Liêu Dương và Đại Tư đi chưa quay lại Khánh Trường, Cơ Lâu và nhiều tên cai nô trên các vách núi khác cũng ôm bụng nhăn nhó bỏ vị trí chạy té khói. Trên vách núi trơ trọi làm gì có chỗ ngồi giải quyết, chúng buộc phải xuống sườn núi tìm chỗ kín đáo một chút để ngồi.
Viên Lịch nhìn qua nhìn lại các vách núi, quan sát nô lệ vẫn đang làm việc hùng hục, sắc mặt ngày càng xấu, mồ hôi túa đầy trán. Y móc trong ngực áo một cái túi nhỏ, lấy thứ gì đó ra nhai, đi qua đi lại, biểu tình sốt ruột, dường như đang chờ cai nô khác quay lại.
Các nô lệ khúc khích cười Viên Lịch cũng không có tâm trạng quát mắng, đánh đập, y như kiến bò trên chảo lửa. Đến khi Đại Tư tay ôm bụng, tay bám vào đá quay ngược lên vách núi thì Viên Lịch vội chạy xuống sườn núi. Điền Đông không nhịn được phì cười khiến Lưu Ngọc Lâm, Điền Vỹ Thái, Điền Lục cười theo. Liễu Hạng tròn mắt nhìn Viên Lịch chạy trối chết, lại nhìn sang các vách núi khác thấy cai nô bỏ vị trí gần hết vì đau bụng, đột nhiên reo lên:
- Cái… tổ phụ… Điền đại ca…
Điền Lục chỉ trỏ loạn. Điền Đông nhướn mày:
- Cái gì?
- Cai nô… Cai nô bị hết kìa. Nô lệ không bị…
Điền Đông lập tức ngừng cười, nhìn qua nhìn lại một hồi, đột nhiên mắt sáng rực lên:
- Không thể nào…
Lưu Ngọc Lâm reo lên:
- Dưới sườn núi thì sao? Chẳng lẽ có kẻ hạ thuốc cai nô?
- Hạ thuốc đi ngoài ư? – Điền Vỹ Thái cười khúc khích, gập cả người xuống. – Mất công hạ phải hạ kịch độc như Đằng Nguyên ca từng làm chứ. Hạ thuốc đi ngoài làm gì? Chắc trù phòng dùng thịt ôi nấu canh thôi…
- Cũng đúng. – Lưu Ngọc Lâm thất vọng xụ mặt. — QUẢNG CÁO —
Đại Tư sau khi quay trở lại vách núi thì ngồi phịch xuống một tảng đá bằng, ôm bụng, dù mắt vẫn liếc quanh coi nô lệ nhưng dường như cơn đau khiến y chẳng còn để tâm cái gì. Liễu Hạng liếc trước nhìn sau, thấy Đại Tư không để ý, cai nô khác chưa quay lại thì ngồi thụp xuống nấp sau những tảng đá lớn rồi bò soàn soạt về phía mỏm núi, ngó xuống sườn núi. Mắt Liễu Hạng sáng rực như sao, quay đầu lại lẩm bẩm báo tin cho các huynh đệ:
- Cai nô bên dưới cũng bị. Chúng đi ngoài hết rồi…
- Oẹ… Khụ khụ… Oẹ…
Tiếng nôn mửa của Đại Tư khiến nô lệ quay lại nhìn. Tên cai nô ngày thường độc địa là thế, hiện tại ôm bụng nôn thốc nôn tháo như điên, một tay chống xuống đá, bộ dạng vô cùng thống khổ. Đám nô lệ dừng tay nhìn chằm chằm, không ai còn ý định làm tiếp. Trong tay Điền Đông và các huynh đệ là búa lớn búa nhỏ, đục đá… Họ đưa mắt nhìn nhau, hung quang lóe lên. Có điều Trình Hạ và các hán tử Tập thành đứng gần đó lắc đầu, xua tay ra hiệu đừng manh động.
Điền Đông và các huynh đệ đành nuốt căm hận xuống, tiếp tục đủng đỉnh làm.
Liễu Hạng nằm ngó xuống dưới đột nhiên vùng dậy trở về vị trí, lẩm bẩm:
- Bọn Cơ Lâu, Viên Lịch quay lên rồi. Làm thôi kẻo ăn đòn…
Các huynh đệ lập tức cắm đầu làm. Nhóm khác nhìn thấy cũng không dám lơ là, gõ gõ đục đục như thật.
Đại Tư nôn xong, lồm cồm bò dậy chạy trối chết xuống sườn núi, chắc tiếp tục đi ngoài.
Viên Lịch ôm bụng nhăn nhó, mồ hôi túa ra đầm đìa trên trán, lại mở túi vải lấy thứ gì đó ra nhai. Liêu Dương chạy tới xin. Viên Lịch chia cho Liêu Dương, Khánh Trường, Cơ Lâu… mỗi tên một ít. Điền Đông đoán đó là thuốc đau bụng. Chúng đứng túm tụm một chỗ chỉ trỏ nô lệ, bàn tán về nguyên nhân đau bụng. Điền Đông không nghe được, thấy bọn chúng khốn khổ thì hoan hỉ trong lòng.
