Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tam Đại Quái Nhân Kính Vạn Hoa

Chương 8 : Trước sự kiện độ kiếp (2)




Chương 8 : Trước sự kiện độ kiếp (2)

Tin tức này thật sự quá động trời, ngay cả những tu chân giả có cảnh giới cao hơn, chưa chắc đã biết đến loại tấn thăng này.

Đan điền hình thành trong bụng, mỗi người tu sĩ sẽ chứa đựng một linh lực hay một sinh mệnh nhất định theo đúng một quy chuẩn khi tấn thăng, nhưng nếu nhân lên gấp 7 lần. Cũng đồng nghĩa khí lực, cũng sẽ cao hơn. Ngay cả sinh mệnh, khả năng chiến lực v.v.. cũng tăng vọt, không một đối thủ trong cùng cấp.

"Hoang đường." Cao Vũ bỗng nhiên gào thét, hình tượng hiền hậu tốt bụng tự nhiên biến mất nhanh chóng, lần đầu tiên hắn nghe tới sự việc này. Trong lòng không tự chủ được mà để lộ ra bản ngã gian xảo: "Khụ khụ… Tuế Hương Cầm, ngươi nói thì cũng phải có bằng chứng. Từ thuở xa xưa đến giờ. Lão phu chưa bao giờ nghe đến cái gọi là Địa Đạo Xung Kích như cách ngươi nói cả." Mẹ, cái con ả điên này xuất hiện mê hoặc tất cả nam nhân bây giờ lại còn cuồng ngôn loạn ngữ. Bảo hắn tin?

Tuế Hương Cầm nhếch đôi môi cười khinh bỉ.

"Đúng thế, làm sao lại có chuyện này được? Tất cả là do ngươi bịa ra." - Các vị trưởng lão yên tĩnh giữ khí sắc ôn hoà nãy giờ khi nghe Tuế Hương Cầm nói ra hết thảy râu tóc cũng dựng đứng trố mắt giận dữ.

Trải qua vài trăm năm, kiến thức của các lão đầu tề tựu nơi đây đều kinh qua rất nhiều Thư Tịch Vạn Cổ, chưa bao giờ nghe đến việc này.

Sử sách cổ xưa cũng chưa từng nhắc qua. Nên tất cả những người có mặt ở đây đương nhiên từ lúc tu luyện tới giờ khi xung kích cảnh giới đều dựa hoàn toàn vào Nhân Đạo để tiến thăng.

"Các vị chớ nóng, để cho mọi chuyện được sáng tỏ. Ta bằng lòng đem tấm thân này ra đặt cược. Tất cả các người đều lên hết đi" - Vừa dứt lời, Tuế Hương Cầm lột bỏ đi xiêm y ngoài cơ thể, chỉ chừa lại một vài miếng vải dài loằn ngoằn cuốn vội lên hai chỗ cần che. Một thân không mang kiện y phục phòng ngự, cũng không sử dụng pháp bảo. Uy chấn bước ra chính giữa trung tâm chánh điện, dáng vẻ vô cùng cuồng vọng nhưng vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh.

"Tốt, tốt, tốt." Cao Vũ xung phong đối diện, khí thế tràn lan ngưng tụ thành một vệt sáng che lắp khoả tay, một chưởng kinh thiên động địa lướt tới, Kim Chung Trảo hình thành từ Kim linh căn uốn lượn đằng đằng sát khí.

Mắt thấy Tuế Hương Cầm vẫn an nhiên một bộ mặt, hắn cười gằn: "Để xem nàng chống đỡ bằng cách nào." Cao Vũ gầm lớn, dáng vẻ tự tin không sao kể xiết Kim Chung Trảo đac đạt đến mức Tinh Thông rồi.

Kỹ năng lĩnh ngộ có tất cả mười hai giai đoạn : Sơ Học, Sạ Luyện, Nhàn Thục, Thông Hiểu, Tiểu Thành, Linh Động, Tinh Thông, Đại Thành, Viên Mãn, Giác Tinh, Hoá Cảnh và cuối cùng là Đại Đạo Nhân Sinh.

