Tam Luân

Chương 84: Ân nhân




Oát Cai ra khỏi thạch phòng mà Đằng Nguyên đang tĩnh dưỡng, đi tới dược phòng sai tiểu đồng nấu năm loại độc trung tính. Tiểu đồng sợ tái mặt, khi bưng khay đựng năm bát độc vào thạch phòng, tay cũng run lẩy bẩy suýt làm đổ mấy lượt.

Oát Cai ngồi nhìn năm bát độc dược bốc khói nghi ngút trên bàn cho đến khi chúng nguội ngắt vẫn không động. Tiểu đồng đứng lâu mỏi chân, rụt rè hỏi:

- Lão gia, giờ làm thế nào?

- À… - Oát Cai giật mình thoát khỏi trầm tư, ậm ừ không chắc chắn. - Ừ, cho hắn uống đi.

- Vâng.

Tiểu đồng nhẹ nhõm vì khỏi phải đứng, lon ton đưa tay muốn bê độc dược đến bên giường nhưng không biết bê bát nào:

- Lão gia… Cho uống loại nào?

Oát Cai nhíu mày, tỏ ra cau có khiến tiểu đồng rét lạnh sống lưng. Tuy nhiên lão không mắng chửi như mọi khi mà chỉ đại vào một bát:

- Này đi…

Tiểu đồng lập tức bưng lên, đi tới cạnh giường, cạy miệng Đằng Nguyên ra, múc một thìa độc rót vào. Lông mày Đằng Nguyên nhíu nhíu, độc chảy vào miệng hắn một lát thì hắn nuốt xuống. Tiểu đồng tiếp tục đút, lần này dễ dàng hơn, không cần cạy miệng Đằng Nguyên ra bón từng thìa như bón thảo dược mấy ngày qua, hắn nuốt xong một ngụm môi he hé, đổ độc cực dễ.

Oát Cai đi tới cạnh giường đứng xem một hồi, mồ hôi túa đầm đìa nhưng mắt sáng rỡ vì Đằng Nguyên bất tỉnh mà vẫn chủ động uống độc. Lão vừa hi vọng Đằng Nguyên tiếp nhận độc vừa sợ Đằng Nguyên lừa lão để được chết giống như lời Bột Thiết nói. Nếu chưa tra xét được tin tức liên quan đến vụ đào tẩu của nô lệ mà Đằng Nguyên đã tắt thở, cái đầu lão chắc chẳng còn dính trên cổ.

Nhớ lại cơn thịnh nộ của Âu Linh Hà, Oát Cai rùng mình.

Đằng Nguyên uống hết bát độc, tiểu đồng đứng lên chờ lệnh. Oát Cai lập tức ngồi xuống bắt mạch cho Đằng Nguyên nhưng không thấy chuyển biến gì. Mạch tượng vẫn kỳ dị. Lão vẫy lui tiểu đồng:

- Tối lại cho uống lần nữa, nấu một loại này thôi. Ta phải xem phản ứng thế nào…

- Vâng.

Tiểu đồng nhẹ nhõm lui ra ngoài.

Trong thân Đằng Nguyên, độc nhanh chóng ngấm qua thành dạ dày, đi vào tà thể. Không Đàm lập tức có phản ứng, hai tia hàn khí đang xoay loạn xạ ổn định lại, đảo ngược chiều xoay, hoắc vụ bắt đầu toả ra, tích tụ bên trong Không Đàm. Dù hắc vụ rất ít và nhạt màu nhưng khi đã được tạo thành thì không thoát ra khỏi Không Đàm nữa.

— QUẢNG CÁO —

Tối đến Đằng Nguyên lại được cho uống một bát độc tương tự hồi trưa. Mạch tượng vẫn rất dị thường nhưng hắn không hề có phản ứng nhiễm độc như phàm nhân khiến Oát Cai hoan hỉ và an tâm hẳn. Lão cắt cử nô lệ ngủ bên ngoài thạch phòng trông coi Đằng Nguyên, nếu đêm đến xảy ra bị biến phải lập tức đánh thức lão dậy.

Bát độc thứ hai ngấm nhanh hơn bát đầu tiên, tốc độ xoay chuyển của hai tia hàn khí tăng lên, hắc vụ đậm đặc hơn tích tụ trong Không Đàm. Tà thể bắt đầu có những tia hàn khí thanh mảnh xuất hiện trở lại, xoắn vặn xung quanh các vết thương để chữa trị. Có điều Đằng Nguyên bị thương quá nặng, hàn khí không đủ, quá trình phục hồi cực chậm.

