Chương 9 : Trước sự kiện độ kiếp (3)
Trước sự kiện độ kiếp của một ai đó.
Tiếng mưa rào từng cơn đổ xuống mặt đất, đã hai ngày trôi qua. Giông bão dường như đã cảm nhận được điều gì đó mà phẫn nộ thét gào giữa trời đêm.
Phiến lục địa màu mỡ, dày đặc linh khí từ tít sâu lòng đất, trận pháp kết tinh tầng tầng lớp lớp linh lực đang không ngừng thổ nạp linh thạch để sản xuất ra linh khí.
Trên mặt đất, dinh phủ trang nghiêm dựng thẳng chóng trời. Cao Tần Đế Quốc, ở bên trong Một nam thanh niên mảnh khảnh, mặc một bộ trường y màu hoàng kim, khí tức trầm ổn. Đang ung dung thiền định.
Nha hoàn kế bên mặc y bạch tuyết, tóc bó lên hai búi. Đang cẩn thận đẽo cánh quạt làm mát cho vị thanh niên này.
Khuôn mặt vặn vẹo nhưng không tức giận, từ trong thân tâm ma quỷ dập dờn cũng nở nụ cười, cười theo hắn: “Tiểu muội a tiểu muội.”
Cao Xuý cởi toàn bộ bào y hoàng kim lấp lánh, để lộ ra thân thể hung b·ạo l·ực lưỡng, từng vết xẹo rạch ròi in lên từng thớ thịt. Dường như quá khứ của người này không mấy tốt đẹp. Hắn vừa tức giận, vừa nhớ tới hình tượng Cao Thanh Lan mỹ lệ khi bước vào Tuế Hương Lâu, thân thể kịch liệt hưng phấn.
Nha hoàn kế bên ai nấy cũng đều run sợ, thật không thể hiểu nổi một tên bại hoại này ở đây tính làm gì, bất chợt một thanh âm rùng rợn quát lên kèm theo đó là một cái tát thấu trời.
Bốp.
Thân thể nha hoàn bị tên này tát một cái đau đớn rỉ máu tươi ngay mũi, nàng thê thảm nằm xuống.
“Con ả tiện nhân, tại sao ngươi lại đối xử như thế với ta? Ta một lòng yêu ngươi thật lòng? Tại sao?” Cao Xuý gầm lớn tựa như một con thú hoang, rên gào thét hận. Đánh đập nha hoàn là thú vui xả tress của hắn.
“Hu hu… đau… khục khục… đau quá.” Nàng liên tục bị hắn nắm đầu dập xuống liên tục dưới đất, máu tươi be bét chảy dài trên trán nhiễu xuống tấm thân ngọc ngà, nàng thân là một tiểu nữ trong thôn, vì quá nghèo lại còn phải trả nợ cho cha. Nên cũng cúi lòng bán mình cho một chủ thương, mong muốn có một số tiền để trả nợ.
Sau khi xong xuôi, hẵn đã là một nô lệ không hơn không kém. Cao Xuý cũng từ đó còn nhỏ, một trang thiếu niên 15 tuổi, tình cờ ngang qua. Nhìn dáng vẻ trầm mê mỹ lệ gợi dục của nàng mà mua về làm nha hoàn. Cũng kể từ đó ác mộng dần dần hiện ra trước mắt, nàng bị h·ành h·ạ đ·ánh đ·ập đến thân tàn ma dại.
“Người đâu, đưa dao đến.” Thanh âm nghiêm trọng thốt lên, âm thanh ba động như làm run rẩy khắp căn phòng.
“Tuân Mệnh.”
Trong lòng nàng sợ hãi không thôi, một vật thể sắt nhọn đưa trước mắt cả hai người. Cán dao nhọn hoắc không đáy.
“Thiếu chủ… xin người… cha ta… cha ta… đang bệnh nặng… cầu xin… khụ khụ…” Nha Hoàn thân ảnh quỳ gối bên dưới càng sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy dài, dập đầu thật mạnh xuống mặt nền cứng rắn.
Cao Xuý sẵn cơn cuồng nộ trong lòng, hắn đứng sừng sững trước mặt nha hoàn, đưa dao lên tới chuẩn bị xả tress, thì bất ngờ giản ngọc trên vai reo lên. Hắn ngờ vực bỏ lấy con dao xuống đất, trước sắc mặt sợ hãi của nha hoàn.
Giản Ngọc chiếu rọi một khung cảnh.
“Ực.”
Một luồng hình ảnh ngờ ngệch hiện ra, dần dần một khung cảnh một hang động chiếu sáng, hang động này giống như đang cách xa với thế giới bên ngoài, không thấy đầu cũng không thấy đuôi.
Một người thanh niên tướng mạo cực kì phong trần, mái tóc không buộc để tự do xoã xuống. Cao Xuý nghiêm trọng nhìn kĩ, sao thấy cái tên này quen quen? Hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải, hàng loạt ý nghĩ trong đầu hiện ra, sàng lọc hết tất cả những suy nghĩ trong đầu, tâm niệm hắn vừa động: “Đúng rồi, là cái tên có Dưỡng Nhan Đan trong quán trọ gần Tuế Hương Lâu? Nhưng tại sao hắn ở đây?”
Nhưng ánh mặt ngạc nhiên của Cao Xuý bỗng chùn lại trong giây lát, từng làn gân máu nổi lên trên bản mặt, bàn tay trong thân thể, từng đốt xương trong vô thức báu mạnh vào thớ thịt đến ứa máu tuông, Cao Xuý cảm thấy mình bị hoa mắt rồi, từ tận xương tuỷ khoả tim đau nhức kêu lên inh ỏi.
