Đầu giờ thân, mặt trời ngả về tây, một đội kỵ binh rầm rập chạy từ trong thành ra. Chúng phi ngựa thẳng qua cổng mà không bị lính gác cổng chặn hỏi giấy thông hành, dẫn đầu đội là một tên tướng mặt mày dữ tợn đầy sẹo, đeo giáp bạc bọc trán có chữ Tấn. Phía sau y là hàng trăm tên lính Bạch Đà quân biểu tình hung tợn, có cả nô lệ kỵ binh trọc đầu hộ tống.
Đằng Nguyên nhìn lướt một lượt, biết tên tướng họ Tấn kia không phải nhân vật tầm thường, dán mắt vào y không rời.
Họ Tấn thúc ngựa chạy tới dưới chân đài hành hình, đưa mắt cú vọ săm soi Đằng Nguyên.
[Tấn Duật – tiểu tướng – 31 tuổi, chó săn dưới trướng Hàm Tang.]
Đám Bạch Đà quân canh gác đồng loạt quỳ rạp xuống. Tên Ngũ dinh lật đật chạy tới gần, quỳ một gối, ôm quyền thi lễ:
- Tướng quân!
Tấn Duật quăng cho tên Ngũ dinh một cái liếc mắt coi thường, rảo ngựa quanh đài hành hình nhìn kỹ Đằng Nguyên, gật gù, cất giọng thâm độc:
- Trưa mai bản tướng quân muốn thấy thảm trạng sống không bằng chết của tiện nô này.
- Rõ. – Tên Ngũ dinh cúi đầu thuần phục.
Tấn Duật lượn một vòng trở lại trước đội kỵ binh, kiêu ngạo thúc ngựa rời khỏi thành. Đội kỵ binh lập tức theo y, khói bụi mù mịt, thanh thế cực lớn.
Chúng đi khỏi đám lính canh mới lũ lượt đứng dậy. Đằng Nguyên nghe tên Ngũ dinh lớn tiếng ra lệnh:
- Dụng hình.
Mấy tên lính đáp ran, khiêng một cái rương từ dưới chân đài hành hình lên. Một tên lính to béo, cao hơn Đằng Nguyên nửa cái đầu khệnh khạng đi tới, toét miệng cười độc địa:
- Họ Đằng kia, ngươi đừng trách bọn ta xuống tay độc ác. Có trách phải trách tạo hóa của ngươi quá tồi… Đã là nô lệ thì đừng cố nghịch thiên đào tẩu… Đã đào tẩu đừng lôi kéo kẻ khác trốn cùng… vậy thì chẳng đến nỗi mất mạng thế này…
Đằng Nguyên cảm thấy khó hiểu, thanh âm khàn khàn:
- Cớ gì lắm lời vậy? Chẳng phải người Vạn Tư quốc các ngươi cho rằng chết là giải thoát sao?
- Thì đúng thế mà… - Tên lính béo vỗ hai tay vào nhau, mắt đảo như rang lạc ác độc, miệng cười khoái trá nhưng giọng lên bổng xuống trầm giả vờ nhân nghĩa phát buồn nôn. – Nếu một đao chặt đầu ngươi xuống, ta cần gì phải nhiều lời. Đằng này… chậc chậc… mấy ngày tới với ngươi là “đày đọa”, có oán thì oán chính mình, đừng trách bọn ta ra tay độc ác.
Đằng Nguyên bật cười khinh bỉ:
- Muốn tra tấn kẻ khác sống không bằng chết mà lại không muốn bị oán sao? Nực cười…
- Ngươi không hiểu rồi. Một năm ta dụng hình với bao nhiêu nô lệ bỏ trốn chứ? Có tháng bốn tên bị treo lên cột hành hình cùng lúc… Oán khí nhiều như vậy dồn xuống đầu bọn ta, tổn thọ, tổn thọ… Nếu không phải ta cũng là kẻ khác ra tay…
— QUẢNG CÁO —
Tên lính béo còn lải nhải thêm một hồi, đi vòng qua vòng lại quanh cái rương đựng hình cụ, từ từ mở ra, nhặt nhặt mấy món mà Đằng Nguyên chưa thấy bao giờ cũng chẳng biết gọi là gì, khua lên cho hắn nhìn. Hắn lờ mờ nhận ra tên này đang khủng bố tinh thần, muốn dọa cho Đằng Nguyên sợ tè ra quần trước khi thực sự dụng hình.
