Tam Luân

Chương 81: Bóng tối




Hậu quả của việc giết tên lính béo là Đằng Nguyên phải chịu hơn một trăm đại bản vào lưng và chân từ lúc hoàng hôn đến khi tối mịt. Hắn đau chết đi sống lại, phần lưng mất hết cảm giác, thịt nát, máu chảy ròng ròng. Kẹp ở chân trái siết vào nấc ba, xương cổ chân vỡ vụn khiến hắn không thể đứng trên chân trái. Xương bánh chè phải cũng bị lính dụng hình dùng búa gõ vỡ. Đêm đến, Đằng Nguyên treo thân trên hai tay bị xích.

Đài hành hình được đốt lửa sáng rực. Cổng thành đã đóng, không còn thường dân qua lại, bốn bề tối đen, tĩnh lặng.

Để giữ cho Đằng Nguyên không chết, lính Bạch Đà quân cho hắn uống nước không có mê dược và độc dược. Hắn bị cơn đau hành hạ đến mức ngất đi tỉnh lại không biết bao lần, khó chịu vì treo tay, nhức nhối vì xương vỡ, thịt da dập nát… Hắn dùng toàn bộ sự căm hận và bất lực của mình để khu động Không Đàm trong nỗ lực giảm đau vô vọng.

Hai tia hàn khí trong Không Đàm xoay tít từ lúc tra tấn bắt đầu đến gần nửa đêm thì chậm lại, đạt đến cực hạn, sử dụng hết độc dược tích tụ trong người. Hắc vụ nhạt dần, hàn khí trong thân thể từ từ tiêu biến. Đau đớn quay lại dày vò Đằng Nguyên đến nỗi hắn chỉ muốn cắn lưỡi tự sát. Bất quá nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất sao có thể chết nhục nhã như vậy. Đằng Nguyên cố chịu đựng, biến cơn đau thành hận thù.

Chết đi nếu không thể đoạt xá quay lại, hắn nguyện biến thành lệ quỷ ám theo móc mắt Hàm Tang, Tôn Đức Khương, trả huyết thù này.

Đằng Nguyên lắc lư đến gần sáng thì lính dụng hình bắt đầu nung thanh sắt. Hắn hé mắt nhìn, khoé miệng nhếch lên. Phần thân phía trước chưa bị dụng hình, chắc chắn điểm tâm sáng mai sẽ là món thịt người nướng. Đằng Nguyên cũng muốn biết tà thể chịu được sự tra tấn dã man tới khi nào.

Như hắn đoán, nửa buổi sáng, lính dụng hình dí thanh sắt nung đỏ lên ngực Đằng Nguyên trước sự chứng kiến của rất đông bá tánh thành Huỳnh Tương. Các thương đội vào thành mang theo nô lệ và bảo tiêu dừng lại xem. Người dân vào thành buôn bán, người trong thành chạy ra hóng bát quái, các phú gia quý tộc mang từng hàng nô lệ dài dằng dặc ra xem để cảnh cáo nô lệ nhà mình.

Ồn ào nhốn nháo, chỉ trỏ nghị luận, kinh hãi, hả hê… Đủ mọi sắc thái của đám người lạ mặt khiến Đằng Nguyên từ tức giận đến uất nghẹn rồi lạnh lẽo thờ ơ.

Hắn quan sát những kẻ bên dưới để chi phối tâm trí, không tập trung vào những vết bỏng cháy da khét thịt đau đớn kinh hoàng. Hắn không còn từ ngữ nào đủ để miêu tả cơn đau đang cào xé khắp thân thể.

Lính dụng hình được lệnh không rút móng tay móng chân Đằng Nguyên như thường lệ vì đám quan lại quý tộc trong thành muốn đưa hài tử trong nhà tới xem. Các nô lệ bỏ trốn thông thường không tạo ra động tĩnh lớn như vậy. Đằng Nguyên là nô lệ đặc biệt nguy hiểm, chuyện hắn đã bị xích còn một cước đạp chết lính dụng hình đang truyền đi với tốc độ chóng mặt trong thành, kéo theo vô số bá tánh hiếu kỳ đổ ra cổng nhìn một cái. Càng như vậy Bạch Đà quân càng không thể để hắn chết nhanh.

Ngày thứ hai, từ sáng đến tối Đằng Nguyên bị dí sắt nung đỏ khắp ngực, bị đập gãy xương ống chân của cả hai chân. Thân thể hắn treo trên hai tay, cổ tay tróc một tầng da, các ngón tay tụ huyết tím bầm, mất cảm giác. Để hắn không chảy máu đến chết, đám lính dụng hình đánh đủ thì ngừng, thân phía trước không nát thịt như phía sau, vẫn ra hình người.

Sang ngày thứ ba, bá tánh tò mò đã thưa bớt, lính dụng hình lột da hai bên cánh tay Đằng Nguyên, từ từ đâm chi chít kim vào bắp tay mất da.

