Chương 3 : Nàng nói như ta vô sỉ ấy?
Lúc này Từ Mạnh Công mới đáp lễ: “Trị thế năng thần, loạn thế gian hùng. Ngươi muốn được trường sinh? Tuyệt đối phải tự nhận mình là tiểu nhân. Kẻ có được thế giới này, không khỏi nhuốm máu hai tay.”
Hai người hầu như tâm đầu hợp ý, đối đáp nhau như những vị bằng hữu.
Sâm Ly cuối cùng quay người lại, ban đầu cũng hơi kinh ngạc vì sự xuất hiện của người này nhưng dần rồi hắn cũng điềm tĩnh lại, ánh mắt cực kì nể trọng vị đạo trưởng kia, hắn từng bước tiến lại gần. Dường như cả hai đều thông tình đạt ý. Từ Mạnh Công cũng theo đó dần dần tiến lại gần đối phương.
Mỗi bước đi là một câu nói, Sâm Ly lần này nói trước: “Tu tiên vốn tàn khốc, kẻ có tất cả trong tay, thành hay bại thường phải hy sinh muôn ngàn sinh mệnh vô tội.”
Từ Mạnh Công hiểu ý đáp lại lại tiến một bước: “Người tàn ác, Người nhân từ đều là kẻ g·iết người không có gì khác nhau cả, g·iết người là g·iết người. Làm gì có chuyện g·iết người tiểu nhân hay g·iết người quân tử?”
Sâm Ly cười tươi như hoa, vị này thật sự quá hiểu ý hắn rồi. Không biết là ai nhưng tại sao lại có cảm giác thân thuộc như thế? Hắn lại bước lên một bước, vạt áo phất phới tung bay chỉ thẳng lên trời: “Đã không khác nhau thì ngại gì sát sinh? Tô vẽ tiếng tăm? Đã có lòng muốn mưu cầu trường sinh thì cần gì quan tâm tới ánh mắt dị nghị của người khác. Ta chỉ cần không làm trái với lương tâm bản thân, tiểu nhân hay quân tử trong mắt ta cũng chỉ là một người đáng sống hay đáng c·hết.”
Từ Mạnh Công vui vẻ cười ha hả, mở ra từ nhẫn trữ vật cầm lấy bình rượu tu lên một ngụm.
“Khà… chuyến này đáng, rất đáng, ha ha.” - Hắn cảm nhận được trong thân tân mình, đạo tâm dần dần kết tinh thành một khối bền vững cực kì cứng rắn, tu vi lần này lại tịnh tiến lên khá nhiều. Thoáng đã vào bình cảnh, đạo tâm từ một hạt bụi lơ lửng trong sa mạc giờ đây đã hình thành một đứa trẻ biết đi.
“Tiểu hữu, có duyên gặp lại. Ta sẽ tạ lỗi với ngươi.” Nói xong Từ Mạnh Công lẳng lặng đi mất, để lại bầu rượu chuối kế bên.
Sâm Ly thoáng trong lòng tươi tắn không ít, cầm lấy bầu rượu húp từng ngụm đầy.
“Ực… ực…”
“Sảng khoái… khực…”
Sâm Ly cảm giác cơ thể dần nóng lên ngay trong tích tắc, Hoa Nhi kế bên vội đi tới trấn an: “Chủ nhân, mau mau tĩnh tâm luyện hoá.”
Hắn gật đầu lia lịa vội ngồi xuống, dần dần một nén nhang, từng đợt linh khí từng hớp, từng hớp tiến vào trong cơ thể, hắn cảm nhận được bản thân bị một ngoại lực nào đó thúc đẩy, đang cố gắng hấp thụ từng tia linh khí vào trong.
Vấn Đạo, thời kỳ chuẩn bị tinh tiến cảnh giới Luyện Khí, một phàm nhân sẽ dần dần loại bỏ những tạp chất dơ bẩn trong cơ thể, đến khi hoàn toàn tinh khiết thì sẽ đi tới trạng thái này.
Nữa tháng trôi qua, cảnh vật trong mái nhà tranh vẫn như cũ. Chỉ có tối thêm, chứ không bớt.
Luyện Khí Cảnh Hậu Kỳ Đại Thành.
Hắn mở mắt ra, lục phủ ngũ tạng cảm giác khác đi trước không ít, ngay cả giác quan. Mọi cảm giác, xúc giác đều lên một tầng cao mới.
