Chương 6 : Tấn thăng bằng Thiên Đạo Giới?
“Mẹ nó, cái bọn này, dường như khá gợi đòn thì phải?” Sâm Ly thoáng chưa định thần, đang vui tươi ngắm cảnh đột nhiên tên Từ Lãm lại chưởng hắn một chưởng, hỏi xem có tức không chứ?
Ánh mắt khó chịu nhìn tới khuôn mặt Từ Lãm, Hắc Tâm Nhãn triển khai.
[Từ Lãm: Tính cách gian xảo, yêu muội muội ruột của mình điên loạn, hằng đêm đều dùng Xuân Tán tự điều chế cám dỗ muội muội nhưng không thành. Tông Chủ tương lai của Ngũ Trục Thịnh Thế.]
Sâm Ly nheo mắt lại, hình như vẫn còn 1 chữ nho nhỏ không thấy rõ tít đằng sau, hắn trố mắt nhìn kĩ .
[7cm.]
Phốc.
“Má, lợi hại. Hắc Tâm Nhãn lợi hại.”
Từ Mẫn Quân thấy cảnh này lòng xuýt xao thương tâm, tên phàm nhân này thật sự quá đáng thương. Bản tính ngây thơ lương thiện của nàng lại không cho phép nàng bỏ mặc hắn, làm một cái động tác đỡ dậy, Từ Mẫn Quân thiết tha thành khẩn: “Ngươi có sao không?”
Hương thơm từ một giai nhân phà vào trong mũi, hắn cố ý té nhào xuống nằm vào lòng Từ Mẫn Quân, làm ra dáng vẻ đau thương như tan nhà nát cửa: “Ư… ta đau quá… ta gãy xương rồi… hắn đánh ta gãy xương rồi… oan quá… oan quá đi.” Tay vẫn không quên quơ loạn xạ sờ vào những chỗ cần sờ.
Một tràn này đập hết vào mắt Từ Lãm, hắn cau có cuồng nộ quát lớn “Tên khốn vô sỉ, muội muội tránh ra, ta phải g·iết hắn.”
Từ Mẫn Quân, khoác tay giận dữ. Lộ ánh mắt trừng trừng về phía Từ Lãm: “Gia tộc chúng ta là danh môn chính phái, chính nhân quân tử. Huynh vừa mới gặp mặt đã đánh người ta như vậy? Giờ còn muốn g·iết hắn?”
“Ta…” Từ Lãm cứng họng.
“Đúng rồi, cái gì mà gia tộc làm việc nghĩa, trừ hại cho dân? Báo nước quên thân, đánh một người phàm nhân tới thân tàn ma dại như vậy cũng được sao? Ta xem là đã nhìn lầm rồi.” Người dân bàn tán xôn xao, đám đông vây quanh lại nghị luận ầm ĩ.
“Được, được lắm.” Gương mặt Từ Lãm đen lại như đáy nồi, chuyện này quá nhục nhã rồi. Hắn không nói không rằng, lẳng lặng đi mất.
Từ Mẫn Quân vẫn nhìn vào Sâm Ly, hắn bắt đầu mở miệng lẩm bẩm mấy câu như người sắp c·hết: “Nàng thấy không… từ trên đó…”
Hắn vô thức chỉ tay loạn xạ hướng lên trời, trong họng ho ra từng ngụm tinh huyết ướt cả vạt áo.
“Ta từ Tuế Hương Lâu đi tới… vừa hay tin có một tuyệt sắc mỹ nhân trở về, tiện tay ngã vào lòng nàng.”
“Huynh… ai… hoá ra nãi giờ huynh đùa giỡn ta sao?” Thiếu nữ mặt đỏ bừng lên vì câu nói đó, hai má ửng hồng có chút bóng láng trách cứ.
“Đâu có, bản thân nàng có âm dương liệu thuật, nằm vào lòng nàng khiến thương thế ta hồi phục rất nhanh.” Sâm Ly vô sỉ dụi đầu càng sâu vào thân thiếu nữ, ánh mắt đầy rung động.
“Huynh vô sỉ…” Nàng đẩy hắn xuống cái bịch, giận dỗi bước đi. Trước khi đi xa, còn quay đầu lại nở một nụ cười nhẹ.
…
Mái nhà tranh đẽo gọt, lấp ló có từng ngọn tuyết sơn vờn quanh khắp rừng, khí trời dần toả sang hai bên. Chừa một làn gió thoáng để cho một thanh niên vô sỉ mê gái bay ngang qua.