- Ái chà… Không cắt lưỡi, không nhổ răng, không móc mắt… Tiếc quá… Nếu không cần chặt đầu ngươi thì có thể thoải mái tra tấn…
Đằng Nguyên không sợ, thay vào đó hắn thấy kinh tởm bọn cầm thú ác độc đội lốt người đã nghĩ ra những hình thức tàn khốc để tra tấn nô lệ. Hoả khí từ từ bốc lên trong ngực, hắn hừ lạnh:
- Chặt đầu thì không được móc mắt?
- Ngươi không biết sao? – Tên lính béo giả vờ à lên. – Phải rồi… Ngươi là người Sa Lục Châu, không biết cũng đúng. Ha ha… Ta hồ đồ rồi. Tất cả nô lệ bị phán chặt đầu thị chúng đều không được dụng hình lên đầu, thậm chí đánh bằng roi da cũng phải hạn chế đánh lên mặt, nếu không khi chặt đầu còn nhìn thấy nhân dạng sao? Nát bét hết rồi, thị chúng cái gì nữa…
Thì ra…
Chuyện này với Đằng Nguyên cũng chẳng tốt đẹp hơn là bao. Bị thương ngàn vạn kiểu hắn chẳng ngại, chỉ có chặt đầu là không muốn. Hắn không biết cách đoạt xá thân thể khác, nếu vong mạng tại đây không chừng đại sự hỏng bét. Thù này trả thế nào? Tà thể không thể giả chết sau khi đầu bị cắt rời ra mà sẽ thực sự toi luôn. Đây là xác phàm, không phải bất tử chi thể, kim cang huyết thể, phượng hồi cốt…
Đầu Đằng Nguyên đau nhói, màn sương bao phủ ký ức cuộn lên dữ dội không cho hắn nghĩ tiếp.
Hắn chẳng thiết. Nhớ thêm tri thức cũ có ích gì đâu. Nếu không đào tẩu ngay đêm nay, số hắn sẽ tận.
Tên lính béo tỏ ra khá bực bội khi thấy Đằng Nguyên không run sợ. Bao nhiêu công rào trước đón sau, doạ nạt bằng lời nhẹ nhàng tinh vi của y thành công cốc, y trừng mắt lườm, cầm một cái kẹp lớn khệnh khạng đi tới tròng vào cổ chân Đằng Nguyên. Cái kẹp bọc lấy cổ chân trái hắn, khi tên lính béo bóp kẹp, vặn chốt, màn tra tấn bắt đầu.
Cơn đau thấu xương cốt ập tới khiến Đằng Nguyên rít lên một tiếng, cổ chân giống như bị bê đá giáng vào đau đến nỗi toàn thân hắn gồng cứng, xích sắt treo tay bị kéo căng, kêu loảng xoảng. Đám lính canh không quay lại xem nhưng bá tánh tụ tập xung quanh bắt đầu thì thầm chỉ trỏ.
Đằng Nguyên tái mặt vì đau, cả người lạnh toát mất cảm giác. Dường như cơn đau ở cổ chân đã hút hết não hắn vào đó, không nghĩ, không biết bất cứ thứ gì khác. Hắn chịu đựng một lát, mắt loé sáng khi thấy tầm nhìn của mình rơi thẳng lên đỉnh đầu tên lính béo. Sát ý loé lên, hắn ước lượng nặng nhẹ của xích dưới chân và lực chân cần thiết.
