Tam Luân

Chương 61: Cười ra tính mạng




Nô lệ bị cai nô khua dậy, chọn ra một số kẻ bắt đi nấu cháo.

Lính cai nô, lính canh mỏ nhiều tên đi ngoài cả ngày lẫn đêm, sáng ra nằm bẹp một chỗ thoi thóp thở. Những khoảng rừng bên cạnh các khu phảng phất mùi thối khắm, tanh tưởi dù lính cai nô đã lấp đất sau khi giải quyết nhưng vì số lần quá nhiều, tình trạng tiêu chảy, nôn mửa nghiêm trọng nên vẫn có mùi rất kinh khủng.

Lính cai nô quá mệt mỏi không thể đốc công được, Tằng Minh, Thôi Dự và Húc Dương thống nhất tiếp tục cho nô lệ nghỉ. Ba tên đầu sỏ ngồi họp ở nhà gỗ của Thôi Dự ở khu Trung, thay vì uống trà thì trên tay mỗi tên cầm một bát thuốc đen ngòm. Thôi Dự nhăn mặt nhíu mày uống một hơi hết sạch bát thuốc, đặt cạch xuống bàn, hừ lạnh:

- Dược phòng hết sạch thuốc rồi. Nếu hôm qua ta không nhanh trí bắt để lại một ít, hôm nay một giọt thuốc cũng không có mà uống.

Tằng Minh thở dài bực tức:

- Dược phòng khu Hạ vốn chẳng còn bao nhiêu thuốc, sắc một lượt ngày hôm qua, chia cho mỗi kẻ một bát là hết. Hôm nay đổ nước vào đun lên cũng chỉ còn màu đục đục, chẳng tác dụng gì. Tình hình này quả thực không ổn.

Húc Dương trầm ngâm xoay bát thuốc vẫn còn một phần ba trên bàn, cất giọng the thé:

- Ta đã suy nghĩ cả đêm nhưng vẫn không hiểu nổi thủ phạm xuống tay như thế nào? Tại sao nô lệ không bị?

- Vẫn có số ít nô lệ bị. – Tằng Minh chữa lại. – Có điều chúng bị sau, nhẹ hơn, chỉ đi vài lượt là khỏi, không như chúng ta. Thuốc hết rồi, nếu tình trạng này tiếp diễn…

Thôi Dự đập rầm tay xuống bàn, tức điên rít lên:

- Chó má. Ta mà tìm được kẻ nào xuống tay lập tức treo lên lăng trì bảy ngày bảy đêm.

Tằng Minh và Húc Dương đương nhiên cũng tức giận tương tự nhưng từ qua đến nay tra xét mất công, không hỏi ra nô lệ nào đã tiếp cận trù phòng vì căn bản chẳng hề có nô lệ mò tới. Nước đựng trong vại thì dùng chung để nấu cho cả cai nô và nô lệ, ấy thế mà chỉ có cai nô đau bụng.

Tằng Minh thở dài:

- Ta đã tra kỹ, hôm qua không hề có nô lệ tới gần trù phòng, không thể bỏ độc vào nồi canh của lính cai nô như tên Liễu Giác Tô đã làm trước kia. Khu Hạ đã thiệt hại năm mươi hai mạng, những kẻ còn sống sợ mất mật, rút kinh nghiệm xương máu, đâu thể lơ là. Lính canh đứng vòng trong vòng ngoài, đến ta còn không biết trù phòng trộn nước như thế nào…

- Chẳng lẽ thủ phạm là… lính trù phòng? - Húc Dương quắc mắt dữ tợn.

Thôi Dự lắc đầu phủ nhận:

— QUẢNG CÁO —

- Nếu nói lính trù phòng là thủ phạm thì bọn chúng phải liên kết với nhau, ít nhất phải có bảy tên lính trù phòng của ba khu tham gia hạ độc. Riêng khu Trung đã có năm trù phòng riêng biệt, bọn lính dưới sự quản lý của ta ở đâu là ở yên đó, không được chạy từ trù phòng này sang trù phòng khác. Các ngươi thử nghĩ xem, bảy tên lính trù phòng làm phản vì cái gì?

