khiến bã biến chất nhưng nếm thử thì thấy đó không phải bã, căn bản bảo thảo dược đắp lên không tác dụng gì, tự khô đi.

Oát Cai vừa nói vừa tự gật gù thán phục, mắt nhìn Đằng Nguyên như nhìn báu vật nhân gian.

Mọi biểu tình, lời nói của lão đều bị Lặc Nộ thu vào tầm mắt. Y trầm ngâm một hồi rồi quyết định:

- Vậy lão cho hắn uống trung độc đi… Nếu hắn chết, lão sẽ phải chịu tội với chủ nhân.

- Cái này… - Oát Cai sững lại, mặt hơi tái.

Bột Thiết nhếch mép cười gian xảo, khiêu khích:

- Ha ha… Lão nói hươu nói vượn nhiều như vậy mà không dám chắc cứu được hắn sao?

Lặc Nộ lên giọng:



- Bọn ta không có nhiều thời gian dây dưa ở đây. Ta cần hắn tỉnh táo hẳn, dù là hồi quang phản chiếu cũng được, để hỏi cho rõ về chuyện nô lệ đào tẩu. Có ngàn vạn lời đồn trong thành Huỳnh Tương, không biết đâu là thật, đâu là giả. Hàm Tang sau khi trở về thấy hắn đã được cứu đi, nổi cơn thịnh nộ giáng tội lên toàn bộ đội lính phụ trách canh gác, kể cả những kẻ thuộc ca gác ngày. Một trăm ba mươi sáu tên lính Bạch Đà quân đã bị lưu đày… chỉ vì một nô lệ bị kẻ khác cướp thì hình phạt này với bọn chúng là quá nặng. Chắc chắn Đằng Nguyên biết tường tận chuyện mà Hàm Tang muốn lấp liếm. Chủ nhân ra lệnh cứu hắn là để tra xét chuyện đó. Sau khi tra xong hắn chết cũng được.

Oát Cai gật gù, nhịp nhịp tay xuống bàn:

- Được… Lão đã biết. Để lão đi chuẩn bị độc. Hai ngươi chờ thêm vài ngày đi.

Lặc Nộ gật đầu, ra hiệu cho Bột Thiết. Cả hai nhanh chóng rời khỏi thạch phòng.

Oát Cai đi tới bắt mạch cho Đằng Nguyên một lần nữa, nhíu mày lẩm bẩm:

- Rõ là kỳ nhân mà…

Lão vạch ngực áo Đằng Nguyên ra nhìn:

- Vết bỏng hầu như không tiến triển nhưng vết thương trầy da tróc thịt lại liền rất nhanh… Mạch tượng dị thường mà lại không giống kẻ sốt cao không hạ… Thôi thì liều một lần xem sao. — QUẢNG CÁO —

Lão kéo ngực áo hắn lại, dứt khoát đứng lên ra ngoài.



(Ngược thời gian về ba tháng trước.)

Mộ Hoàng lịch – tháng 3 năm 233.

Sa Lục Châu.

Chiến sự phương bắc giằng co không dứt. Liệt Dạ quân của Đà Liêu Châu phản công dữ dội, Khương Vệ của Sa Lục Châu tổn thất nặng nề. Quận vương Khâu Tuệ Phúc của Sa Lục Châu bị ám toán bất thành, lãnh thương tích trầm trọng, hạ lệnh cho Khương Vệ rút lui cố thủ. Thế tử Mạn Hợp của Đà Liêu Châu sau nhiều lần dính bẫy đã học được nhẫn nại, đóng quân tại biên giới thăm dò địch nhân, không lập tức thúc quân truy sát. Hai bên ngầm xác định chiến sự trường kỳ, tiếp tục chuyển binh, tích trữ lương thảo, chờ ngày tái chiến.

Tráng đinh đã được trưng binh của Sa Lục Châu từ khắp đại địa đổ về các quân doanh, ráo riết thao luyện, chuyển dần từ phía nam lên phía bắc. Mục Sở - đệ đệ của Mục Nhan - tòng quân chưa bao lâu đã thể hiện bản lĩnh hơn người, được xung vào kỵ binh theo quân tiếp viện đưa thẳng lên biên giới. Lưu Giang – đại nhi tử của Lưu Tống – dù võ nghệ rất khá nhưng tuổi còn nhỏ không được đi cùng, theo đại quân đóng ở ngoại vi Nhật thành cách biên giới Sa Lục Châu hơn một nghìn dặm, tiếp tục thao luyện.

...

