Chương 10 : Trước sự kiện độ kiếp (4)
Vào lúc này.
Giữa mảnh đất màu mỡ hiện lên một chàng thanh niên, vẻ ngoài tầm 20 tuổi, dáng thư sinh. Gầy gò ốm yếu, đang yên giấc nồng, miệng ngậm một cọng lúa, nón tre đeo quàng lên.
Thân ảnh một lão giả hiện ra trước mắt, đầu ba thứ tóc Hắc, Bạch, Xích kính cẩn đáp: “Bẩm công tử, theo quẻ tính toán, Cao Tần Đế Quốc sẽ gặp đại hoạ, một vết nhơ lưu thuở muôn đời về sau.”
“Ồ?” Người thanh niên ngồi dậy, vẻ mặt mong chờ: “Ngươi nói xem?”
Lão giả có tên Từ Mạnh Công, tu vi đã đạt tới Nguyên Anh Cảnh, trưởng đạo lão gia, địa vị cũng không kém chủ trưởng tông là bao nhiêu nhưng một mực luôn đi theo tên Từ Lãm này, vì hắn biết tương lai tên này sẽ thống trị Phương Nam Giới, chỉ có một điều Từ Mạnh Công luôn luôn đắn đo.
Cái tên này quá yêu muội muội của mình, đôi ba lần làm cản trở việc đại sự thất bại, việc này càng khiến hắn lăn tăn có cảm giác tương đối không hài lòng, bất quá hắn vẫn rất tôn trọng vị thiếu chủ này.
“Cao Vũ sẽ c·hết, Cao Bá Hùng đuôi chột tu vi. Và quan trọng hơn là Cao Xuý cũng sẽ c·hết, nhưng tỷ lệ chắc cùng lắm là 7 phần 10 cũng khá cao.”
“Đại lễ, ha ha… đại lễ rồi.” Hắn cười sảng khoái tán thưởng .
Từ Mạnh Công lại ôn tồn nói tiếp: “Vài ngày trước đây, Từ Lãm vừa diện kiến Cao Xuý…” Vừa nói đến đây sắc mặt Từ Lãm thoáng giựt giựt: “Khốn kiếp? Lại là hôn ước, chẳng phải hắn đã có hôn ước với tiểu thư khuê cát Cao Thanh Lan rồi sao? Tại sao phụ thân lại làm như thế?”
Thấy vẻ mặt Từ Lãm biến ảo khôn lường, Từ Mạnh Công liền trấn an: “Đây là hôn ước chính trị, ngay cả phụ thân người cũng không thích điều này. Nhưng để liên minh hoà bình trong vài năm tới, bước tiếp theo cần phải nhờ tới Từ Lãm, và tư chất nàng cũng không tồi.”
Từ Mạnh Công thở dài một tiếng nhưng không biểu lộ ra ngoài, tên này chắc nghe vậy cũng bình tâm lại rồi. Hầu ấu chúa quá khó khăn a.
“Hôn ước chính trị cái chó gì? Ta nói không được là không được, ngươi mau đi về bảo với phụ thân ta huỷ bỏ hôn ước này ngay lập tức cho ta.” Nói xong hắn phun ra một bãi nước bọt nhìn về Từ Mạnh Công khinh bỉ.
Dáng vẻ của Từ Mạnh Công vẫn như một, hắn lựa từng lời vội nói ra: “Từ Lãm, người là thiếu chủ có thiên phú cao nhất Ngũ Trục Thịnh Thế, tương lai có thể lên làm Thánh Chủ, người nên tập trung vào việc gầy dựng thế lực, loại bõ chuyện yêu đương và…”
Nhưng vừa nhắc tới chuyện yêu đương, Từ Lãm khoác tay: “Thôi đừng nói nữa, ngươi không phải phụ thân ta, sao cứ xen vào chuyện của ta vậy? Ngươi có ý đồ gì?”
“Thiếu chủ… xin ngươi…” Từ Mạnh Công một lần nữa chắp tay cúi đầu nói tiếp.
“Thôi đủ rồi, im mồm ngươi lại đi, ta tự có suy tính.”
