Chương 4 : Cao Thanh Lan dâng mỹ tửu tới
"Tên nam nhân này thật khôi ngô." Nhắm hờ đôi mắt một hồi lâu, liền nhìn kĩ vào Sâm Ly, nàng đi tới bên hắn. Đảo quanh một vòng.
Đôi mắt tập trung về lọ thuốc kia, lộ ra vẻ khó tin.
"Đây là… dưỡng nhan đan? Khí tức này thật nồng đậm." Nói xong nàng chuẩn bị vồ tay tới bắt lấy thì vội vụt lại thầm nghĩ: “Thôi… Tư trang của người khác, không được a.”
Lọ thuốc ghim một cái nút thắt, chính giữa có một sợi dây treo hình lục giác, uốn lượn toả ra sắc hương nồng đậm, có màu sắc lam huyền, trùng hợp lại giống với dưỡng nhan đan.
Sâm Ly cười trừ, hắn chuẩn bị làm một cái động tác thu lại bỏ vào trong thì bị Cao Xuý gạt phăng ra cuỗn mất.
"Cái này là của muội muội ta, làm rơi ở đây chắc chắn là thế rồi." Đoạn, hắn trừng ánh mắt cay độc về phía Sâm Ly, rõ ràng là đang ghen tỵ về vẻ ngoài tuấn tú kia. Lòng không kìm được tuông lời chế giễu: “Ở đâu ngươi có thứ này? Tu vi chỉ mới Luyện Khí Cảnh Hậu Kỳ làm sao có thể chế ra được Dưỡng Nhan Đan? Ta hoài nghi ngươi ă·n c·ắp từ một luyện đan sư nào đó, trên danh nghĩa là đệ tử thuộc Cao Tần Đế Quốc, ta sẽ lấy lại.”
“Chủ nhân, con chó này quá mất dạy, h·iếp nó, h·iếp nó cho ta.”
Sâm Ly ánh lên ý cười nhưng lại không thể hiện ra, tâm hắn không động. Chỉ vỏn vẹn cất ra một tiếng: “Đúng là ta nhặt được, phiền công tử giao trả lại cho Cao Tần Đế Quốc.”
Cao Thanh Lan đứng kế bên thở dài, vốn cũng không muốn làm mất mặt Cao Xuý, dửng dựng không chen vào. Lại nghe tới lời nói từ Sâm Ly thốt ra, ánh mắt càng dâng lên cảm tình nồng đậm, nam nhân có thể nhịn nhục trên thế giới này. Thật sự rất khó.
Nhìn thấy ánh mắt Sâm Ly nhún nhường không đáp, vẻ mặt lại càng thêm đắc ý bảo với chủ quán: “Ta bao cả quán, bảo tất cả cút hết cho lão tử.”
Cao Thanh Lan khoác tay: “Không cần phô trương như vậy đâu.”
Dưỡng Nhan Đan theo cách gọi của Cao Thanh Lan, vừa nhận được vào khoả tay, nàng lém lĩnh đưa mũi hít lấy liên tục, đổ ra từng bàn tay xoa xoa lên khắp thân thể ngọc ngà.
Một trận rung động thét gào trong tiềm thức, nàng cảm nhận được từng sợi linh khí lộn nhào xoay vờn khắp cơ thể, hình thành ra một màn chắc màu lục, từ phiến hương dịu này toả ra vô tận sắc hương nhàn nhạt. Khiến cho người khác không thẹn mà rung rẩy thân thể.
Cao Thanh Lan nghe được một giọng nói từ đâu trong đầu, bất chợt vô ý mờ mắt mà làm theo không tỏ vẻ kháng ngự bất cứ thứ gì cả. Nhưng rồi bất chợt nàng cũng tỉnh táo lại.
“Nhìn cái gì? Chưa thấy tuyệt thế mỹ nhân bao giờ à?” Cao Xuý thấy một mặt này cũng quá đổi ngạc nhiên, nhưng cũng mạnh dạn xen ngang trấn an đám đông vội đỡ Cao Thanh Lan.
“Tiểu Nhị, chọn một chỗ hạng nhất cho muội muội ta tá túc.”
“Má đúng là cái bọn vô liêm sỉ, rõ ràng bình dược này của chàng thanh niên kia. Cớ sao bây giờ theo lời hắn nói ra lại thành kẻ cắp rồi?” Đám đông nghị luận xôn xao, mặc kệ cho mọi người có nói gì. Tiểu nhị vẫn cười hà hà đi ra trước mắt.
“Còn Công Tử thì sao ạ? Hề hề.” Tiểu Nhị vừa nói vừa xoa đôi tay nhỏ xuống dưới chân.
Hắn nhìn thấy Cao Xuý liếc mắt trừng to về phía hắn, ngươi có ngu thì cũng ngu vừa phải, đương nhiên ta phải ở chung với muội muội ta rồi.
Bất chợt một thanh âm cắt ngang.
“Huynh ở riêng đi, ta muốn một mình.” Lấy lại được bình tĩnh trong lòng, nàng thều thào gọi tên sư huynh.
Chỉ là bản thân nàng không biết, Cảm Tình Dược đã dần dần ngấm vào trong cơ thể.
Hắn nhấp một ngụm trà thưởng thức, nghe từng âm thanh giải thích của nữ hài Hoa Nhi, liếc mắt nhìn về phía Kính Vạn Hoa, trong cánh cây cổ thụ trải đầy sắc hoa hương thơm phủ kín.