Mộ Hoàng lịch – tháng 3 năm 233.

Vạn Tư quốc.

Cai nô mỏ Dạ Cổ bị đầu độc, nô lệ nổi loạn giết hết cai nô và lính gác còn lại trong mỏ. Viên Lịch và Táp Kha (Lục dinh phụ trách lính gác mỏ) dẫn theo bốn lính gác trốn khỏi mỏ, hoả tốc phi ngựa ngày đêm trở về báo tin. Hàm Tang nổi trận lôi đình lệnh cho Bạch Đà quân bao vây ba mặt rừng rậm, truy quét nô lệ bỏ trốn, dồn ngược họ về mỏ Dạ Cổ. Nô lệ nào trúng độc nặng lập tức giết chết, kẻ còn khoẻ mạnh mới giữ lại.

Cuộc truy quét kéo dài ròng rã hai tháng trời, kinh động quan lại, quý tộc Huỳnh Tương. Đám Tư quan quản lý các trấn phụ trách lương thực và vận chuyển đá của mỏ Dạ Cổ không ém được tin tức, để lọt đến tai Thừa doãn Tôn Đức Khương. Hàm Tang bị triệu vào thành Huỳnh Tương dự dạ yến, trước mặt bá quan quý tộc, bị Tôn Đức Khương nhục mạ một trận. Y ôm hận trong lòng, ngầm điều gấp đôi số Bạch Đà quân được phép huy động trong đại địa, ráo riết quét sạch nô lệ. Bạch Đà quân của y tóm được không ít cai nô bỏ trốn từ mỏ Dạ Cổ, lập tức cho kỵ binh kéo lê đến chết.

Các tiểu tướng dưới quyền Hàm Tang bắt sống nhiều nô lệ khoẻ mạnh, dụng hình tra khảo, moi được tin tức về hai vụ đầu độc và lộ trình của Đằng Nguyên. Hàm Tang cho quân mai phục khắp các tuyến đường lớn nhỏ từ mỏ Dạ Cổ lên phía bắc, giữa tháng sáu thì nhận được tin một đội kỵ binh đã bắt được Đằng Nguyên ở trấn Hoằng Liển. Lúc này, cuộc truy quét nô lệ bỏ trốn cũng kết thúc, Bạch Đà quân dồn được chín mươi nô lệ trở về mỏ Dạ Cổ. Hàm Tang lệnh cho đội áp tải đưa Đằng Nguyên về cổng thành Huỳnh Tương xử tử thị chúng đồng thời khua chiêng gióng trống tự mình dẫn binh ra khỏi thành thị sát thao luyện các quân doanh ngoại biên.

Hàm Tang đi khỏi, chó săn của y là Tấn Duật theo kế hoạch đã vạch sẵn ám sát ba Tư quan, một quý tộc trong thành Huỳnh Tương, trút giận vụ Hàm Tang bị sỉ nhục giữa dạ yến.

Đằng Nguyên được đưa tới cổng thành Huỳnh Tương, cột lên đài hành hình bắt đầu chịu tra tấn.

May mắn cho Đằng Nguyên, tên quý tộc mà Hàm Tang cho người ám sát họ Âu, là đường ca của Âu Linh Hà – nữ tướng thống lĩnh Huyền Trác quân của thành Đồng Tỳ thuộc Lộ Âu Lăng. Hàm gia và Âu gia thâm thù huyết hận ba đời, nay đường ca vong mạng oan uổng trong tay Hàm Tang, Âu Linh Hà căm tức hạ lệnh cho đội ám vệ Hãn Thuật xông thẳng tới cổng thành Huỳnh Tương cướp nô lệ ngay trước mũi lính thủ thành, giết chết hết lính gác Bạch Đà quân xả giận.

Cứu được Đằng Nguyên về Oát gia trang của Oát Cai, Lặc Nộ cho chim ưng đưa thư báo cáo tình hình, nói vắn tắt những tin đồn loạn thất bát tao do thám được trong thành Huỳnh Tương. Âu Linh Hà nghi ngờ Đằng Nguyên chính là chủ mưu vụ nô lệ đào tẩu ở mỏ Dạ Cổ, lệnh cho Lặc Nộ cứu sống Đằng Nguyên bằng mọi giá, tra xét chân tướng. Lặc Nộ và Bột Thiết vừa rời khỏi Oát gia trang, nhận được thư, tức tốc thúc ngựa quay trở lại mới có một màn gọi tỉnh Đằng Nguyên để hỏi chuyện vừa rồi.