Tiếng trống báo giờ nhận đồ ăn tối vang lên, nô lệ khu Thượng tập trung hết trước mấy nhà gỗ chia thức ăn. Nô lệ phụ trách xách nước cho trù phòng cũng lũ lượt nộp lại thùng, nhanh chóng đi xếp hàng. Lính cai nô thu hết thùng, bỏ vào kho khoá lại, kiểm tra xem các vại đá đựng nước đã đậy kín hay chưa rồi lũ lượt kéo nhau đi ăn.
Thời điểm bắt đầu bữa tối, chỗ vại đá đựng nước không có bất cứ lính cai nô nào canh gác.
Đằng Nguyên núp trong góc chờ lính cai nô và nô lệ đi hết, nhanh chân lẻn ra, móc một bọc Lục Dư đã chuẩn bị sẵn lần lượt hé nắp các vại đá đổ độc vào, mỗi vại một ít.
Hắn ở trong mỏ mấy tháng, vì có tà tâm hạ độc lính cai nô nên quan sát xung quanh trù phòng, tìm hiểu rất kỹ thói quen của đám lính gác xung quanh và đám lính nấu ăn. Chúng sẽ rửa rau, nồi niêu, dụng cụ làm bếp ngoài suối, mang vào trù phòng khóa kỹ để không bị trét độc lên. Kho lương thực được canh phòng nghiêm ngặt, một con ruồi cũng không lọt. Vị trí duy nhất Đằng Nguyên có thể tiếp cận chính là mấy chục vại đá khổng lồ đựng nước nấu ăn này.
Lính trù phòng bắt nô lệ xách nước để sẵn trong vại, sáng sớm chúng sẽ lấy nước từ các vại, đổ vào một vại lớn khác ở khu chế biến để nhào bột, hấp bánh, nấu canh… Ở khu Hạ, lượng nước trong tất cả các vại luôn thừa để tráng nồi, rửa dụng cụ, nấu canh cho mấy trăm nô lệ và cai nô. Đằng Nguyên quan sát thấy số lượng vại đá đựng nước mà lính cai nô xếp ra, khi đổ đầy chính là số nước cần dùng, dùng xong mỗi vại còn dư ra một ít. Nếu có dư vài vại nước ở vị trí ngoài cùng thì cũng không thường xuyên.
Nô lệ và cai nô ở khu Thượng và khu Trung đông gấp mấy lần khu Hạ, số vại đá theo đó cũng nhiều hơn. Đằng Nguyên biết chúng sẽ dùng hết nước trong các vại này nên rắc độc vào hai phần ba số vại. Dù chúng có trộn nước kiểu gì đi nữa, với cách rắc độc của Đằng Nguyên, không có nồi canh nào là không có độc; không có mẻ bột nào được nhào bằng nước tinh khiết.
Nếu trời giúp hắn, bữa sáng ngày mai toàn bộ mỏ Dạ Cổ sẽ được ăn canh và bánh bao độc. Bánh bao của nô lệ và cai nô nhào bột chung, nhân thịt cũng làm chung với nhau vì có lần Đằng Nguyên nghe thấy hai tên lính cai nô phàn nàn rằng nhân bánh ít thịt nhiều rau, cứ như bánh cho nô lệ. Sau đó lính trù phòng cười vào mặt hai tên này và nói bánh nhân thịt đều giống nhau, ai hơi đâu mà làm riêng cho lính cai nô. Vậy chỉ có canh của lính cai nô nấu hoàn toàn khác nô lệ và không bỏ rau độc. Do vậy lần đầu độc trước, Đằng Nguyên hạ độc vào canh của cai nô là xong.
Hắn đoán sau thảm kịch trúng độc đó, lính trù phòng mỏ Dạ Cổ sẽ cẩn trọng vạn phần. Không tự nhiên chúng rêu rao cho nô lệ biết chúng trộn nước ở các vại vào nhau, dùng chung cho cả lính và nô lệ. Nếu nô lệ có dã tâm hạ độc sẽ phải đối diện nguy cơ chính mình và đồng hương trúng độc chết. Vậy nên các vụ đầu độc không xảy ra, chứ trong hàng nghìn hán tử Sa Lục Châu, thiếu gì người am hiểu độc – thảo.