“CAO THANH LAN?!” Cao Xuý rống giận, chứng kiến thân ảnh thứ hai y phục bị xé xát tới t·ang t·hương, ánh mắt đổ lệ nhục nhã, từ khoé môi ẩn hiện có một chút tinh huyết chảy ra, Cao Thanh Lan trong ánh mắt hắn đang bị làm nhục, đang bị cái tên này t·ra t·ấn h·ành h·ạ.
Trong giản ngọc chiếu lên một khung cảnh thê lương, nước mắt Cao Thanh Lan chảy dài xuống la oán lên đau khổ: “Không, xin ngươi… cứu ta… biểu huynh ơi, Cao Xuý… cứu ta…”
Từ trong ánh mắt dâm dục của chàng thanh niên kia, hắn giơ bàn tay thô ráp lên tát vào mặt nàng cái “Bốp”. Tông giọng như hiệu lệnh thiên địa: “Câm mẹ mồm mày vào con tiện nhân.” Nói xong chàng thanh niên này lộ ra bản mặt tự đắc, hắn liếc đôi mắt trắng dã quay về đằng sau, trùng hợp đúng vào khung cảnh mà ánh mắt Cao Xuý đang quan sát. Bản mặt hắn nở ra một nụ cười, đôi mắt tà vị điên loạn: “Ha ha ha.”
Chiếu Ảnh biến mất ngay lúc âm thanh đó phát ra .
“KHÔNGGG.”
“CHÓ CHẾT, CHÓ CHẾT.” Cao Xuý gào rú trong điên loạn, chứng kiến một người mà hắn thầm yêu trộm nhớ bị nhục mạ đ·ánh đ·ập, hắn cắn răng run lên lẩy bẩy nghĩ tới những cảnh tượng sau khi h·ành h·ạ Cao Thanh Lan, tên đó sẽ làm gì?
“KHỐN KIẾP, KHỐN KIẾP. AAA…” Ánh mắt oán độc ẩn hiện lên từng tia máu, hắn biết lần này mình phải đi cứu Cao Thanh Lan ngay lập tức, hàng ngàn suy nghĩ độc ác hiện lên trong đầu, Cao Xuý lấy ra một pháp bảo.
Pháp bảo Xích Phẩm, con át chủ bài cuối cùng.
Luyện Hồn Phách.
Luyện Hồn Phách phẩm chất thấp chỉ tế luyện linh hồn bản ngã mà thôi, nhưng đây có phẩm chất Xích Phẩm, tế luôn cả tinh huyết nhục thân. Hòng tìm ra được chính xác vị trí mục tiêu, kỹ năng. Thể chất, tất cả mọi thứ về người đấy, cái giá cũng rất lớn.
“Nàng chờ ta, Cao Thanh Lan.”
Hắn hung bạo tế ra toàn bộ tinh huyết trên cơ thể, thoả linh hồn từ trong thân tâm cũng theo đó mà cuốn theo.
Từ tấm địa bàn này, hiện ra một con hung thú có ba mắt, dần dần từ trong cánh tay hắn dường như bị một ma lực nào đó hút cạn. Khiến cho thân thể tráng kiện vừa hồi đã yếu dần, gầy ra trơ xương.
Thuật Nguyền Rủa, nguyền rủa n·ạn n·hân và truy tìm tung tích nhưng cũng để lại quá nhiều hậu quả, Tu vi ban đầu đã tiệm cận Trúc Cơ Hậu Kỳ, lâm vào bình cảnh. Ấy thế mà trong một lần nhất thời tế ra bản ngã linh hồn lẫn huyết nhục, Cao Xuý vừa bay vừa choáng váng mặt mày, nhưng tâm hắn vẫn kiên định tinh thần, từ Trúc Cơ Hậu Kỳ dần dần thụt lùi xuống Trúc Cơ Sơ Kỳ.
“Ta phải bẻ xương, rút gân ngươi tế muội muội của ta.”
Một thân một mình ngự không bay tới, phi kiếm đỏ rực màu hoả diễm cưỡi trên đôi chân trần. Hắn còn chẳng thèm thay đổi y phục, thê tâm tư tưởng, càng nghĩ về cảnh làm nhục sau đó. Trái tim đau đớn lại đau nhói đập thình thịch.
“Hả? Tại sao ở phía đó lại có lôi kiếp?” Ánh mắt ngờ vực không thể tin nổi đi theo mùi hương từ Luyện Hồn Phách hướng tới, bất quá hắn cũng lắc đầu. Thân tâm kiên định, giờ đây chẳng còn có ai có thể ngăn cản hắn cứu muội muội mình nữa rồi.
Ầm.
Phốc.
Thì đúng lúc này, một đạo Hàn Băng xen lẫn Phong Hệ thuộc tính ẩn trong cơn mưa xối xả bay tới, vì quá lo mải mê đuổi theo khí tức mà quên đi phòng thủ, đạo chưởng này dính ngay vào trong thân thể Cao Xuý, khiến hắn rơi xuống mặt đất. Miệng búng ra máu tươi.
“Cao Xuý! Cha của ngươi tới rồi đây.” Chàng thanh niên mặc áo hắc ám, mũ đội nón tre. Âm thanh lãnh khốc phát ra.