“Má? Sao ta có cảm giác giống như có ai đang nói xấu ta vậy?” Sâm Ly vừa dùng lực tu vi Luyện Khí Cảnh nhảy cóc sang từng cánh cây trong khu rừng, tâm trạng tự nhiên khó chịu trong lòng, chỉ thấy Hoa Nhi từ trong tâm thức khẽ cười khúc khích như điên.
Ngay tại lúc này, Sâm Ly vẫn đang ngao du quang cảnh thế giới, ngắm nghía tiếng chim hót líu lo, nghe từng giọt nước tí tách trên con thác lớn.
Dù không có Thân Pháp tu luyện, nhưng gì dù hắn cũng đã là Luyện Khí Cảnh Hậu Kỳ, mỗi bước nhảy vọt chắc chắn phải hơn một người bình thường rất nhiều.
“Chủ nhân, mau vào hang động đó.” Nữ hài liếc mắt hau háu, giơ khẽ bàn tay trắng như phấn ngọc chỉ tới hướng núi sừng sững chóp cao.
“Hang động vách đất nơi núi vắng.
Đường nhỏ cô liêu thấy biển trời.
Hải âu giang cánh trên sóng lớn.
Phiêu miểu tiên âm bồi Phong Minh.”
Bảng hiệu to bự in từng dòng đạo văn mờ nhạt lấp ló trên đĩnh đầu.
Một sơn động nằm dưới chân núi Giang Cầm, bốn mùa rõ ràng. Quanh năm mưa thuận gió hoà, vì một trận t·hiên t·ai l·ũ l·ụt. Hình thành một cái phễu hình vòng cung, một nơi bồng lai tiên cảnh tựa như bí cung hùng dũng nay đã trơ trọi u minh mất xác chã thấy bóng người.
Phong Minh Cốc.
“Nơi này thật sự an toàn sao?” Sâm Ly cảm nhận được từng tia oán than văng vẳng bên tai, u hồn ngạ quỹ vốn chưa siêu thoát. Linh hồn vẫn còn mắc kẹt trong luân hồi, vất vưỡng nhào lộn xung quanh Phong Minh Cốc.”
“Đây là Phong Minh Cốc, ở vị diện khác nơi đây vẫn còn tồn tại. Vẫn còn phồn thịnh cho tới tận bây giờ, những vị diện khác Phong Minh Cốc hiển hoá pháp chế loạn lưu, hình thành muôn vàn trận pháp cấm chế, đây là nơi thích hợp để chủ nhân đối hoái vật phẩm.” Thân ảnh nữ hài rung động kịch liệt, thất thoát một hơi thở hổn hển.
Gương mặt Sâm Ly phủ kín từng vết lo âu, nhanh chóng ngồi xuống xếp bằng. Thời gian pháp tắc trong sơn cốc ngưng trệ tới cực điểm, thoáng liếc mắt ra ngoài. Hắn cảm nhận được rõ rệt nhất, cảnh vật xung quanh dường như chậm đi rất nhiều so với trong đây.
Ngồi xếp bằng trong Phong Minh Cốc, tĩnh lặng tới lạ thường. Chẳng còn một tiếng động nào dù là nhỏ nhặt nhất hiện diện trước mắt, chỉ còn lại hơi thở từ tốn trong lỗ mũi thở ra phì phò.
Kính Vạn Hoa lộ ra trước mắt, từng dòng chữ quen thuộc.
Kính Vạn Hoa – Nhân Gian Nhất Cách – Sáng Thế.
Sâm Ly ngó về phía góc bên trái, sau cạnh cây cổ thụ. Một loạt thiên tài dị bảo xuất hiện ra trước mắt. Nữ Hài xuất hiện kế bên giải thích: “Tu sĩ khi phá vỡ bình cảnh tấn thăng một đại cảnh giới, tuỳ thời có thể chọn hai loại đạo để tấn thăng. Gồm có Nhân Đạo và Địa Đạo.”
Nói xong Hoa Nhi đi lại cạnh Kính Vạn Hoa, chỉ vào chỗ thiên tại dị bảo: “Đột phá nhân đạo thì không cần những thứ này, nhưng nếu đột phá bằng Địa Đạo thì cần vài thứ a. Người ta khổ công đi kiếm vài trăm năm, thậm chí cả ngàn năm mới ra một cái, chủ nhân chơi đồ, hít lá đu đủ chỉ cần lấy tinh lực đổi ra là có.” Nữ Hài làm ra vẻ tiếc hận đau buồn, tưởng nhớ tới những tu sĩ lao tâm khổ cực mà tiếc than uỷ khuất.