Tằng Minh và Húc Dương đảo mắt suy nghĩ, lắc đầu. Thôi Dự tiếp:

- Huống hồ, lính trù phòng ở khu Trung bị rất nặng, tình trạng thê thảm hơn lính cai nô và lính gác mỏ nhiều. Bọn ở trù phòng lúc nào cũng no đủ, lén lút thêm phần cho mình, bớt phần kẻ khác, ăn nhiều hơn cũng đâu có gì lạ. Nếu chúng tự tay hạ độc, lẽ ra phải bớt ăn đi chứ…

Tằng Minh gật gù cho là phải:



- Đúng. Mấy tên lính trù phòng khu Hạ miệng nôn trôn tháo, bị nặng hơn cai nô. Giả vờ đi ngoài còn được, nôn mửa có thể giả vờ sao? Nhưng nếu không phải do chúng hạ độc thì có thể là kẻ nào? Những kẻ nào?

Thôi Dự và Húc Dương không có câu trả lời, thay vào đó, bụng Thôi Dự sôi lên òng ọc. Lão nhăn mặt nhíu mày, vội vã đứng dậy chạy xồng xộc về phía sau nhà gỗ. Ở đó lão để bô sẵn kẻo chạy vào rừng giữa ban ngày mất mặt mà chưa chắc đã kịp.

Tằng Minh đã đỡ đi ngoài từ đêm qua, hiện tại nghĩ bụng dạ mình ổn rồi nên chủ quan sang đây thương lượng. Sau khi Thôi Dự chạy được nửa chén trà, bụng Tằng Minh quặn lên đau như bị hàng ngàn con kiến cắn xé. Y vội vã bước thấp bước cao nhào ra cửa. Húc Dương uống hết chỗ thuốc còn lại cũng lập tức rảo bước khỏi nhà gỗ, muốn về khu Thượng. Có điều chưa đi được mấy bước toàn bộ thuốc, nước, cháo mà y ăn hồi sáng trào ngược lên khỏi cổ họng, phun ra ngoài. Húc Dương bám luôn vào vách một nhà gỗ kế bên nôn thốc nôn tháo, “thứ khác” vãi cả ra quần, mùi thối khắm xộc lên kinh tởm. Húc Dương khốn khổ nôn cho xong, khúm núm lê lết đi về khu Thượng.

Bên ngoài, các cai nô khu Trung cũng lũ lượt chạy hết vào rừng, lũ ở bìa rừng còn không thèm trở về các nhà gỗ, ngồi, nằm luôn tại đó cho tiện chạy. Nô lệ khoẻ mạnh bị sai đi đun nước cho cai nô uống, khệ nệ khiêng nước ra bìa rừng để.

Nửa buổi sáng ngày thứ hai, đợt Lục Dư thứ hai mà Đằng Nguyên bỏ vào nước nấu cháo phát huy tác dụng. Cai nô và lính gác mỏ của cả mỏ Dạ Cổ đi ngoài như tháo, nôn mửa liên hồi, quắt queo cả người. Nô lệ bị cấm ra khỏi nhà gỗ trừ lúc đi vệ sinh, chúng bắt nô lệ xách thẳng nước từ suối lên đổ vào nồi nấu cháo cho tất cả ăn. Bắt nô lệ đun nước rồi uống trước, chúng uống sau… biến nô lệ thành những kẻ kiểm tra độc.

Đằng Nguyên thấy cả, cười khẩy khinh bỉ.