Sang ngày thứ năm, Oát Cai đổi độc cho Đằng Nguyên, vẫn là loại trung tính nhưng tăng lượng, ngày ba lượt. Đút bao nhiêu hắn uống bấy nhiêu, mạch tượng kỳ dị càng kỳ dị hơn nhưng không có hiện tượng trúng độc, cơn sốt hạ dần. Không chỉ Oát Cai, tiểu đồng mà cả nô lệ trong Oát gia trang đều hết sức kinh ngạc, thì thầm to nhỏ. Oát Cai cấm nhàn ngôn toái ngữ nên nô lệ chỉ dám thì thầm sau lưng lão, sợ lão nghe thấy nổi giận sẽ cho độc rút lưỡi câm mấy năm trời.

Đêm thứ năm, hai tia hàn khí trong Không Đàm xoay rất nhanh suốt một canh giờ, hắc vụ tích tụ bên trong không thoát ra ngoài. Giờ tý nửa đêm, hắc vụ tích tụ cực đại, hàn khí xoay chuyển cực đại bắn ra những tia sét lục quang nhỏ xoẹt xoẹt bên trong Không Đàm. Rồi đột nhiên không báo trước, lục quang bừng lên, một tiếng bụp nhỏ phát ra, thân thể Đằng Nguyên giật lên một cái.



Hắc vụ phá màng vô hình bọc bên ngoài Không Đàm, bung ra bao phủ toàn thân, lục quang biến mất, Không Đàm xuất hiện thêm một tia hàn khí. Hắc vụ từ từ thu lại, tản mát khắp cơ thể. Ba tia hàn khí chậm rãi xoay chuyển toả lam quang nhàn nhạt chuyển dần thành lục quang rồi đảo qua lam quang… liên tục đổi màu dìu dịu. Những tia hàn khí lục lam đổi màu chầm chậm tản từ Không Đàm ra, len lỏi bên trong phàm thể bọc lấy các vết thương, bắt đầu quá trình chữa lành. Hàn khí lục quang cũ biến mất hết.

Xương chân Đằng Nguyên đã gãy thành nhiều khúc, cổ chân vỡ vụn. Những tia hàn khí lục lam dần tập trung xuống hai chân, toả quang sắc chói loá tạo thành những sợi nối các mảnh xương vỡ vào với nhau. Dù xương không lập tức dính liền nhưng chúng từ từ được kéo gần vào, ráp về vị trí cũ… Quá trình này diễn ra rất chậm.

Sáng ngày thứ sáu, Đằng Nguyên lơ mơ tỉnh lại, phát hiện trong Không Đàm có ba tia hàn khí. Đầu óc hắn lại rơi vào trạng thái ngu ngơ, mơ hồ, đần độn như lần nằm trong hố xác. Mắt hắn không còn bị bịt nữa, có thể nhìn rõ ràng thạch phòng gọn gàng sạch sẽ nhưng hắn không có sức mà đánh giá hay cảm thán.

Trong thạch phòng có giường gỗ, một bộ bàn ghế gỗ, vài cái kệ chẳng biết để làm gì và một cái rương.

Nô lệ trông coi thấy hắn tỉnh lại, vội ba chân bốn cẳng chạy đi gọi Oát Cai.

Lão xồng xộc vào phòng, tiểu đồng hối hả chạy theo sau mang theo một bát độc dược còn đang bốc khói. Đằng Nguyên ngửi thấy mùi độc từ xa, đưa mắt nhìn ra cửa chờ đợi. Oát Cai vừa xuất hiện trong tầm nhìn Đằng Nguyên đã mở miệng, thanh âm khàn đặc:

- Cho ta… uống độc…

- Đây đây, tới đây… Ngươi tỉnh rồi?

Đằng Nguyên cảm thấy đầu mình rất ngu, chỉ biết trong cơn nguy biến, hắn đã lặng lẽ tiến lên tầng thứ ba của Huyết Liên, một lần nữa từ cõi chết quay trở về. Hàn khí lục lam đang chữa thương với tốc độ quỷ khốc thần sầu, xương gãy ở chân cũng được ráp lại, sớm thôi Đằng Nguyên sẽ khỏi. Vậy thì lượng độc nạp vào thân thể càng phải nhiều hơn.

Tiểu đồng bưng thuốc vào, vội vã khua khua cho nguội bớt, bón cho Đằng Nguyên. Hắn uống một ngụm, nhíu mày lẩm bẩm:

- Lần sau… tăng gấp rưỡi liều…

- Hả? – Tiểu đồng sững sờ. – Chết người đó…

Oát Cai xoa xoa hai tay vào nhau, mắt sáng rực nhìn Đằng Nguyên. — QUẢNG CÁO —

- Được được… Ngươi tỉnh hẳn rồi chứ? Có chuyện muốn hỏi ngươi.