Phụt.
“Lợi hại như vậy?”
“Chứ sao? Toàn bộ thứ này đều là thiên tài địa bảo mức độ tinh khiết đủ đều gần 10 phần nha.”
Quả thực, nhìn thứ lấp lánh vô tận màu sắc hiện ra trước mắt, Một sơn thạch hơn bảy màu, một quả hình cầu gai bên trái chưa Thuỷ Hệ Chi Lực, bên phải chứa Hoả Hệ Chi Lực, cả đống thứ như núi. Hắn không kìm được ngồi xuống xếp bằng nhập định.
“Có gì chủ nhân cứ gọi ta.” Nói xong Hoa Nhi biến mất, dường như tàn hồn của nàng cần tịnh dưỡng một thời gian.
Ngày sáng đêm tối, Sâm Ly dần dần thiền định một hồi lâu, trong thân tâm chẳng còn biết giờ giấc nữa rồi, thời gian thấm thoát trôi qua.
Loáng cái đã một tháng.
Đùng… đùng.
“Hả?” Hoa Nhi trừng mắt ngó lên, ngoài tinh không. Từng tiếng sấm rờn hung tợn đánh xuống, trong vô thức. Nàng lướt mắt nhìn qua, thấy Sâm Ly vẫn còn ngồi đó nhập tâm, hàng loạt Linh Khí từ vạn dặm cuộn trào vào đan điền.
“Thôi c·hết. Tại sao có thiên kiếp giáng xuống?” Ánh mắt ngờ vực khó tin, nàng lại tiếp tục quan sát tới Sâm Ly.
“Đây… đây đâu phải là tấn thăng Địa Đạo? Làm sao có thể?”
“1 cái, 2 cái, 3 cái? Sao lại tận 10 cái?” Hàng loạt suy nghĩ khó hiểu trong đầu hiện ra, chẳng phải địa đạo chỉ cần 3 phiến thiên địa dị vật thôi sao? Loáng một cái đã biến mất 10 phiến rồi?
“HOA NHI!?” Thanh âm trầm bổng quát lên, Sâm Ly trong ánh mắt tuông trào ra từng tia máu: “Nghịch Thiên Cải Mệnh, Thiên Đạo Tru Diệt là cái gì?” Hắn vừa quát lớn, trong thân tâm dường như có cảm giác bị muôn vàn vật thể sắc nhọn đâm vào da thịt, tê tâm liệt phế rên oán điên loạn.
“Chủ nhân… ngươi là đang đột phá bằng Thiên Đạo Giới?” Thân thể nàng run lẩy bẩy sợ sệt tới cực điểm. Ngó lên trời ngoài tinh không, vô tận Nhị Sắc Lôi Kiếp điên cuồng trấn xuống vỡ đầu nhưng cũng may trong Phong Minh Cốc liền không đánh qua được, Sâm Ly hắn vẫn nguyên vẹn.
“Aaaaa…” Sâm Ly điên cuồng đối kháng trực diện, tinh huyết từ nhục thể tuông trào ra không dứt.
Bất ngờ từ lúc này, một âm thanh khàn khàn lạnh lùng phát ra, kèm theo đó chiếu lên một hình ảnh mờ mờ, hàng vạn con mắt bao vây ngó tới. Đoán chừng là một người trung niên. Tông giọng cực kì phẫn nộ
“Tiểu tử, ngươi tu công pháp Ma Công, làm thiên đạo phẫn nộ. Ngay cả ta và toàn bộ Phương Nam giới đều bị vạ lây, còn không mau ra mặt chịu c·hết.”
“Ta xxx, thằng già nào làm cho ta hết con mẹ nó hồn thế?
Cái mẹ nhà nó, lão tử đang đột phá khi không có thằng già nào ra nói bậy bạ, bảo sao hắn lại không tức cho được?
Hoa Nhi cũng nhảy lên phụ trợ : “Á á chủ nhân, không phải thằng già. Là con chó.”
“Ngươi…”
“Ngươi ngươi cái mẹ gì? Câm mẹ mồm vào đi con chó, Hoa Nhi quay xe.”
Tiểu nữ hài hiện ra thực thể trong khung ảnh trắng mờ không thấy rõ, ngoe ngoảy cái mông căn tròn, hai tay tét tét vào: “Đúng đúng đúng, cắn ta đi? Hiếp ta đi? Vui cùng vui múa ca.”
Chỉ nghe âm thanh vọng lại một tiếng.
Phốc.
Rồi tắt.