Bọn lính này không xích chân hắn cố định xuống đâu đó mà chỉ xiềng hai chân vào nhau, giữa hai cái xiềng còn một đoạn xích dài. Cái xiềng này theo Đằng Nguyên từ trấn Hoằng Liển tới tận đây, nặng nề, gây khó chịu, tưởng đến nơi sẽ được tháo ra nhưng không…
Tên lính béo ngồi xổm trước mặt Đằng Nguyên, hai cánh tay gồng lên bóp chặt kẹp, mỗi nấc bóp có một cái chốt cố định, Đằng Nguyên đếm được năm chốt tất cả. Hiện tại mới đến chốt thứ hai mà cổ chân hắn như sắp vỡ nát, đau muốn chết đi sống lại, vậy nếu vào nấc thứ ba, bốn… chắc chắn xương vụn thành từng mảnh.
Hắn hít thở sâu, ước lượng khoảng cách, quyết định trút giận.
Hắn cất tiếng gọi:
- Này…
Tên lính béo ngẩng lên, lực tay giảm một chút, sự tập trung rời khỏi cái kẹp.
Vụt!
Keng keng… — QUẢNG CÁO —
Đằng Nguyên vung chân phải. Theo đà vung, dây xích nối giữa hai cổ chân quàng qua gáy tên lính béo. Đằng Nguyên giậm chân phải, dây xích lôi ghì cổ tên lính với lực mạnh kinh hồn và tốc độ quỷ khốc thần sầu khiến y ngã chúi đầu về phía hắn, một tay y buông khỏi kẹp chống xuống nền đá.
Cái đầu tên lính đã kề sát nền.
Đằng Nguyên lợi dụng hai sợi xích đang treo cổ tay mình, đu người lên vung chân phải giáng mạnh xuống.
- Á…
Rắc...
Một tiếng hét thất thanh vang lên, kế đó tiếng hộp sọ vỡ bị những âm ngân còn lại của tiếng hét át đi. Bất quá cái đầu nằm ngay dưới gót chân Đằng Nguyên, hắn không nghe thấy thì còn ai nghe. Não, hốc mắt và máu phọt ra tung toé trên nền đá. Thân hình tên lính béo lập tức xụi lơ, đổ vật xuống, tay y tuột khỏi cái kẹp. Chốt thứ hai của kẹp bị cố định nên kẹp không lỏng ra, vẫn siết chặt cổ chân Đằng Nguyên. Hàn khí trong thân ồ ạt dồn tới xoa dịu cơn đau nhưng không hiệu quả vì kẹp còn nằm đó.
Không gian tĩnh lặng một hồi.
Thường dân chỉ trỏ, mấy tên lính Bạch Đà quân đứng lớ xớ trên đài trố mắt nhìn, bọn lính gác quay đầu lại xem, không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Đằng Nguyên hít thở sâu vì đau, hất xích sắt khỏi gáy tên lính béo, đá vào vai y. Y ngã ra xa trong tư thế lật ngửa, một hốc mắt đã lọt ra ngoài, máu chảy ròng ròng đỏ rực nền đá. Không còn bị thân hình phì lũ dúi vào chân, Đằng Nguyên đặt chân phải xuống chỗ còn sạch sẽ trên, lia mắt chờ đợi phản ứng của bọn lính.
Tên Ngũ dinh xồng xộc chạy lên tận nơi xem, trợn mắt, há hốc mồm nhìn Đằng Nguyên, không tin nổi hắn đã bị xích treo hai tay, khoá hai chân vào nhau mà còn giết được lính dụng hình. Đằng Nguyên chỉ định đạp một cú cho tên kia đập mặt xuống, chảy máu đầu chút đỉnh, nào ngờ xương cốt phàm nhân so với lực đạo của hắn lại yếu ớt đến vậy. Thành ra tên lính béo vỡ sọ, chết tươi.
Hắn mỉm cười như thể mình là một khách nhân vào trà lâu đánh vỡ chén trà bị tiểu nhị chạy tới săm soi:
- Ngại quá… Ta lỡ chân.
