Chương 5 : Đã là nữ nhân của ta thì không cần phải xin lỗi
Suốt một tháng trời dài, Cảm Tình Dược tự nhiên đã làm tròn bổn phận khiến nàng như tỉnh như mê, tỷ lệ phục tùng trung thành dần dần đông đầy lên tới đỉnh, hình thành như một quả bóng nước lan toả xung quanh thần thức. Mức độ này đã cực kì nồng đậm, thiếu điều đã có thể phụ thuộc vào chủ sở hữu.
Rượu đưa vào cổ họng, chạy dài xuống bụng. Hắn khà ra một tiếng ngạo nghễ, quả thật rượu ngon.
“Diệt Thế Độc Long? Là gì?” Sâm Ly chăm chú nhìn về cây cổ thụ, lấp ló bên phải trồi ra một nhánh cây to khác có màu tử sắc pha một ít hắc ám.
Nữ hài lần này kinh ngạc không ít: “Chủ nhân, ngươi mở ra được nhánh thứ hai của Kính Vạn Hoa rồi. Đây là Diệt Thế Độc Long, người chơi hệ độc. Thuở thượng cổ khai sinh, hắn là nhân tộc duy nhất có gia cảnh thấp hèn nghịch thiên mà đi, sau khi sự kiện v·ụ n·ổ siêu tân tinh xảy ra. Diệt Thế Độc Long cũng biến mất, hắn cũng không hề chừa lại bất kỳ môn pháp công nào cho hậu nhân sau này.”
Sâm Ly nhằm hờ lại đôi mắt tưởng tượng, từng ý niệm bay ra: “Ngươi nói sai phần cuối rồi, ta thấy Diệt Thế Đại Nhân không thể kiếm được học trò bởi vì lối công pháp của hắn tu luyện quá hèn hạ, chẳng ai chịu học.” Hắn lại cười gằn hưng phấn: “Nhưng thật kì lạ, nó lại cực kì hợp với ta, ha ha.”
Lạch cạch, lạch cạch.
“Mau mở cửa, mở cửa cho ta.” Tông giọng của một thiếu niên phát ra từ bên ngoài.
Lần này thật sự khiến Sâm Ly nhíu mày, ngay cả một khách điếm mà cũng làm phiền khách hàng như vậy sao? Nếu ở bên thời đại của hắn, chắc chắn bị chửi thấy mẹ đấy.
Ầm.
Vị thanh niên hùng hổ phá tan cánh cửa, ánh mắt hung dữ nhìn về phía đôi nam nữ: “Khốn kiếp? Các ngươi như thế này là sao?”
Cao Xuý vừa nói xong, từ thoả bàn tay tung ra một quyền, chỉ thấy Hoả Diễm hừng hực ngưng tụ thành một quả núi nhỏ, bắn tới Sâm Ly khiến hắn bay về góc tường.
Đùng.
“Má lại là thằng khùng này? Chủ nhân, h·iếp nó! Ta hết nhịn nổi rồi. Đập c·hết mẹ nó.” Nữ hài hiện ra ngậm cục kẹo to đùng, hai tay chóng nạnh.
Cao Thanh Lan nói trước: “Sư huynh, ngươi chưa tìm rõ đầu đuôi mọi chuyện. Sao lại động thủ trước? Ngươi điên rồi à?”
“Ngươi còn bao che cho tên sâu kiến này à?” Cao Xuý nghiến răng nghiện lợi, ánh mắt oán độc nhìn tới Sâm Ly, nếu như ánh mắt có thể g·iết người, Sâm Ly đã bị hắn g·iết hàng vạn lần rồi.
Phốc.
Sâm Ly tựa hồ không thể chịu đựng được lực công phá từ Hoả Lực, nhận toàn bộ uy lực đánh vào thân thể khiến hắn ngã quỵ xuống mồm phun ra máu tươi.
Cao Thanh Lan rùng mình, quay qua vô thức đỡ Sâm Ly: “Ngươi có sao không? Đừng làm ta sợ chứ.”