Chỉ là sau khi thoả mãn cười lớn không được bao lâu, ánh mắt Cao Vũ nhăn lại, sắc mặt đen như đáy nồi, Kim Chung Trảo cào tới tấm thân mỹ miều liền bị một lực phản chấn đẩy ngược trở ra.

"Aaaaa." Hắn bị hất bay ngược ra xa hàng chục dặm, trên tay trái bị một lực xoáy hình vòng cung tàn độc xoắn tít cánh tay Cao Vũ đến nát bấy.

"Ta xxx con bà nó nữ nhân này thật ác độc, công pháp quá kì dị. Quá tàn ác rồi." Vẻ mặt chấn kinh bất định của cả đám người hiện rõ ra trước mắt thân thể mỹ phụ kia.

Một tên lão giả đầu hai thứ tóc, cầm một chiếc la bàn hô to: "Ta biết công pháp này." Lão lắc đầu lia lịa, từng ý niệm tàn độc hiện ra trước mắt, lão phì thở ra một tràn khí lạnh đắng ngắt, hướng mắt nhìn cánh tay đang bạo liệt xoắn ốc của Cao Vũ, tông giọng nghiêm trọng hô: "Loạn Vực Phong Bạo."

"Cái gì? Lại có người dám tu luyện thứ công pháp tàn độc này sao?"

Loạn Vực Phong Bạo. Tự làm đau bản thân để hình thành Bạo Phong Loạn Lưu, ai dính phải chưởng này không những tay chân bị xoắn ốc tới tan xương nát thịt, mà ngay cả tinh thần cũng bị bẻ cong uốn lượn như người điên, một môn công pháp cực kỳ ác độc chuyên dành cho Ma Đạo chủ tu.

“Thành Chủ, rõ ràng chỉ là luận đạo, tại sao lại ra tay hung hiểm như vậy?”

“Là do công pháp của ta, đâu phải do ta.” Mỹ phụ nhếch môi khiêu khích, thân khoác lụa mỏng bộ ngực đầy đặn tròn trịa gợn sóng chập chờn liên hồi theo từng tiếng bước chân đi tới.

Từ Uẩn căm phẫn chấn kinh bất định, nhưng một hồi khí thái cũng bình tĩnh ứng phó: “Được, nếu đã như vậy, mạn phép thỉnh cầu Thánh Chủ nêu rõ ra phương thức xung kích Địa Đạo Cảnh Giới?”



“Ta không biết.”

“Ngươi… phi.” Hắn không kìm được tâm tình,râu tóc dựng thẳng lên.

Mặt mũi đỏ chét, mồm nghiến răng nghiền lợi, ả tiện nhân này thật vô sỉ.

“Đừng xàm ngôn, ngươi đã đích thân mời toàn thể mọi người tới đây. Sao giờ lại vô sỉ tới như vậy?”

Đám đông chứng kiến toàn cảnh này, chắc chắn nhận ra một điều rằng. Mỹ nhân này đã thật sự xung kích cảnh giới bằng Địa Đạo, không phải Nhân Đạo như bọn hắn thường làm, đem tu vi Kim Đan Sơ Kỳ áp chế Kim Đan Hậu Kỳ một cách toàn diện triệt để, thậm chí trận chiến này cũng không hẳn là phân tài cao thấp. Là trận chiến chỉ nghiêng về một bên Tuế Hương Cầm.

“Khanh khách.” Tuế Hương Cầm hí hửng thoã mãn, vốn định tiếp tục vào vấn đề chính, từ ngoài hư không, vô tận mây mờ hắc ám đen tuyền đột ngột xuất hiện loé sáng từng tia lôi đình chi lực như tử thần thét gào, bao phủ cả một vùng lục địa.

“Hả?” Mỹ Phụ sắc mặt ngạc nhiên đến cực điểm.

“Con mẹ nó lại cái gì nữa đây?”