Nếu không có tầng thứ hai của Huyết Liên, Đằng Nguyên sẽ thập phần chật vật, mất cả đêm để lần mò vừa bỏ độc vào vại đá vừa canh chừng bốn phía, đề phòng những tốp cai nô đi tuần. Nhưng hiện tại hắn làm phi thường thuận lợi, nhoáng một cái đã xong. Nếu có người đi qua, hắn chỉ cần ngừng cử động, thúc hàn khí trong Không Đàm chuyển động nhanh hơn để xua hắc vụ tiếp sức cho lớp màng lục quang bọc quanh thân. Không kẻ nào nhìn thấy hắn. Tầng thứ nhất của Huyết Liên, Không Đàm không thể khu động; tầng thứ hai thì có thể.
Bỏ độc xong khu Thượng, Đằng Nguyên chạy thẳng tới khu Trung. Dù đã biết khu Trung chia thành rất nhiều phân khu nhưng Đằng Nguyên cũng phải vã mồ hôi hột mới tìm được hết năm trù phòng riêng lẻ. Mỗi trù phòng lại cực nhiều vại đá, hắn rắc độc mỏi tay đến nửa đêm mới xong, lò dò đi về khu Hạ. — QUẢNG CÁO —
Đằng Nguyên gặp bốn tốp lính canh mỏ đi tuần, chỉ việc đứng im trong góc tối, cảm khái không thôi. Tầng thứ hai của Huyết Liên so với tầng thứ nhất quả thực hữu dụng vạn phần. Phàm nhân thân trần mắt thịt, không nhìn thấy hắn thì làm được gì. Hắn chỉ cần bất động ẩn thân, chúng sẽ chẳng thể đụng vào nửa sợi tóc, tà thể cũng không lo bị thương.
Cảm giác mình là kẻ lợi hại hơn người quả thật sảng khoái.
Đằng Nguyên dễ dàng đến được khu Hạ quen thuộc, bỏ độc vào tất cả các vại đá rồi lẻn vào rừng tìm chỗ chẳng ai bén mảng tới, đánh một giấc.
…
Canh năm, lính trù phòng lục tục thức dậy nấu nướng, Đằng Nguyên ở cách quá xa không nghe thanh âm phát ra, vẫn ngủ như chết. Tận khi trống tập trung chia thức ăn vang lên Đằng Nguyên mới giật mình tỉnh dậy, chạy vọt ra bìa rừng. Hắn ngồi trên một cành cây cao, ẩn thân hoàn toàn vô ảnh vô tung, nhìn về dãy nhà chia thức ăn của khu Hạ.
Hắn sửng sốt khi trông thấy Lưu Tống xếp hàng cùng các huynh đệ trong nhà gỗ. Ngoài Đằng Tất và Lưu Hoàng Du đã bỏ mạng, các huynh đệ khác vẫn sống, trông khoẻ mạnh hơn hẳn so với hồi tháng mười một. Đằng Nguyên tiếp tục quan sát các hán tử quen mặt, thấy Thông Lực, Lộc Tử và mấy nô lệ cầm đầu bạo loạn còn sống thì vỡ lẽ. Sau khi hắn bị chỉ điểm, những nô lệ còn lại đã không bị chặt đầu.
Các nô lệ lần lượt xếp hàng lãnh thức ăn, cai nô lũ lượt tập trung về nhà gỗ của bọn chúng ngồi quây lại ăn uống. Đằng Nguyên ngửi thấy mùi canh thịt thơm lừng theo gió bay tới, bụng cồn cào. Hắn lôi thịt khô từ túi bên hông ra chậm rãi nhai, bình thản chờ đợi.
Nô lệ ăn xong lập tức kéo lên núi, cai nô đốc công vách roi khệnh khạng theo sau. Có rất nhiều cai nô mà Đằng Nguyên không biết, chúng được chuyển từ các khu khác sang bù vào số cai nô đã bị hắn độc chết. Tuyệt nhiên không thấy Liễu Giác Tô. Có lẽ gã đã sớm bỏ mạng, không may mắn như Đằng Nguyên.