“A… ta c·hết không cam lòng… các ngươi… A… các ngươi.” Sâm Ly vừa thét gào vừa vừa liếc mắt ti hí nhìn Cao Xuý, rồi nhắm lại giơ ngón giữa trước mắt hắn: “Khụ khụ…” Dường như muốn sự việc nghiêm trọng hơn, hắn dồn sức vào lục phũ ngũ tạng cưỡng chế bản thân phun ra một ngúm máu nữa, trong vô cùng thê lương.
Cao Thanh Lan thấy cảnh này, không kìm được đau lòng. Ánh mắt lãnh khốc quay qua nhìn Cao Xuý: “Ngươi là tên khốn, hắn chỉ là một tên phàm nhân vừa tấn thăng Luyện Khí mà thôi, tại sao lại không tìm hiểu nguyên nhân ra tay tàn độc như vậy?”
Chỉ là đúng lúc này, hai tay Sâm Ly cố tình đặt lên bờ mông căng tròn của thiếu nữ cố tình vuốt ve khoái chí, hắn cười nhe răng dâm dục hướng tới Cao Xuý.
“Khốn kiếp, ngươi tránh ra, ta phải g·iết hắn. Tên gian xảo quỷ quyệt.”
“Không tránh thì sao?” Cao Thanh Lan trầm giọng đáp
“Tốt, tốt, tốt. Ngươi nên nhớ ngươi là vị hôn thê của ta, vài tháng nữa đã định đám cưới. Đừng quên lời hứa năm xưa.” Nói xong Cao Xuý thu tay lại, biến mất trong tích tắc, để lại một tiếng thở dài thê lương từ vị thiếu nữ…
Nhét Hồi Thương Đan vào họng Sâm Ly, thấy thần sắc đỡ lên không ít.
“Ta xin lỗi…” Cao Thanh Lan ngại ngùng thỏ thẻ.
“Đã là nữ nhân của ta thì không cần phải xin lỗi.” Sâm Ly phân trần giải thích, tay khẽ xoa lên đầu Cao Thanh Lan một cái.
“Ai… ai là nữ nhân của ngươi chứ.” Cặp ngực ưỡn ra tưng tưng gợn sóng vì câu nói ấy, Cao Thanh Lan nhất thời quay mặt đi chỗ khác, chỉ là vừa mở mắt ra nhìn, thoáng chốc đã không còn thấy Sâm Ly đâu: “ Nam Nhân này… thật kì lạ…”
Rõ ràng là dính một chưởng gần như toàn lực của Cao Xuý, đương nhiên là không c·hết cũng phải mất nữa cái mạng. Cái mà nàng nghi hoặc cảm thấy kì lạ là sau khi phục dụng Hồi Thương Đan hắn liền trở lại như bình thường, cực kì khoẻ mạnh. Đều này quá sức vô lí, phải biết tu sĩ khi trị thương hồi phục rất là lâu nha, không nhanh tức thời như vậy.
…
Vụt.
“Hắc hắc.”
Hắn bước chân ra ngoài, hít thở không khí trong lành. Xoẻ đôi cánh quạt, trên thân ảnh có đính vài hạt hoa tiêu chính giữa thân là một con hạc đen trắng, đang vẫy cánh bay lên trời.
Vẻ mặt sảng khoái chưa từng có, hắn đang mặc một đoạn trường bào màu đỏ đậm, bên trong áo khoác là kiện trang phục trắng tinh xảo được mua từ một thương nhân gần quán trọ.
Cảnh giới được chia rất đa dạng.
Bắt đầu là người bình thường khi tu tiên sẽ phải trải qua giai đoạn Luyện Khí.
Mới lúc này người tu ở cảnh giới Luyện Khí Kì chỉ mới là phàm nhân, nữa bước chân tới Trúc Cơ Cảnh thì mới gọi là tu sĩ, bước trên con đường tu tiên.