Hắn tiếp tục há miệng uống thuốc tiểu đồng đút, thử cử động hai tay.

Cánh tay hắn đau đớn khủng khiếp nhưng đầu ngón tay miễn cưỡng động đậy được. Oát Cai lập tức vuốt râu khoe khoang:

- Ta đã châm cứu tay cho ngươi, không bị phế. Ha ha… Có điều hai chân thì…

Đằng Nguyên thều thào:

- Đa tạ…

- Không cần. Nếu muốn tạ ơn ta, chỉ cần nói những điều ngươi biết là được.

Đằng Nguyên cảm thấy buồn ngủ kinh khủng. Hắn thử cử động chân, cơn đau lập tức ập tới, hàn khí lục lam khua loạn khiến bắp chân tạm thời tê liệt, ngăn cản hắn động đậy. Cơn đau khiến Đằng Nguyên tỉnh táo phần nào.

Khi hắn uống sắp hết thuốc, Lặc Nộ và Bột Thiết như gió cuốn đi vào phòng, biểu tình kích động. Lặc Nộ dù lãnh khốc, không thường thể hiện ra mặt cái gì nhưng vì quá sốt ruột muốn tra ra chân tướng nên vừa nghe nói Đằng Nguyên tỉnh lại đã quên hết kiềm chế, mắt sáng rỡ mà tới. Bột Thiết vốn nóng nảy hơn, kích động theo sau.

Tiểu đồng rất sợ hai tên này, tay khẽ run, thìa thuốc cuối cùng đút cho Đằng Nguyên suýt sánh ra ngoài. Nó vội vã đút, lau miệng cho hắn, đứng dậy lùi sang một bên, len lén liếc Oát Cai rồi lui ra ngoài.



Lặc Nộ lập tức tiến đến nhìn từ đầu đến chân Đằng Nguyên, đánh giá một hồi. Độc dược nằm yên vị trong bụng, mắt Đằng Nguyên lơ mơ, cơn buồn ngủ lại xộc tới. Hắn nghe thanh âm quen thuộc của Lặc Nộ vang lên:

- Ngươi tỉnh rồi… Có nhìn rõ không?

- Rõ… - Đằng Nguyên lẩm bẩm.

Lặc Nộ thấy hắn sắp ngất tiếp, vội vã ngồi xuống ghế nhỏ, nói một hồi:

- Bọn ta đã cứu ngươi khỏi đài hành hình, biết không? Đừng có ngất… Ta có chuyện muốn hỏi.

Đầu Đằng Nguyên ngu ngơ lắm, ừ khẽ một tiếng, gõ gõ ngón tay xuống giường.

— QUẢNG CÁO —

Lặc Nộ quay lại, giọng cao lên như ra lệnh cho Oát Cai:

- Làm hắn tỉnh táo chút đi, nhanh lên…

Oát Cai vội vã tiến tới, rút châm tuyến đâm lên mặt Đằng Nguyên mấy cái. Hắn đỡ buồn ngủ hơn một chút nhưng đầu vẫn u mê giống như người đang mơ.

Lặc Nộ hỏi:

- Ngươi từ mỏ Dạ Cổ trốn ra?

- Phải! – Đằng Nguyên lẩm bẩm trả lời.

Mắt Lặc Nộ loé sáng:

- Ngươi chủ mưu? Làm thế nào trốn?

- Đầu độc cai nô hai lần… Chúng chết, nô lệ nổi loạn giết nốt số còn lại… bỏ trốn…

Oát Cai, Lặc Nộ và Bột Thiết sửng sốt trao nhau ánh nhìn kinh ngạc. Bột Thiết bước tới gần, giọng cao vút:

- Nô lệ mỏ Dạ Cổ giết hết cai nô sao?

- Gần hết… - Đằng Nguyên muốn ngủ lắm rồi, cảm thấy hai tên này thật phiền phức. – Một số tên cai nô trốn ra khỏi mỏ báo tin, còn lại… đều chết. Nô lệ đào tẩu hết nhưng… vì trúng độc, đa số không chạy thoát. Bạch Đà quân kéo tới truy sát… chết nhiều lắm.

Lặc Nộ đảo mắt láo liên. Bột Thiết kích động nhếch mép cười:

- Mỏ Dạ Cổ phải có tới hàng nghìn nô lệ chứ không ít... Trốn hết sao?

- Hơn bốn nghìn nô lệ, mấy trăm lính cai nô và lính gác mỏ… Nô lệ trốn, cai nô chết … Mỏ bỏ không.