Hắn xuống khỏi cành cây, chạy lên đầu nguồn suối uống nước, tìm chỗ có rêu bóc ăn rồi nằm lọt thỏm trong một khe đá ngắm trời ngắm đất, khoé miệng nhếch lên khoan khoái. Nửa buổi sáng, một tốp nô lệ khiêng đá sẽ bị lùa từ sườn núi xuống để xách nước cho trù phòng nấu bữa trưa. Đằng Nguyên chỉ bỏ độc vào nước nấu đồ ăn sáng vì hắn đã tính toán kỹ liều lượng. Chừng ấy độc sẽ khiến bọn cai nô khốn đốn. — QUẢNG CÁO —
Điền Đông lên núi đục đá cùng các huynh đệ, vừa gõ vừa lẩm bẩm nói chuyện với Lưu Ngọc Lâm:
- Trình Hạ nói canh của nô lệ lại bỏ độc rồi.
- Cái gì? – Lưu Ngọc Lâm quắc mắt, mặt nhăn lại. – Vừa qua một mùa đông, hồi phục được chút sinh khí mà chúng đã ngứa mắt rồi sao?
- Chứ đệ tưởng chúng tốt bụng đến nỗi cho chúng ta ăn ngày ba bữa, kể cả những ngày không phải lên núi đục đá rồi thả rông cho chúng ta khoẻ mạnh tính kế bỏ trốn? Chúng chỉ cố giữ nô lệ sống qua mùa đông để đối phó với đám quan trên. Giờ nô lệ khoẻ mạnh hơn, đương nhiên chúng lại tiếp tục đầu độc.
Điền Vỹ Thái lắng tai nghe, tức giận rít lên:
- Vậy dù có thoát được ra ngoài cũng bị độc phát tác mà chết sao?
- Phải. – Điền Đông cười khẩy chua chát. – Trình Hạ nói nô lệ Tập thành có mấy người từng là học trò của các đại phu, nhận biết độc dược không thua gì Đằng Nguyên. Vì sợ bị cai nô để mắt nên họ phải ngậm chặt miệng, thỉnh thoảng mới hé ra vài tin. Canh có độc hay có thảo dược họ đều biết hết, không sai đâu.
Mấy huynh đệ thở ngắn than dài, người bực tức, kẻ bất lực, không khí trầm hẳn xuống.
Nửa buổi sáng, nô lệ đục đá thay phiên nhau nghỉ lấy sức, Điền Đông thấy Đại Tư – tên cai nô hách dịch chuyên đánh vào đầu các nô lệ - vội vã vẫy loạn với Liêu Dương rồi chạy xuống sườn núi. Gã lấy làm lạ, nhỏng cổ nhìn theo, không biết Đại Tư bỏ vị trí đi làm chuyện đại sự gì. — QUẢNG CÁO —
Kể từ khi Tằng Minh lên làm tổng quản khu Hạ, Viên Lịch từ khu Trung chuyển sang, cai nô bị ép vào khuôn khổ khác hẳn hồi Vương Lộc còn sống. Chúng không được phép bỏ vị trí mà đi sau về trước nô lệ, buộc phải áp tải tất cả nô lệ mọi lúc mọi nơi, vô cùng nghiêm ngặt. Có một đoạn thời gian Cơ Lâu vì bực bội đã lớn tiếng lôi kéo cai nô phản đối cách quản lý của Tằng Minh. Y cho rằng Tằng Minh đang bóp cổ cai nô đãi nô lệ. Tằng Minh trước mặt giảng giải thấu tình đạt lý, sau lưng âm thầm cho Viên Lịch lôi Cơ Lâu vào rừng treo ngược một đêm. Sau sự việc đó, Cơ Lâu an phận hơn hẳn, dù có tức hay hận cũng chỉ ôm trong lòng không dám lộng hành như trước.
Giờ Đại Tư vội vàng bỏ vị trí, kiểu gì Viên Lịch trông thấy cũng ra chuyện vui.
Điền Đông nghỉ một lát, tiếp tục làm việc, chợt nghe Điền Lục cười khúc khích. Gã ngẩng lên nhướn mày. Điền Lục chỉ trỏ:
- Liêu Dương đau bụng… Ha ha…
Điền Đông ngoái lại nhìn, thấy Liêu Dương bộ dạng khúm núm một tay ôm bụng đang nhăn nhó xin Viên Lịch rời vị trí để đi giải quyết. Viên Lịch nhăn mặt nhíu mày gật đầu.
Đám hán tử đục đá cười trộm khoái chí.
Thế nhưng chỉ một khắc sau mọi chuyện bắt đầu trở nên kỳ quái.