Cười mỉm một đoạn, hắn phẩy tay huỷ đi bụi bặm trên cơ thể ung dung lên tầng lầu.
“Bảo ta ghi thù? Quân tử báo thù mười năm chưa muộn?” Ánh mắt Sâm Ly hiện lên dày đặc tia máu, hắn cười như điên loạn: “Thật đáng tiếc, ta lại là một tiểu nhân, gắc hắc.”
Nói xong tay nắm lấy cánh gà ăn ngấu nghiến, tựa như một tên phàm nhân hữu lệ bình thường đến chẳng bình thường hơn.
Tuế Hương Lâu.
Một thân một mình toạ lạc giữa trung tâm phố phường Hồi Cát Trấn.
Đây là nơi du khách thường xuyên ghé thăm nhất, mặc dù toà đài lầu cát có rất nhiều ở Hồi Cát Trấn.
Nhưng Tuế Hương Lâu lại là nơi được mọi người ưa chuộng ghé thăm, trải dài hơn 1000 năm lịch sử.
Đã từng nghe đồn, đã có cả những người nổi tiếng đương thời, bởi vì thưởng thức dung mạo của bà chủ Tuế Hương Cầm mà thường xuyên lui tới ngắm nhìn nhan sắc của nàng.
Tầng 3, gian phòng rộng nhất.
“Đến rồi còn không mau vào?” Hắn nhằm hờ đôi mắt trong tửu lâu, nhẹ nhàng tách đôi môi ngụm một hớp trà dáng vẻ trầm lặng. Để đôi tóc xoã tự do tuỳ hứng tung bay khắp người, như là một vị thần tiên giáng thế xuất trần thoát tục.
Ở ngoài cánh cửa, lấy từ hướng mắt hắn nhìn sang trái. Có ai đó đang đi vào trong, hai tay dâng lên một bình rượu kèm với thức ăn đưa tới hắn.
“Thanh Lan dâng mỹ tửu đến…” Từ ngày phục dụng thứ nước ấy, quan niệm nhân sinh từ trong tâm can nàng thay đổi. Từ trong tiềm thức, nàng cảm thấy khó chịu vô cùng. Một hình ảnh về một vị thanh niên, tay cầm quan xoẻ. Hai mắt đen tuyền, dung mạo anh tú hiện lên trong đầu nàng. Không phải Sâm Ly thì là ai?
“Được rồi, ngươi muốn gì nói đi.” Hắn phất tay lên đứng dậy nhìn thẳng trước mắt Cao Thanh Lan.
“Ta… không biết.” Dường như biết Sâm Ly đi tới trước mặt nàng, mùi thơm từ cổ lực lượng nam tính ập thẳng vào đôi mắt như trời tròng, thân thể nàng khẽ run lên bần bật. Cảm giác sợ hãi tràn ngập trong con tim nhỏ bé.
Hắn đứng thẳng vai, đưa đôi mắt quan sát Cao Thanh Lan, không uổng là một tiểu thư từ Thất Thế Gia, nàng quá đẹp.
Đã trở thành một thiếu nữ, dung mạo đoan trang thuỳ mị, bản tính có phần hung ác nội tâm, nhưng đứng trước mắt hắn lại làm ra vẻ cực kì phục tùng.
Mỹ nhân như hoa như ngọc, tóc dài tới lưng, xương quai xanh ẩn hiện trên tấm ngực trần xuống dưới bụng. Có một nốt ruồi nhỏ.
“Đây là rượu gì?” Đưa đôi môi chép miệng, lâu ngày thèm rượu tự nhiên con hàng này đưa tới, làm hắn cực kì hứng thú.
“Là rượu đế, từ Tuế Hương Cầm xuất thân từ Động Phong Nha, từ trong sơn cốc, mỗi tháng chỉ rơi một giọt.” Cao Thanh Lan mở miệng giải đáp, cũng không quên khom xuống rót tới.
Lại nói, suốt một tháng gần đây Sâm Ly quá bận bịu làm quen với Sáng Thế vật phẩm đối hoài, cùng lúc tìm hiểu từng đạo nhánh cây lẫn công năng đặc biệt từ Kính Vạn Hoa, công thức chế tạo và hàng mớ kiến thức về thế giới này nên tuyệt nhiên sẽ không có thời gian làm gì Cao Thanh Lan.
Dường như nắm bắt được ánh mắt nghi ngờ của hắn, nàng cũng nói: “Tỷ tỷ ta là Tuế Hương Cầm, là chủ nơi này, sở dĩ ta một mực từ chối không muốn vào đây cũng là vì Cao Xuý, hắn ta muốn lợi dụng quan hệ của mình để có được Tuế Hương Lâu.”
Hắn gật gù trong lòng một hồi lại nói: “Khi có được Tuế Hương Lâu cũng đồng nghĩa sau này sẽ có được hai người đúng chứ?”
Nàng gật đầu đúng vậy.
“Được rồi ngươi mau kể hết xuất thân của ngươi, tất cả mọi chuyện về nơi này cùng thế giới này cho ta biết” Nói xong hắn kéo Cao Thanh Lan lại một bên.
Nàng thẹn đỏ ửng hai má, cũng không chống cự, mặc cho hắn muốn làm gì làm, hai tay vẫn ôn nhu rót rượu.