“Tuế Hương Cầm, tỷ tỷ của Cao Thanh Lan vậy mà đã đến Kim Đan Hậu Kỳ rồi? chẳng trách một tán tu như ta lại yếu kém đến thế.”
Với lại thật sự từ khi có Kính Vạn Hoa trong lòng bàn tay, cũng không hẳn là một hệ thống có linh trí hay gì, cũng chẳng ban phát nhiệm vụ cho hắn, càng đừng nói đến là trao phần thưởng xứng đáng các kiểu.
Tất cả mà hắn biết được, Kính Vạn Hoa này có thể đối hoái vật phẩm, phụ trợ hắn tấn thăng trên con đường tu tiên.
Mà cũng không hẳn là cho không, mỗi món trong bảo rương Sáng Thế đều cần điểm để đổi ra, mà điểm ở đây được gọi là Tinh Lực, mà Tinh Lực muốn kiếm được thì cần phải thu về Thất Tình Lục Dục từ tội lỗi ham muốn của chúng sinh.
Giữa cổng làng, người dân đi qua tấp nập.
Có người bán cá, có người bán thịt. Lại có thương nhân đi trao đổi linh thạch hạ phẩm.
Lại có buổi đấu giá, chợ đen rộn ràng khắp xóm làng này.
Đập vào mắt hắn là một vị tiểu cô nương thân mang trường kiếm hai tóc búi một chỗ.
Nàng cao tầm mười sáu tấc, dung mạo tuyệt mỹ, từng mớ thịt trong cơ thể đều không tỳ vết, trắng tinh đến cực điểm, môi nhỏ chúm chím thanh mãnh. Hai tay đơn điệu vải lụa quàng hết vào cổ.
Tất nhiên chuyện thấy gái đẹp là điều hết sức bình thường, ở thời đại hắn. Ngắm gái xinh đi dạo là một việc bình thường, nhưng tên này không hề biết thế giới cổ đại này là một việc cấm kỵ.
Và ánh mắt ấy vô tình va đập vào phía Từ Lãm, vị sư huynh ruột của nàng.
“Khách nhân mua gì a? He he, đây là hàng lấy từ di tích Văn Lâm trong ngôi đền gần tông phái Gia Hạ Sinh, cao quý vô cùng. Thấy ngươi xinh đẹp như vậy. Ta bán ngươi 2 Linh Thạch Trung Phẩm a.” Vị chủ quán tươi tắn nhìn về phía cô nương này.
“Cái vòng cổ này đẹp quá, lấy cho ta đi. 2 Linh Thạch Trung Phẩm, được thôi.” Nàng móc ra từ nhẫn trữ vật quăng về phía hắn.
“Ca ca, ngươi xem.” Nàng hất tay đưa về phía sau, một tên thanh niên đeo mũ tre, mặc bộ đồ đen tuyền óng ánh. Tóc được búi l·ên đ·ỉnh đầu.
Hắn ta là Từ Lãm, là huynh ruột của muội muội hắn Từ Mẫn Quân.
“Đẹp, muội muội ta chỉ cần thích, cả thế giới này ta đều mua cho.“ Hắn nhìn về phía ánh mắt của Từ Mẫn Quân, một mặt trìu mến, hắn là huynh ruột của nàng.
Thương yêu nàng vô cùng, hẳn là một người tốt.
Chỉ là đứng trước mặt hắn, Sâm Ly khẽ cười gằn. Nhìn một mặt này cũng có tí gọi là cảm khái trong lòng, bất quá cũng không quan tâm lắm.
“Tránh ra.” Từ Lãm thanh âm quát lớn hướng tới Sâm Ly, con đường tuy dài. Người dân dù có nhiều đến đâu cũng có thể tự do lê lướt bất kỳ nơi nào, ấy mà tên Từ Lãm này thấy Sâm Ly tiến sát gần cạnh muội muội hắn, tâm không kìm được mà lớn lối. Một đạo ẩn dấu trung tâm bàn tay mang theo khí tức Băng Hàn cuộn tròn bắn vào người Sâm Ly.
“A…”