Hắn thực sự mở mang tầm mắt vì sự độc ác của lũ người này, cảm thấy một đao chém chết đúng là hình thức giải thoát nhanh và có tính người.

Nực cười thay!

Hận và đau đớn là hai thứ duy nhất còn tồn tại trong tâm trí Đằng Nguyên.

Ngũ dinh của Bạch Đà quân nhận được lệnh giữ cho Đằng Nguyên sống càng lâu càng tốt vì Hàm Tang sắp trở về. Y muốn tận mắt trông thấy Đằng Nguyên bị lăng trì đến chết. Bọn lính dụng hình ngừng tra tấn, cho hắn uống nước ngày ba lượt.

Đằng Nguyên giống một miếng thịt nát treo trên cột hành hình, tả tơi, xiên xẹo nhưng hai mắt vẫn trừng trừng bất phục. Hàn khí trong thân thể gần như cạn kiệt, Không Đàm tĩnh lặng, hai tia hàn khí xoay chuyển chầm chậm, hắc vụ không toả ra nữa. Tầng thứ hai của Huyết Liên cũng chẳng cứu nổi Đằng Nguyên. Giờ tà thể chỉ như phàm thể phế nhân mà thôi. — QUẢNG CÁO —

Sang đến ngày thứ tư, bọn lính dụng hình chỉ đánh đập Đằng Nguyên khi có bá tánh vây xem đông. Lúc họ tản đi, chúng lập tức ngừng tay để giữ hắn sống, chờ Hàm Tang trở về. Đằng Nguyên nửa tỉnh nửa mê, linh cảm mách bảo hắn sẽ không chờ được đến khi tên thống lĩnh Bạch Đà quân dẫn binh về thành.

Chẳng sao. Hắn nhớ rõ khuôn mặt Hàm Tang, dù y có hoá ra tro hắn cũng nhận được. Sau khi chết, Đằng Nguyên sẽ biến thành lệ quỷ, quay trở lại bóp chết Hàm Tang và những kẻ liên quan.

Không… Hắn sẽ hành hạ tên khốn đó sống không bằng chết, sống trong sợ hãi hoảng loạn, mất hết chức tước, gia sản, gia quyến… rồi chết thảm khốc y như hắn. Sự tưởng tượng báo thù khiến Đằng Nguyên thỉnh thoảng nhếch mép cười như kẻ điên loạn. Đau đớn với hắn không còn phân biệt nổi từ đâu tới đâu.

Lính dụng hình kinh qua hàng nghìn nô lệ bỏ trốn, dù ra tay ác độc nhưng biết điểm dừng, không đụng tới lục phủ ngũ tạng, chỉ gây thương tích trên da thịt, Đằng Nguyên muốn chết cũng không chết được. Hắn đứng phơi nắng hết ngày thứ tư, nghe thấy thanh âm xì xào bàn tán của mấy tên lính Bạch Đà quân mới đổi gác đêm:



- Sao không có ruồi nhặng bâu quanh?

- Phải rồi… Chảy nhiều máu, nát thịt thế kia cơ mà…

- Hôm trước ruồi bâu kín sàn, còn phải lau máu và não đi mới bớt.

- Đó là máu của Đột huynh đệ. Tên họ Đằng này chảy máu ròng ròng cũng chẳng ruồi nào dám bâu. Kỳ quặc…

- Hay hắn trúng độc trước khi bị đưa tới đây?

- Có khả năng. Coi chừng hắn chết, Hàm tướng quân nổi trận lôi đình là toi cả đám…

Đằng Nguyên cười thầm. Ruồi nào dám bu vào tà thể đầy độc này?

Hắn lang thang trong rừng bao nhiêu ngày thì nhai cỏ độc, rễ độc như bò bấy nhiêu, dù độc tính tích lũy không đủ để duy trì sự chữa trị từ Không Đàm nhưng cũng thừa sức xua đuổi đám ruồi nhặng vớ vẩn. Chỉ tiếc hắn không biết tận dụng thuật ẩn thân của tầng thứ hai, để bị Bạch Đà quân bắt được mới ra nông nỗi này. Nếu cứ thế biến mất trước mặt chúng, đời nào bị bắt.

Hối hận tột cùng!

Đằng Nguyên thở hắt ra một hơi khiến một tên lính đứng gần đó vội vã bước tới xem hắn còn sống không. Đến khi thấy hắn quắc mắt nhìn lại mới yên tâm:

- Ngươi đừng có chết lúc này đấy… liên luỵ bọn ta.

— QUẢNG CÁO —

- Hừ… - Đằng Nguyên cười khẩy khinh bỉ, nhìn đi chỗ khác.

Tên lính bực tức vì thái độ của hắn, rít nho nhỏ:

- Nếu không phải vì Hàm tướng quân muốn tận mắt nhìn thấy ngươi bị lăng trì, việc gì bọn ta phải cực khổ canh gác thế này.

