Tam Luân

Chương 82: Hắc y nhân




Im lặng thêm nửa khắc.

Đằng Nguyên lia mắt hai phía trước mặt mình, không thể ngoái lại sau lưng vì phàm thể đã chẳng còn nghe lệnh hắn. Đến khi hắn nghi hoặc có phải mình đau quá phát rồ, nhìn gà hoá quốc hay không thì những thanh âm quen thuộc vang lên.

Vút…

Vút…

Tên bắn như mưa trực diện, xé gió lao tới trút xuống đầu lính canh Bạch Đà quân.

Tim Đằng Nguyên hẫng một nhịp.

Tai hắn bắt được thanh âm xé gió từ hai phía: trước, sau. Hai bên hông không có mai phục.

- Á…

- Cướp tù nhân…

- Mau thổi tù và. Cảnh giới…

Lính Bạch Đà quân la hét, trúng tên gục xuống một đám. Lũ bị thương nhẹ gào rú, rút kiếm ra khua loạn thủ thế. Mưa tên không ngừng vun vút lao tới, dù khua loạn đỡ tên cũng không ăn thu, nhiều kẻ bị bắt xuyên cổ, ngực, đầu… máu phun tung toé. Tên Ngũ dinh nhào lên đài đứng chắn trước mặt Đằng Nguyên, gào thét ra lệnh:

- Thổi tù và… Bọn chúng muốn cướp tù nhân. Thổi…

Chẳng có tiếng tù và nào nổi lên. Dường như mấy tên lính phụ trách báo động đã bị bắn chết trước. Tên Ngũ dinh gầm:

- Cung thủ…

- Làm gì có cung thủ. – Đằng Nguyên lẩm bẩm tự nói tự nghe, mắt đảo láo liên.

Cung thủ đã đổi gác gần hết, chỉ còn lẻ tẻ vài tên đang bắn lung tung vào bóng tối.

Đám lính canh Bạch Đà quân loạn cào cào khua khoắng trông hết sức buồn cười. Cứ như thế này càng kéo dài chết càng nhiều. Kẻ địch ở trong tối, Bạch Đà quân ngoài sáng, tên cứ rào rào bắn tới trụ được mới lạ.

Lính Bạch Đà quân chạy lên đài hành hình mỗi lúc một nhiều. Có tên đang chạy bị bắn gục, có kẻ mình găm đầy tên vẫn cố bò lên tới gần Đằng Nguyên.

Hắn nhướn mày, nhếch mép cười khẩy nhận ra dụng ý của bọn lính canh.

Nhìn có vẻ giống chúng đang thủ thế quanh Đằng Nguyên để ngăn hắn bị cướp đi nhưng thực chất vì tên không bắn một mũi nào lên đài hành hình nên chúng rút lên tránh. Đám hắc y nhân trong bóng tối chỉ bắn chạm bậc thang của đài hành hình là ngừng, chắc sợ làm bị thương Đằng Nguyên.

Tâm trí hắn như có pháo hoa nổ lụp bụp, tim đập thình thịch trong lồng ngực, mắt mở lớn đảo láo liên. — QUẢNG CÁO —

Có kẻ cứu hắn?

Thanh thế lớn như vậy hắn còn tưởng tử thù của Bạch Đà quân ám toán nhưng căn cứ vào hành động, đám người kia không phải chỉ muốn giết lính canh mà còn không dám làm tổn thương Đằng Nguyên. Vậy khẳng định họ ám toán lính canh là để cứu Đằng Nguyên ra.

Hắn trở nên kích động, mắt chớp liên hồi, đầu óc rối loạn hoang mang.

Kẻ tử thù đột kích nhau thì Đằng Nguyên chẳng lạ, bất quá đột kích để cứu hắn quả thực lạ lùng. Hắn không quen biết thế lực nào lớn đến nỗi sở hữu một đội hắc y nhân đông đúc và tinh nhuệ dám tấn công cả Bạch Đà quân trước cổng thành, ngay dưới mũi lính thủ thành.

Hay đó là kẻ thù của Hàm Tang, muốn cướp tù nhân để thành chủ Tôn Đức Khương giáng tội lên Bạch Đà quân?



Đằng Nguyên không biết, đoán linh tinh, hi vọng cháy hừng hực trong tâm trí. Như vậy cứu hắn xong những kẻ này có để hắn tiếp tục sống?

Không rõ!

Đến đâu hay đến đó.

Hắn sẽ đào tẩu ngay sau khi được cứu.

Đằng Nguyên liếc ngang liếc dọc, thấy hơn một chục tên lính Bạch Đà quân nhào lên đài hành hình, đứng quay lưng lại với hắn. Quả như bọn chúng dự tính, tên ngừng bắn. Một tiếng huýt gió vang lên, từ trong bóng tối những thân ảnh đen thui của đám hắc y nhân lao ra, tuốt kiếm sáng loáng chạy như bay về phía đài hành hình.

Lính thủ thành đã nhận ra dị trạng, tiếng tù và nhỏ u u vang lên. Đuốc trên các tháp canh được đốt sáng, lính chạy rầm rập trên tường thành.