Tằng Minh bị tiêu chảy rất nặng, từ khu Trung về khu Hạ y lập tức nằm bẹp trong phòng mình với cái bô dưới gầm giường, tình trạng mệt mỏi suy kiệt ngày càng tồi tệ. Chiều đến y gọi Viên Lịch vào phòng thương lượng bằng giọng cay cú:

- Ta nghĩ mình không ổn rồi… Thuốc đã hết, không rõ nguồn độc và phương pháp, không biết thủ phạm còn xuống tay nữa hay chỉ làm một lần mà hậu quả tới bây giờ… Không biết vì sao nô lệ không bị… Chẳng lẽ chúng ta cứ chịu chết thế này?

- Cần phải cho người ra ngoài tìm thảo dược. – Viên Lịch ôm bụng nhăn nhó nhưng tình trạng không tệ như Tằng Minh. – Dược phòng có một đám am hiểu thảo dược, đuổi chúng ra bắt hái mang về…

Mắt Tằng Minh hơi sáng lên:

- Liệu hái có đủ dùng không hay chỉ như muối bỏ bể?

— QUẢNG CÁO —

- Tằng tổng quản, giờ này là giờ nào rồi? – Viên Lịch nhếch mép cười nhạt. – Ngươi định sai người đi hái thảo dược cho cả mỏ à? Cứ bắt bọn chúng ra ngoài hái, được bao nhiêu chúng ta dùng trước bấy nhiêu, giữ mạng mình đã. Chỗ còn lại mới phân cho các cai nô thân cận.

Tằng Minh gật gù:

- Có lý. Vậy cho người làm ngay đi.

- Được.

Viên Lịch đứng lên, định ra khỏi phòng đi thi hành mệnh lệnh, bước tới cửa thì dừng lại, đảo mắt. Nghĩ ngợi một hồi, gã quay trở lại, giở túi vải đeo bên hông ra, đưa cho Tằng Minh một cái rễ cây:

- Thứ này có độc nhưng nhai một ít có thể cầm cự được, không đến nỗi đi ngoài mà chết.

Tằng Minh sửng sốt nhận cái rễ nhỏ xíu, khô quắt, chống tay ngồi dậy:

- Ngươi vẫn dùng rễ độc này?

- Phải. – Viên Lịch gật đầu. – Ta bị đau đầu mấy năm nay, nhai thứ này mới chống chọi được. Dù có độc nhưng nó cầm tiêu chảy khá tốt. Trong tình huống không có thuốc hiện tại, buộc phải dùng.



Tằng Minh bỏ rễ vào miệng nhai. Đang nhai thì mắt trừng lớn, miệng há ra trông như kẻ động kinh khiến Viên Lịch kinh hãi:

- Tằng tổng quản…

- Ta biết rồi. – Tằng Minh đứng bật dậy, rống lên. – Ta biết thủ phạm dùng cách nào hạ độc rồi… Hắn hạ độc toàn bộ mỏ, đêm đến bỏ độc vào nước của cả ba khu… Lập tức cho người đi truyền tin, nước không được để qua đêm, không được phép đựng trong vại đá nữa.

Viên Lịch nhướn mày nghi hoặc:

- Vậy sao nô lệ không bị?

Tằng Minh kích động chỉ vào mặt Viên Lịch, giọng cao vút lên, mắt mở to hoan hỷ bệnh hoạn:

— QUẢNG CÁO —

- Lũ nô lệ kia bị chúng ta hạ độc mãn tính vào canh… Cơ thể chúng nhiễm độc sẵn rồi, chỉ cần loại thuốc gây tiêu chảy này bị độc trong cơ thể nô lệ khắc chế, ăn phải cũng không bị tiêu chảy. Cai nô không hề nhiễm độc, dính thuốc lập tức đi ngoài như tháo…

- À… - Viên Lịch à lên vỡ lẽ, sờ túi đựng rễ độc bên hông mình. – Thì ra… Tên khốn kiếp nào nghĩ ra cách thâm độc này… Quả là cao minh!

- Giờ này là giờ nào rồi mà ngươi còn khen thủ phạm cao minh. – Tằng Minh tức giận quát. – Lập tức úp hết vại đá xuống, mang thùng đựng nước đi rửa sạch, không để tên kia có cơ hội xuống tay. Bảo trù phòng mang lá cây độc ra, chiếu theo liều lượng đã dùng để hạ độc nô lệ nấu cho cai nô ăn.