“Sao ta thấy có cái gì đó sai sai?”

Liên tục những âm thanh hốt hoảng từ bên trong toà Tuế Hương Lâu, hàng vạn tu chân giả ngớ người nhìn ra khoản không vô định, bầu trời tối sầm trong tích tắc, từng đạo lôi thần hiện ra như vị hung thần cái thế, sấm chớt ngày càng mãnh liệt.



“Gia chủ? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Một vị thiếu niên tầm hai mươi tuổi, bóng dáng mờ mờ ảo ảo gặng hỏi, tâm cũng không kìm được rung động. Toàn thân khoác áo choàng màu lục, sóng lưng thẳng tấp. Là một trong những thiên tài mới nổi sỡ hửu ba loại linh căn Thuỷ, Phong và Thổ, tu vi tiệm cận Trúc Cơ Hậu Kỳ, hiện được ưu ái bồi dưỡng trong Cao Tần Đế Quốc.



“Tiện Nhân, ngươi cố ý Xung Kích Địa Đạo, làm trái ý Thiên Đạo. Hiện giờ lôi kiếp đánh xuống rồi, ngươi đã vừa lòng hả dạ chưa?”



Tất cả ánh nhìn liền quay ngoắc về phía Tuế Hương Cầm chờ đợi nàng giải thích, mỹ phụ ở giữa chính điện ngày nào đã biến mất, thân ảnh thoắc hiện ra không trung, ngoài tinh không thiên địa, thanh âm lạnh lùng quát lớn.



“Có người đang độ kiếp, là ai?”





“Độ kiếp? Con mẹ nó độ kiếp? Ta có nghe nhằm không vậy?” Lão giả thân thể thoáng run rẫy kịch liệt, trong lỗ tai lùng bùng hoang mang cực điểm, độ kiếp là cái tồn tại chỉ dành cho thượng tiên, một cảnh giới nhỏ nhoi như hắn nghĩ cũng không dám nghĩ tới, một thân tu vi Kim Đan Hậu Kỳ, vẫn chỉ nằm ở dưới đáy xã hội.



Có mơ hắn cũng chưa từng nghĩ rằng có một ngày trong đời chứng kiến một người nào đó được độ kiếp tấn thăng lên thượng giới, Từ Uẩn nhìn cảnh tượng sấm rờn đổ tung từng cơn inh ỏi, hắn thầm nghĩ chắc có lẽ não mình không còn đủ dùng nữa rồi.



Thoáng một cái chớp mắt, cả đám người nhao nhao phi hành lên không trung quan chiến cảnh tượng này, tất cả đều dạt sang một bênh, để chừa một con đường chân trời rộng phía trước cho một vị trung niên nào đó.



Vị trung niên mặc một thân trường y áo trắng, khoác hờ trên vai y phục màu lam, chính giữa tâm trán ẩn hiện có lôi đình chớp động. Ánh mắt mở toang nhìn khung cảnh trước mắt, xung quanh thân thể hừng hực hoả diệm bước tới, hắn lướt sơ qua vẻ mặt trầm ngâm nói : “Nhị Sắc Lôi Kiếp, quá yếu để một độ kiếp phải chịu đựng, ta xem rằng có người nào đó đang Xung Kích Địa Đạo Cảnh Giới, có thể là Kim Đan Cảnh.”



Hắn tên là Cao Bá Hùng, Tông Chủ có chức vụ khá cao trong Cao Tần Đế Quốc.



Tuế Hương Cầm nhíu mày, mặc dù không thích tên kia tí nào nhưng quả thật hắn nói đúng, có người nào đó đang Xung Kích Địa Đạo Cảnh Giới, nhưng cái nàng nữa tin nữa ngờ là ở chỗ, nữa năm trước nàng tấn thăng bằng địa đạo. Cùng lắm chỉ bị nguyền rủa mà thôi? Làm gì có chuyện xuất hiện lôi kiếp?