Hắn trố mắt mờ ảo lấy từ trong nhẫn trữ vật, cầm ra một chiếc yếm màu hồng, lấy lên ngửi tới mê mẩn. Mùi hương bưởi kèm vài giọt mồ hôi vươn vấn từ thân thể muội muội hắn, từ trong đũng quần cứng lên từng hồi hung bạo b·iểu t·ình.
Trước tình cảnh này, Từ Mạnh Công cũng lắc đầu ngao ngán, hắn đi lùi ra phía sau mặc kệ cho Từ Lãm muốn làm gì làm, từ trong bàn tay lấy ra một quẻ bói toán màu Lục Kim, quẻ bói toán hắn đã từng sử dụng một lần.
“Cái gì? Biến số này…?”
“Hít…”
Từ Mạnh Công rơi vào trong hỗn loạn, nhưng bản tính điềm đạm vẫn tuyệt nhiên chẳng làm ra cái hành động gì, từ mũi phì ra một tràn khí lạnh, trong khoé môi cười trừ thầm nghĩ: “Xem ra, đã đến lúc ta nên đi tìm một chủ nhân mới.”
Thân ảnh biến mất.
“Muội muội… của ta… rồi sẽ có một ngày, nàng sẽ thuộc về ta…”
Bỗng lúc này một thanh âm trong trẻo từ một thiếu nữ nói lên: “Ca ca.”
Từ Lãm ngạc nhiên nhìn vào giãn ngọc, hắn câu thông ý niệm tới “Muội muội, làm sao thế?”
…
Thanh âm ngưng lại một hồi lâu, Từ Lãm khó hiểu gặng hỏi nhưng cũng không thấy ai trả lời lại.
“Sao? Muội nói gì? Mà tại sao muội sao không về Tuế Hương Lâu? Ta chờ ở đó vài tháng không thấy muội đã rời đi rồi, hiện đang ở gia tộc đây.”
“Vậy sao… á…” Tông giọng nữ huýt lên một cái đau đớn.
“Rốt cuộc là chuyện gì thế? Muội bị làm sao à?”
Chắn ngang trước mắt sự khó chịu bực bội trong lòng Từ Lãm, không thấy một thanh âm lên tiếng nào nữa, Từ Lãm chấn kinh tinh thần, hồn hoả dục tình dựng thẳng điên cuồng trố mắt cay độc ngó tới, hình ảnh dần dần hiện ra một thanh niên.
“CAO XUÝ? TÊN CHÓ MÁ.”
“Nào nào, để ta ngắm nhìn thân thể của nàng nào.” Cao Xuý trong chiếu ảnh ý vị tà dâm không sao kể xiết, hai tay từ từ xé rách phiến áo bạch kim mà vị sự huynh đã tặng cho nàng.
Trước tình cảnh này, con tim yếu đuối của tên thanh niên nhu mỳ, hỗn độn gào thét. Hình tận mắt chứng kiến, thật sự muội muội hắn đang vươn bờ v·ú mộng nước ra mặc nhiên cho tên Cao Xuý chiếm đoạt, trong lòng một tràn khó chịu lẫn kích thích.
Tự nhiên trong ánh mắt đờ đẫn của thiếu nữ, Từ Lãm thoạt nhìn một cái dấu ấn hiện lên trên đầu, giông giống với cái nô ấn.
Ầm.
“Ngươi dám điều khiển tâm trí muội muội ta?”
Cao Xuý cúi xuống đôi môi đỏ mọng của nàng mà hôn nghiến ngấu không cho nàng đáp lời... càng chẳng hề quan tâm tới lời nói của Từ Lãm hắn xuýt xao nhẹ nhàng xé lấy phục y trước mắt thiếu nữ, miệng không khõi tấm tắc: “Hây dà… đêm nay nàng là của ta… hắc hắc.”
Từ Mẫn Quân dường như lấy lại được một tia trí nhớ, miệng nàng khóc hận quát lên, từng thanh âm đau đớn nhục nhã: “Từ Lãm huynh… cứu ta…”
Xoảng.
Giản ngọc tan vỡ trong sự đau thương cay nghiệt của Từ Lãm.
“CAO XUÝ TA VÀ NGƯƠI KHÔNG ĐỘI TRỜI CHUNG.” Từ Lãm gầm lớn lên hung dữ, ánh mắt tràn ngập huyết lệ thâm thù, hắn thề. Cao Tần Đế Quốc phải tận diệt, phải tận diệt.