Viên Lịch giãy nảy lên:

- Cái gì? Ngươi… muốn dĩ độc trị độc?

- Ngươi cũng đang làm thế còn gì. – Tằng Minh chỉ vào cái túi bên hông Viên Lịch. – Canh độc mà nô lệ ăn trường kỳ khiến chúng không bị tiêu chảy, vậy giờ chúng ta cũng phải ăn trong lúc chờ tìm được thảo dược, như vậy mới mong giữ được mạng.

Lời Tằng Minh rất có lý. Viên Lịch đảo mắt suy nghĩ một hồi, ôm quyền cáo lui, ra khỏi nhà gỗ của Tằng Minh. Y đi thẳng tới trù phòng truyền đạt lại lệnh, sau đó gõ trống tập hợp tất cả cai nô bên bờ suối, thông báo lại lời Tằng Minh. Y đặc biệt nhấn mạnh các phương pháp dĩ độc trị độc rất nguy hiểm, không thể dùng bừa. Nếu cai nô nào sợ hãi, có thể không ăn canh độc, không ai ép.

Đám cai nô sau hai ngày miệng nôn trôn tháo đã mất nửa cái mạng, còn sợ canh độc hay sao? Phần đông lập tức chấp nhận ăn canh độc, đánh cuộc với tạo hoá.

Nô lệ ngồi trong nhà gỗ nghe lỏm Viên Lịch truyền lệnh, vỡ lẽ lý do mình không bị tiêu chảy dù ăn chung nồi với đám cai nô, ai nấy xuýt xoa tán thưởng cao nhân đã hạ độc. Cai nô càng chật vật các nô lệ càng sung sướng, hoan hỷ. Đám cai nô tên nào tên nấy trông suy yếu cực độ, tư tưởng nổi loạn bắt đầu nhen nhúm trong đầu những nô lệ to gan.

Viên Lịch cho người tới khu Trung và khu Thượng, truyền đạt lại phát hiện và giải pháp của Tằng Minh. Thôi Dự và Húc Dương vẫn uống thuốc đều đều nhưng tình trạng chỉ tồi không đỡ, khoác tay ra lệnh thực hiện. Tối ngày thứ hai, cai nô toàn mỏ ăn canh độc mà trù phòng thường nấu cho nô lệ ăn.

Đằng Nguyên ngồi vắt vẻo trên cành cây cười toét cả miệng, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng khùng khục như người sặc nước. Hắn nhìn đám cai nô ăn canh độc, không nhịn được cười, đấm bùm bụp vào đùi mình để kiềm chế bớt.

Cuối cùng Tằng Minh cũng đã phát giác ra căn cốt vấn đề. Bốn loại lá mà trù phòng dùng để hạ độc nô lệ chính là giải dược có tác dụng khắc chế Lục Dư do Đằng Nguyên tạo ra. Hay nói cách khác, bởi vì bốn loại lá độc đó nấu chung với nhau, nô lệ ăn vào nhiễm độc mãn tính sẽ không bao giờ trúng các loại độc gây nôn mửa, tiêu chảy nên Đằng Nguyên dựa theo chúng mà chế ra Lục Dư. Do vậy, Lục Dư không hề có tác dụng với nô lệ.

Trong thân thể nô lệ tồn sẵn một lượng độc tố nhất định, Lục Dư đi vào bị độc tố này khắc chế, trở nên vô dụng. Ngược lại, thân thể lũ cai nô không hề có độc tố gì, ăn phải Lục Dư lập tức tiêu chảy đến kiệt quệ.

Hiện tại Tằng Minh phát giác ra vấn đề nhưng trời vẫn giúp Đằng Nguyên vì cách thức giải quyết của Tằng Minh căn bản là sai lầm đoạt mạng.