- Y sắp về chưa? – Đằng Nguyên hỏi đại một câu vô thưởng vô phạt.

Tên lính trừng hắn:

- Nội trong ngày mai. Số ngươi sắp tận rồi, để xem lúc bị róc từng miếng thịt ngươi còn kiêu ngạo nổi không.

Ngày mai ư?

Thế là được giải thoát!

Đằng Nguyên thở phào nhẹ nhõm trong lòng đồng thời khinh thường chính mình hèn hạ. Thù còn chưa trả được, phàm thể mới chịu một trận tra tấn đã nát như tương không gắng gượng nổi, muốn dùng cái chết để giải thoát. Hèn!

Thế mà trước kia hắn hung hăng thề thốt báo thù rửa hận.



Không biết tự lượng sức!

Nhạo báng mình một hồi, Đằng Nguyên lại hối hận và uất nghẹn.

Hắn không muốn chết ở đây. Nếu phải chết, hắn muốn chết trên chiến trường bi tráng, kéo theo cả ngàn, vạn Bạch Đà quân, lôi Hàm Tang, Tôn Đức Khương xuống mồ chôn cùng. Bảo hắn chết thảm hại như một con chó bị lột da róc thịt treo trên cột cho người người nhìn vào, hắn không nhắm mắt được.

Hoả khí bùng lên trong ngực nhưng không còn hàn khí để áp chế, cứ thế đốt nóng người Đằng Nguyên. Hắn giật thót mình, sửng sốt đến mức quên cả giận. Không Đàm đã yếu thế này rồi sao? Từ khi có Không Đàm, Đằng Nguyên chưa từng giận dữ mất khống chế, lúc nào Không Đàm cũng duy trì trạng thái bình tĩnh, lạnh lẽo cho hắn. Dường như căn cốt của công pháp mà hắn đang có thuộc tính hàn, kỵ hoả, kể cả nộ hoả.

Giờ Không Đàm vẫn còn, hai tia hàn khí lờ đờ xoay tròn nhưng không hề có bất cứ động thái xoa dịu hoả khí, quả là ngày tàn của hắn sắp đến.

Đằng Nguyên sốc quá hoá đần, tự mình bình tĩnh lại.

— QUẢNG CÁO —

Hắn đã từng qua một dạng hồi quang phản chiếu, hiện tại nghĩ mình đang ở dạng thứ hai. Những đau đớn trên phàm thể tạm lui, đầu óc hắn tỉnh táo lạ lùng.

Hắn ngắm nhìn bầu trời đêm cuối tháng sáu đen đặc, chẳng thấy gì.

Bốn bề lặng ngắt như tờ, lửa trên các tháp canh ở tường thành Huỳnh Tương cháy leo lét, khoảng cách quá xa nên chỉ thấy bóng dáng thấp thoáng của lính thủ thành. Bốn chậu sắt đốt lửa ở đài hành hình cháy sáng rực, là khoảng sáng duy nhất nội trăm dặm quanh đây. Đằng Nguyên phóng tầm mắt vào bóng tối mênh mông vô tận, tâm tình tĩnh lặng, tận hưởng những giây phút tồn tại cuối cùng.

Ngày mai hắn sẽ chết, rơi vào khoảng không tối tăm… vĩnh viễn...

Đằng Nguyên ngẩn người đến giờ tý thì từ từ lịm dần.

Tuy nhiên hắn chỉ thiêm thiếp được đến giờ sửu đã bừng tỉnh.

Xung quanh tối đen, bốn bề lặng ngắt, chỉ nghe tiếng củi cháy lách tách ở bốn chậu lửa đặt bốn góc của đài hành hình. Lính gác Bạch Đà quân đứng vòng quanh đài vẫn nghiêm trang nhưng có vài tên khuất trong chỗ tối chống thương ngủ gật. Số lính gác đêm là bốn mươi tên, không ít hơn ban ngày. Nghe nói con số này dùng để canh một nô lệ đào tẩu đã là rất lớn, bá tánh trầm trồ mãi.

Đằng Nguyên không hiểu vì sao mình tỉnh lại nhưng vừa tỉnh lập tức bị đau đớn hành hạ muốn ngất tiếp. Hắn thở dài, toàn thân vô lực, hai cánh tay bị treo đã mất hết cảm giác, dường như phế rồi. Chân vẫn đau đớn như điên, gãy xương nát thịt mà còn đỡ hơn tay.

Hắn mơ mơ hồ hồ một hồi thì bắt được những chuyển động rất nhỏ phía bên trái.

Đằng Nguyên giật thót mình, trợn lớn mắt nhìn trừng trừng về phía bóng đen động đậy.

Mất hút!

Có điều hắn đã nhận ra dị trạng.

Trong bóng tối lẩn quất vài thân ảnh đen kịt di chuyển cực nhanh, không tạo ra bất luận thanh âm nào dù là nhỏ nhất.

Có biến…