Cao Bá Hùng chắp hai tay ra sau lưng, len lén đôi mắt đầy dục tính ngước nhìn Tuế Hương Cầm, thân thể rạo rực chưa từng thấy, đã lâu lắm rồi hắn mới ngao du bốn phương như thế này, Tuế Hương Lâu là nơi yêu thích của hắn.



“Gặp qua Tông Chủ.” Lão giả tay cầm la bàn khi nãy vội vã đi tới tiếp kiến, đừng ở sau cuối đầu.



Cao Bá Hùng gật đầu đáp lễ, dáng vẻ cực kì khiêm tốn nói: “Lão Tam à, kỳ này lại phiền tới ngươi rồi.”



“Không phiền, tuyệt không phiền.” Lão Tam cung kính hiểu ý, trong tay xuất ra một kiện pháp bảo, chỉ thấy ánh sáng từ bốn phương tám hương hội tụ lại một chỗ, chính giữa hình thành lên một cái bóng mờ ảo diệu.



Cả đám người trố mắt trầm trồ tham lam nhìn tới Thông Vĩ Bàn Trận, lòng sinh ra một tia ý niệm chiếm đoạt nhưng đã kìm lại.





Âm thanh rung đ·ộng đ·ất trời, tóc tai hắn dựng thẳng lên truyền nội lực vào trong, hòng cố ý điều tra xem kẻ nào đang xung kích Địa đạo.



Hình ảnh dần dần hiện lên trước mắt, Lão Tam sắc mặt khó coi tới cực điểm, từ trong cuốn phổi ngậm một họng máu tươi nén lại không phun ra, thăm dò thiên cơ cho dù là một chút cũng để lại hậu quả khó lường.



Cao Bá Hùng trừng mắt thật sau soi rõ kĩ càng, trong khung ảnh mờ mờ ảo ảo, bóng dáng một tên thanh niên không nhìn rõ mặt đang nhập định, xung quanh hội tụ vô vàn linh khí xoay tròn. Lôi kiếp cũng từ chỗ này mà đập xuống.

“Tiểu tử, ngươi tu công pháp Ma Công, làm thiên đạo phẫn nộ. Ngay cả ta và toàn bộ Phương Nam giới đều bị vạ lây, còn không mau ra mặt chịu c·hết.” Cao Bá Hùng hùng hùng hổ hổ quát, từng lời nói ra như biển sét mênh mông cuộn trào rung động cả bầu trời, hắn cười thoã mãn. Lần đầu tiên ra oai phải như thế nhưng sắc mặt hắn liền trở nên trắng bệch, vặn vẹo tới cực điểm sau khi nghe một thanh âm phát ra.



“Ta xxx, thằng già nào làm cho ta hết con mẹ nó hồn thế?”



“Á á chủ nhân, không phải thằng già. Là con chó.”



“Ngươi…” Máu tươi dồn lên não Cao Bá Hùng, hắn cắn chặt bờ môi tới ứa máu cố gắng bình tĩnh, giữ cho mình một phong thái lãnh ngạo kiên cường.



“Ngươi ngươi cái mẹ gì? Câm mẹ mồm vào đi con chó, Hoa Nhi quay xe.”



Tiểu nữ hài hiện ra thực thể trong khung ảnh trắng mờ không thấy rõ, vốn khoả thân và không mặc đồ. Nàng quay bờ mông căn tròn chúm chím trước mặt hàng vạn đôi mắt ngắm nghía, đặt biệt là Cao Bá Hùng, Hoa Nhi cười khúc khích cầm hai tay tét tét vào mấy cái : "Đúng đúng đúng, cắn ta đi? Hiếp ta đi? Vui cùng vui múa ca."



Phốc.



Cao Bá Hùng trực tiếp phun ra một ngụm tinh huyết, lần đầu tiên trong cuộc đời một tông chủ cao cao tại thượng như vậy bị một tên sâu kiến sỉ nhục tới điên cuồng. Đạo tâm hắn lần đầu trải nghiệm được cảm giác này liền không chịu nổi ngã bịch xuống đất.