Đám nô lệ đục đá trên vách núi không nghe ngóng được nhiều như các nô lệ khiêng đá dưới sườn núi. Cai nô chạy đi ngoài gần hết, Thông Lực bỏ luôn vị trí, đi tới chỗ Lưu Tống, kích động hỏi:
- Lưu đại ca, chuyện gì vậy? — QUẢNG CÁO —
- Thức ăn của cai nô có vấn đề. – Lưu Tống cười toe toét, nói khá lớn dù vẫn có cai nô ôm bụng ngồi gần đó. – Trù phòng làm bánh bao chung cho cả cai nô và nô lệ, giờ chỉ có cai nô đau bụng, nô lệ không sao, chắc chắn vấn đề nằm ở canh. Có thể rau bị lẫn rau độc hoặc thịt ôi rồi. Ha ha…
Các nô lệ xung quanh gật gù công nhận. Thông Lực phì cười.
Đám cai nô đứng gần đó trừng mắt nhìn, lập tức Thông Lực chạy ngay về chỗ tiếp tục làm kẻo ăn đòn. Lưu Tống khoan khoái ra mặt, cố nín cười nhìn cai nô chạy ngược chạy xuôi, tên nào tên nấy mặt tái xanh, nhiều tên ôm khe đá nôn thốc nôn tháo.
Gần trưa, cai nô chịu không nổi, thống nhất lùa hết nô lệ về nhà gỗ để khỏi phải canh, giải quyết cho dễ vì nhiều tên gấp quá không kịp, bĩnh cả ra quần.
Nô lệ khu Hạ lũ lượt quay lại nhà gỗ, cười khằng khặc như điên.
Tình hình của cai nô không phải đốc công và lính trù phòng khu Hạ cũng không khá hơn, đến cả Tằng Minh còn xách quần chạy mấy lượt. Y trở về quát thét lính trù phòng, nghi ngờ canh của cai nô bị lẫn rau độc, vào kho kiểm tra thịt xương dùng để nấu canh xem có ôi thiu không. Lính trù phòng vừa đau bụng vừa bị oan thấu trời mà không cách nào biện minh, cắn răng đi nấu thuốc cầm tiêu chảy cho lính cai nô.
Tuy nhiên khi nô lệ bị lùa ngược trở về nhà gỗ, Viên Lịch mặt tái xanh chạy xuống báo cáo, cai nô tên nào tên nấy xám ngoét như tàu lá thì Tằng Minh bắt đầu hoảng. Y lập tức phái người sang khu Trung và khu Thượng xem xét tình hình.
Đằng Nguyên lúc này cũng rời khỏi chỗ nấp, tâm tình hoan hỉ, cả người lâng lâng hả hê. Hắn không ẩn trong rừng nữa mà mò ngược ra sau các nhà gỗ, men theo vách núi để sang khu Trung. Hiện tại cai nô khu Hạ phải chạy vào rừng giải quyết, kẻ chạy qua, người chạy lại nườm nượp, ai nấy ôm bụng vội vã. Mùi thối khắm tanh tưởi do chưa kịp lấp đất bị gió đưa khắp nơi.
Lính trù phòng khu Hạ không thể nấu nướng gì với tình trạng đau bụng quằn quại, chọn ra một đám nô lệ bất kỳ, lột đồ soát người cẩn thận rồi bắt họ vào trù phòng nấu cháo. Toàn bộ nô lệ và cai nô sẽ ăn cháo, không phân ra đồ ăn của bên này bên kia để ngăn nô lệ hạ độc vào thức ăn.
Nhà gỗ của Điền Đông không được chọn đi nấu cháo vì từng có Đằng Nguyên độc chết cả đám cai nô, bị kiềng mặt. Huynh đệ Điền Đông đắc ý ở trong nhà rình mò cai nô chạy ngược chạy xuôi vào rừng, cười khằng khặc.
Bên khu Trung và khu Thượng, tình trạng cũng tồi tệ tương tự. Dù số lượng cai nô đông nhưng chúng đều ôm quần chạy, chẳng tên nào thoát, nô lệ bị lùa về nhà gỗ còn sớm hơn bên khu Hạ. Cai nô bàn tán xôn xao, khẳng định đồ ăn đã bị hạ độc. Lính gác mỏ ăn cùng với cai nô, nhốn nháo loạn xạ ôm bụng chạy từ tháp canh và các vị trí gác vào rừng giải quyết.
Thôi Dự và Húc Dương – tổng quản khu Thượng - tức giận điên cuồng khi biết tất cả cai nô mỏ Dạ Cổ đều bị tiêu chảy, muốn tập hợp người để tra ra thủ phạm và nguồn độc nhưng không thành vì kẻ nào kẻ nấy cứ chốc chốc ôm quần chạy. Trù phòng phải nổi lửa nấu thuốc, nấu cháo như khu Hạ. — QUẢNG CÁO —
Tin tức lan khắp cả mỏ, cai nô bắt đầu hoảng sợ.