Khoảng cách từ tường thành đến đài hành hình quá xa, tên bắn không tới. Lính thủ thành cũng chẳng thể đứng trên đó giương cung thị uy. Chúng phải xin chỉ thị của tướng để mở cổng thành ra tiếp ứng. Động thái đốt đuốc thổi tù và hiện tại giống như rung cây dọa khỉ mà thôi.

Có điều đám hắc y nhân không sợ, cứ thế từ hai mặt xông lên đài, đánh giáp lá cà với Bạch Đà quân. Đằng Nguyên nhìn ngang nhìn dọc, chỉ hận mình không có tám con mắt để nhìn cho đã. Hắc y nhân chưa lên tới nơi móc câu sắt đã vèo vèo bay lên quặc vào đầu, cổ, chân tay lính Bạch Đà quân, lôi chúng xuống khỏi đài. Móc găm vào người toé máu, kéo ngã bọn chúng cho những hắc nhân y phía dưới đâm chém.

Đao lưỡi liềm gắn xích sắt vung vun vút chém ngang cổ, cắt toàn vào toàn những chỗ yếu hại của lính Bạch Đà quân. Dao găm phóng như mưa, có con bay sượt qua người Đằng Nguyên, cắm vào lưng một tên lính gác phía bên kia. Bản lĩnh chênh lệch một cách đáng kinh ngạc.

Lính gác Bạch Đà quân trông như những con rối lóng ngóng đối phó với cao thủ hàng thật giá thật, chưa đánh được đối phương phát nào đã thương tích đầy mình. Đến khi đám hắc y nhân tiếp cận, thân thủ chớp loé, kiếm vung loang loáng thì lính Bạch Đà quân thi nhau ngã xuống, bị đâm chém, bị đập chùy, quai búa nát người.

Loáng một cái trên đài hành hình đã chỉ còn lại tên Ngũ dinh nhát chết co rúm một chỗ và hai tên lính khác đang bị dí kiếm vào cổ.

Đám hắc y nhân bất chấp hai tên lính kia đã buông vũ khí đầu hàng, cắt ngang cổ chúng, đá xuống khỏi đài hành hình. Tên Ngũ dinh sợ kinh hồn bạt vía, kiếm trên tay dứ dứ về phía trước miệng gào thét:

- Các người thật… to gan… Dám ngang nhiên cướp nô lệ trước cổng thành. Hàm tướng quân sẽ…

Phụt…

— QUẢNG CÁO —

Một châm tuyến có đuôi cắm vào giữa trán tên Ngũ dinh. Thanh âm lạnh lùng cáu kỉnh phát ra từ sau lưng Đằng Nguyên:

- Để lại một tên.

- Yên tâm… - Kẻ vừa thổi châm tuyến lên tiếng, thanh âm pha lẫn ý cười. – Sẽ để.

Tên Ngũ dinh lảo đảo lùi một bước, lung lay chực đổ nhưng đột nhiên xoay ngoắt người vung kiếm chém về phía Đằng Nguyên.

Hắn giật mình.

Keng…

Kiếm chém vào một cánh tay đeo giáp bọc được cuốn vải đen bên ngoài. Thân ảnh cao lớn xuất hiện bên cạnh Đằng Nguyên tự lúc nào, chắn cho hắn một kiếm chí mạng. Kẻ thổi châm tuyến cười khúc khích quỷ dị, huýt gió.

Hắc y nhân bên cạnh Đằng Nguyên vung tay giáng một đấm thôi sơn vào giữa ngực tên Ngũ dinh khiến y bắn về phía sau, xương sườn gãy răng rắc, cả người ngã vật xuống nền đá. Kẻ thổi thâm tuyến bước tới trước mặt Đằng Nguyên, xoè tay thổi vào mặt hắn một ít bột có mùi hắc rất khó chịu. Đằng Nguyên đang ngu ngơ xem trò vui, không kịp phòng bị, hít đầy phổi thứ bột kia, ho lên mất tiếng.

Mê dược…

Khốn kiếp!

Đám hắc y nhân xúm lại mở xiềng xích tay chân. Đằng Nguyên lập tức ngã xuống, được hai tên to lớn khiêng lên. Dù mê dược có tác dụng rất nhanh nhưng hắn vẫn phải rít lên từng hồi vì quá đau đớn. Cả thân thể không có chỗ nào lành lặn, di chuyển với hắn hiện tại chính là cực hình muốn mạng.

Đằng Nguyên thở hồng hộc như trâu, khung cảnh trước mắt mờ dần, cơn đau từ từ lùi vào bóng tối. Hắn ngất lịm, được đám hắc y nhân khiêng xuống khỏi đài hành hình, đặt lên một cái cáng đã chuẩn bị sẵn. Chúng nhanh chóng rút lui vào màn đêm ngay trước khi cổng thành cọt kẹt mở, lính thủ thành đốt đuốc sáng rực rầm rập chạy ra. Khi đám lính chậm chạp đó chạy tới đài hành hình, một cái bóng áo đen cũng chẳng thấy đâu. Đài hành hình đầy máu, xác lính gác Bạch Đà quân nằm la liệt, máu chảy tràn từ trên đài xuống các bậc thang đá, đỏ lòm đáng sợ.