Tình yêu mãnh liệt dành cho vị muội muội của mình đã xoá nhoà đi lương tâm lẫn cả trí thông minh vốn có, Từ Mạnh Công đứng xa, lòng chột dạ buồn bã. Đương nhiên trải qua biết bao nhiêu sóng gió tình trường, nhìn một cái cũng đủ biết, đây chỉ là một trò bịp mà thôi. Tu tiên ở thế giới này, tạo ra mấy cái hư ảnh hảo huyền quá dễ đi.
Cái hắn âm trầm khó hiểu là, hình ảnh này thật sự quá đặc sắc và thực tế. Liệu có phải là thật không? lần cuối cùng Từ Mạnh Công bước ra, cũng là lần cuối cùng hắn dành một niềm tin duy nhất cho vị chủ nhân này, nếu thật sự Từ Lãm nghe lời hắn lần này, Từ Mạnh Công sẽ suy xét ở bên cạnh hắn, tuyệt không có ý nghĩ nào khác.
“Công tử, đây rõ ràng là kế ly gián với Cao Tần Đế Quốc, ngươi đừng để bị lừa? Trẻ con cũng biết đây cũng chỉ là một cái kế bẩn thỉu thấp hèn của một tên nào đó thôi? Ngươi hãy nghe lời ta…” Từ Mạnh Công chưa kịp nói xong hết câu, Từ Lãm điên khùng thét gào la lối.
“Ngươi câm miệng lại, đừng quản chuyện của ta.” Nói xong thân ảnh hắn biến mất.
Từ Mạnh Công đau buồn ngước mắt nhìn lên trời, bóng ảnh Từ Lãm dần dần tan trong làng sương mù dày đặc, hắn thở dài than thở.
“Tướng lấy cái dũng làm gốc, khi hành sự phải túc trí đa mưu. Thất tình lục dục là tội lỗi, nhân gian đều chịu sự chi phối của bảy tội lỗi này.”
Hắn giơ một đạo chưởng lên trên tóc bạc phơ dính ba thứ màu đỏ, đen trắng. Một chưởng hàng khí hoà lẫn với Phong Linh ẩn hiện có một tia pháp tắc màu nhiệm cắt đứt đi hết một phân nữa .
“Từ nay, Mạnh Công ta không có họ Từ.”
Cởi bỏ lớp y phục đạo mào quyền uy xuống đất.
“Giá nào là quyền lực? Giá nào là mạng người?”
“Vua muốn gỗ? Ta đốn cạn rừng. Vua muốn cá? Ta vét cạn sông. Vua muốn quyền lực, ta tàn sát bách tính.”
Mạnh Công quỳ xuống dưới đất phần mộ vẫn còn chút bụi trần, hắn khóc than từng tia oán trách.
“CỚ SAO VUA LẠI KHÔNG THỂ NGHE TA KHUYÊN BẢO?”
“Một lạy này ta tế Thiên Đạo.”
Ầm…
Bầu trời ẩn đỏ trong tích tắc, dường như cảm hoá được nỗi đau của Mạnh Công. Trời huyết lệ đổ mưa.
“Lạy thứ hai ta tế Chủ Công.”
Ầm.
Lục địa rung chuyển dữ dội, dường như bắt được một tín hiệu nào đó từ thiên địa mở ra vô vàn linh khí nồng nặc xoay tròn tiến vào trong Mạnh Công.
Hắn dứng dậy, hùng dũng uy nghiêm. Cất tiếng thét gào làm rung động cả đất trời.
“MỘT LẠY CUỐI CÙNG CHỈ LẠY DƯỚI TRƯỚNG NGƯỜI TA SUỐT ĐỜI ĐI THEO.”
Đùng, đùng, đùng…
Lục Địa vỡ làm đôi, hoả diễm tuông trào nhuộm toàn cả bầu trời thiên địa, ánh mắt Mạnh Công loé lên từng tia ánh sáng, nội lực thâm hậu bộc phát. Linh lực dồi dào ủ động trong đứa trẻ sơ sinh nổ tung giữa làn tinh không.
Hắn nhập định xếp bằng trên rãnh thiên địa. Hừng hực khí thế. Cảnh giới mãnh liệt nở ra.
Nguyên Anh Cảnh Hậu Kỳ Đại Thành.