Lần trước Đằng Nguyên độc chết năm mươi hai lính cai nô khu Hạ, các khu khác nhìn vào mà cười khẩy, thầm chê bai khu Hạ canh gác lỏng lẻo, quản lý yếu kém. Thế nhưng lần này toàn bộ cai nô, lính gác trong mỏ đều bị, trong khi nô lệ không hề hấn gì, kẻ nào cũng thắc mắc về thủ đoạn đầu độc tinh vi. Làm thế nào thủ phạm có thể cùng lúc bỏ độc vào canh của cai nô ở cả ba khu? Những tên đầu óc nhanh nhạy cố gắng suy nghĩ phương pháp nhưng chưa tìm ra, cũng chẳng có thời gian tìm vì miệng nôn trôn tháo thập phần thống khổ.
Lính cai nô và lính gác mỏ trông chờ vào thuốc của trù phòng, ngặt nỗi số lượng người bị tiêu chảy quá nhiều, vét hết tất cả thuốc trong kho cũng chỉ đủ để sắc cho mỗi người nửa bát thuốc. Bát thứ hai nước đã loãng toẹt, hầu như chẳng còn bao nhiêu vị thuốc. Bọn lính xách quần chạy từ nửa tuổi sáng đến tối, tên nào tên nấy mặt xanh nanh vàng, má hóp mắt trũng, đuối hẳn đi, uống nước như điên. Trù phòng đun nước nóng cho bọn lính uống vì chúng không dám uống nước suối lạnh.
Nô lệ cũng có một số kẻ bị tiêu chảy nhưng không nặng như cai nô, chỉ đi vài lần là dừng.
Bữa trưa và bữa tối, toàn bộ người trong mỏ đều ăn cháo do nô lệ nấu, tình trạng tiêu chảy cũng từ từ thuyên giảm. Sau bữa tối, Tằng Minh lệnh cho một đám nô lệ khu Hạ ra suối múc nước dưới sự giám sát nghiêm ngặt của lính cai nô. Nô lệ buộc phải cởi sạch y phục và tiết khố, trần truồng mà xách nước đổ đầy vào các vại. Tằng Minh tuyên bố sáng sớm mai sẽ chọn ra một số nô lệ bất kỳ vào trù phòng nấu cháo, tiếp tục cho nô lệ và cai nô ăn chung nồi.
Các nô lệ dù thất vọng vì phương thức đó sẽ khiến kẻ hạ độc không thể xuống tay được nữa nhưng họ buộc phải chấp nhận, cũng hả hê không ít vì chứng kiến lũ cai nô khốn khổ.
Đằng Nguyên rình mò quanh khu Hạ, mọi động thái đều không thoát khỏi tầm mắt. Hắn ngồi nhìn nô lệ đổ nước đầy vào các vại đá, nhếch mép cười khẩy. Trời vẫn đang giúp hắn, Tằng Minh, Thôi Dự và Húc Dương chưa phát giác ra phương pháp hạ độc nên theo nếp cũ cho nô lệ múc sẵn nước vào vại đá. Nếu chúng biết Đằng Nguyên hạ độc kiểu gì, chắc chắn sẽ không để sẵn nước qua đêm mà bắt nô lệ xách thẳng từ suối lên, mang vào trù phòng đổ.
Hắn cười thầm, chập tối khi cả khu Hạ tập trung ăn cháo, Đằng Nguyên lại lẻn tới bỏ độc vào các vại đá. Bọn cai nô đã bố trí canh gác trù phòng và các vại đá đựng nước rất cẩn mật, đốt lửa sáng rực xung quanh, một con chuột cũng không qua nổi mắt chúng. Bất quá chuột hay người đều có hình có bóng, nhìn thấy cũng chẳng lạ, còn Đằng Nguyên vô ảnh vô tung, chậm chạp bò sát đất tàn ảnh cũng không có, thần tiên mới phát hiện ra. Hắn cứ như vậy bò từ vại đá này sang vại đá khác, len lén hé nắp đậy, rắc độc vào. Trời tối, dù có đốt hàng chục đống lửa xung quanh cũng sẽ có những vùng đổ bóng không được ánh sáng soi rọi. Đằng Nguyên vẫn thành công rắc độc vào tất cả các vại ở khu Hạ.
Hắn nhanh chóng chạy sang khu Trung, kiên nhẫn lặp lại hành động của mình.
Bởi vì trù phòng và khu vực vại đá canh phòng quá kỹ, Đằng Nguyên mất cả đêm mới bỏ xong độc. Hắn mệt rũ người, lập tức quay lại khe đá ở khu Hạ lấy thịt khô ra ăn rồi lăn ra ngủ như chết.