Lính thủ thành la hét, kỵ binh từ trong thành túa ra bổ đi các hướng truy lùng đám hắc y nhân, động tĩnh rất lớn. Bất quá lùng sục từ đêm đến sáng cũng chẳng thấy tăm hơi kẻ nào.



Đằng Nguyên nửa tỉnh nửa mê, thấy mình đang nằm trong một căn phòng đá, xung quanh toàn mùi thảo dược. Tiếng nói loáng thoáng ong ong bên cạnh đánh thức hắn, có kẻ nào đó đang cố cạy miệng hắn ra, rót thuốc vào. Hàn khí trong Không Đàm xoay tít kịch liệt phản đối, dường như đây không phải là lần đầu hắn bị đút thảo dược trong lúc mê man. Động tác đút thuốc ngừng lại sau một tiếng thở dài bất lực.

- Còn sống đã là thần kỳ rồi… - Thanh âm già nua vang lên, nghe như một lão nhân người Vạn Tư quốc.

- Không sống cũng phải cố giữ cho sống. – Một thanh âm trẻ trung, đầy quyền lực khác truyền tới tai hắn. – Chân hắn còn dùng được không?

- Đương nhiên không dùng được. Cũng thành phế nhân thôi… Lão đã bó lại cho ra hình dạng, bất quá không lành nổi. Phải xem chúng có thối rữa không, nếu thối, lập tức cắt bỏ. Không được phép di chuyển.

Kẻ thứ ba trong phòng lên tiếng, sốt ruột và nóng nảy:

- Không di chuyển bao lâu? — QUẢNG CÁO —

- Ít phải nửa tháng, nếu hắn sống được. – Lão nhân từ tốn trả lời.

Kẻ quyền lực hừ lạnh:

- Nửa tháng… quá lâu. Chủ nhân có thể tới đây không?

- Không thể. – Kẻ nóng nảy chép miệng. – Muốn hỏi gì, trực tiếp dựng hắn dậy hỏi luôn đi. Cần chủ nhân thân chinh tới xó rách nát này để hỏi chuyện một tên nô lệ phế nhân sắp về chầu ông vải à?

- Hắn đã mê man bốn ngày rồi. Đổi thuốc chưa? – Kẻ quyền lực hỏi.

Lão nhân vén chăn bắt mạch cho Đằng Nguyên, giọng đều đều:

- Vô ích thôi. Hắn sốt như hòn than, đút thuốc vào một lát lập tức ói ra, lão cũng không biết có bao nhiêu tác dụng. Các vết thương không thối rữa nhưng tình trạng không giữ được thuốc trong bụng này khó lòng sống nổi.

- Gọi hắn tỉnh lại. – Kẻ quyền lực ra lệnh.

Lão nhân dường như gật đầu, lấy châm tuyến ra châm vào mấy vị trí trên mặt Đằng Nguyên.

Hắn đã tỉnh rồi, bị đâm châm tuyến thì cơn đau từ khắp thân thể trào lên như thác lũ, lập tức mở mắt he hé. Bất quá mắt hắn bị bịt bằng một miếng vải đen, không thấy rõ cái gì, chỉ thấy bóng dáng lờ mờ của một lão nhân Vạn Tư quốc râu tóc bạc phơ ngồi bên giường. Thanh âm của kẻ quyền lực vang lên ngay trước khi y bước vào tầm nhìn của Đằng Nguyên:

- Huynh đệ… Ngươi tỉnh?

Là một nô lệ trọc đầu, cổ đeo vòng nô lệ, y phục trên người toàn màu đen, không nhìn rõ mặt.

Đằng Nguyên cảm thấy kinh ngạc, môi khô nứt he hé.

Không Đàm dường như có gì đó không ổn, hai tia hàn khí xoay tít nhưng không có hắc vụ thoát ra, trong thân thể hắn cũng chẳng còn tia hàn khí nào, hoàn toàn trống rỗng. Thương thế ở vị trí nào, nặng nhẹ ra sao Đằng Nguyên không rõ, chỉ thấy đau đớn, mắt hoa, tai ù ù. Hít thở hắn cũng thấy đau, ước gì lão đại phu kia đừng gọi tỉnh, cho hắn uống thêm mê dược. Tự hắn cũng thấy mình nóng như hòn lửa. Đằng Nguyên dùng hết sức lực trong người mới phun ra được một chữ:

- Độc…

- Hả? – Nô lệ có giọng nói quyền lực hơi cúi xuống.

Kẻ thứ ba cũng tiến tới đứng bên cạnh giường nghe xem Đằng Nguyên nói gì. Tên này không phải nô lệ, tóc dài tết sát da đầu, y phục một màu xám xịt.

Đằng Nguyên không nói nổi, thực sự muốn ngất tiếp, bất chấp sống chết.