Đến lúc này tiếng la hét mới bùng lên, đầu tiên xuất phát từ phía dưới đài nơi bá tánh tụ tập xem trò vui. Bọn lính Bạch Đà quân phản ứng chậm rì, tuốt kiếm sáng loáng ào ào chạy từ dưới lên, vây kín đài. Chúng chĩa kiếm về phía Đằng Nguyên, dứ dứ cứ như thể hắn là dã thú xổng chuồng, sẵn sàng đâm chết nếu hắn nhào tới tấn công. Mặt tên nào tên nấy tái xanh tái xám, mắt ráo hoảnh kinh hãi đảo từ Đằng Nguyên tới thi thể đang chảy máu tươi ròng ròng của tên lính béo.
Thật lố bịch!
Đằng Nguyên cười ha ha hai tiếng gượng gạo thay đám lính Bạch Đà quân vô dụng rồi đứng im chờ xem bọn chúng có định xông tới chém chết hắn luôn không. Chết nhanh đỡ đau đớn, đỡ phải chịu tra tấn thống khổ.
Tên Ngũ dinh sau khi nhìn rõ tình trạng vẫn bị treo tay cố định của Đằng Nguyên, quắc mắt gầm lên với đám lâu la:
- Kéo người xuống. Không được tới gần hắn… Dùng phương pháp khác đi…
Hai tên lính đứng gần thi thể nhất nhìn nhau sợ sệt, sau đó tra kiếm vào bao, thận trọng bước tới vội vàng xốc nách tên lính béo, kéo ra xa khỏi Đằng Nguyên. Đám kia lúc này mới dám xúm lại xem tình hình.
Xem cái gì nữa! Não theo vết nứt nhễu cả ra ngoài, máu chảy thành dòng trên sàn đá, kéo lê thành vệt dài, một nhãn cầu lọt khỏi tròng, còn có thể xem gì đây?
— QUẢNG CÁO —
Đám lính vừa kinh hãi vừa căm hận, nhất là những kẻ có giao tình với tên béo này.
Khi đã nhìn rõ thảm trạng của đồng bọn, tên Ngũ dinh gầm lên:
- Không được tới gần hắn… Đứng sau lưng, tiếp tục đi…
- Chặt đầu luôn… - Một tên đứng trong đám đông nhỏ giọng đề nghị.
Lập tức một đám nhao nhao chĩa kiếm vào Đằng Nguyên:
- Đúng đấy, chặt đầu hắn đi.
- Tên này quá nguy hiểm.
- Các huynh đệ đã được cảnh báo, thận trọng hết mức rồi. Đội trưởng, thế này thật quá… kinh khủng.
- Giết luôn đi. Ai mà dám tới gần hắn chứ?
Tên Ngũ dinh thở hổn hển, mặt đỏ tía tai trừng mắt nhìn đám lâu la nhao nhao nói, tức tối gầm lên:
- Quân lệnh như sơn. Tiếp tục dụng hình…
Đám lính xung quanh im bặt, ngậm miệng tra kiếm vào vỏ, lùi hết lại.
Dụng hình là việc của một số tên không phải lính gác nào của Bạch Đà quân cũng được phép làm. Do vậy bọn chúng lùi xuống tiếp tục canh gác, nhường lại đài hành hình cho mấy tên lính chuyên tra tấn. Đằng Nguyên khinh bỉ nhận ra nhiều tên nhẹ nhõm vì được lùi xa khỏi hắn.
Hắn lia mắt về phía ba tên lính dụng hình. Mặt chúng tái xanh, mắt toé lửa, vừa căm tức vừa cố gắng che giấu sự sợ hãi. Cái chết quá nhanh chóng của đồng bọn khiến chúng choáng váng, nhìn Đằng Nguyên như nhìn quỷ đội lốt người.
Bị xích như chó vào cột hành hình rồi còn có thể giết thêm một tên lính Bạch Đà quân, khiến những tên khác kinh sợ, thực sự thống khoái. Đáng tiếc, đời hắn phải kết thúc tại đây.
Đằng Nguyên ngửa mặt nhìn trời, thở dài một hơi.
Ông trời không định giúp hắn sao?
Phen này rơi đầu, bỏ mạng thật ư?