Giản ngọc sáng lên: “Phu quân, chàng ở nhà giữ sức khoẻ. Ta ở Tuế Hương Lâu làm một ít việc, chàng nhớ giữ liên lạc. Sau bếp trong dưới sàn có một túi linh thạch, có đi đâu thì mang theo nhé?”
“Căn nhà đổ nát rồi…”
“Đổ nát? Chàng lại luyện công pháp tà ma ngoại đạo nào nữa à? Th·iếp đã nói bao nhiêu lần rồi, căn nhà đó không chịu được sức lực của tu sĩ đâu a.”
Sâm Ly gãi mũi: “Khoan? Tà ma ngoại đạo? Ý nàng là gì?”
Bản thân hắn còn đang mơ hồ những lời này, chẳng lẽ công pháp hắn đang tu là ma công?
“Xí, ta với chàng từ nhỏ tới lớn trải qua không biết bao nhiêu thăng trầm, mấy cái trò tiểu nhân vô sỉ gạt người của ta đều là từ chàng mà ra đấy. Nhưng chàng đừng lo, ở thế giới này nếu không như thế chỉ sợ bị gạt tới c·hết.” Nói xong giản ngọc biến mất, ánh sáng cũng dần tắt lịm.
Nữ hài hiện ra đồng tình: “Đúng rồi đó chủ nhân, nhân tộc là một chủng tộc rất khó đoán. Ngươi đừng thấy vẻ ngoài họ hiền lành thì tâm tình tính cách cũng như thế. Nếu không dám chắc ăn, cứ dùng Hắc Tâm Nhãn soi rọi là rõ.”
Từ trong tiềm thức hắn câu thông với Hắc Tâm Nhãn, từng dòng chữ hiện lên trước mắt.
[Hắc Tâm Nhãn: Soi rọi mọi bản ngã của chúng sinh.]
[Phẩm Chất: Bạch Sắc.]
Sâm Ly len lén mắt nhìn về Hoa Nhi, quả thực trong phút giây đó. Hắn thấy một loạt hình ảnh có ký tự mà chỉ có hắn có thể đọc rõ ra ngoài.
[Hoa Nhi: Tính cách yandere, yêu Sâm Ly tha thiết.]
Phốc!
Nữ hài nhìn thấy Sâm Ly chằm chằm về hướng mình, giọng khó hiểu: “Chủ nhân? Mặt ta dính gì à?”
“Không… không có gì… ta cảm thấy à… khụ… nên là đi ra ngoài dạo phố một chút.” Sâm Ly bần thần cảm giác kinh ngạc chưa từng thấy, lấp liếm đổi sang chủ đề khác.
Hồi Cát Trấn.
Thị Trấn nằm gần thành Uy Môn, là một trong những con đường lộ câu thông với tất cả thị trấn khác.
Ở đây buôn bán xảy ra thường xuyên, người người đi dạo, Hồi Cát Trấn lấy thước đo bằng một khu Hà Nội, trải dài đông xa. Ngư dân đánh bắt tôm cá, thôn trấn tấp nập, rất rộng.
Sâm Ly hiên ngang vảy quạt đi giữa lòng đường, nói thế cho oai phong. Thật ra hắn một thân một mình tới đây, chã biết đường xá.
Trong tay chỉ cầm vỏn vẹn 10 Linh Thạch Trung Phẩm, ỷ vào có Kính Vạn Hoa nên có ra oai một chút cũng đáng.
Hắn dừng chân ở một bên quán trọ, kế bên toà Tuế Hương Lâu.
“Khách quan dùng gì?” Một tên tiểu nhị đầu ba nón, khoác cái khăn lên vai, hai tay xoa xoa vào nhau ngỏ ý hỏi.
“Cho ta…” Hắn vừa tính nói thì bất chợt từ ngoài cửa một vị công tử đạp chân đá mạnh vào trong.
Ầm.
“Tiểu Nhị đâu rồi? Mau tới phục vụ cho ta mau lên.” Vẻ mặt vênh váo không xem ai ra gì, tên công tử vừa bước vào đôi mắt tàn độc đã ráo riết nhìn xung quanh, thái độ vô cùng ngông cuồng.
“Thanh Lan à, nàng chịu khó vào đây tá túc đi, chỗ này là tốt nhất ở cái xó này rồi.” Hắn cúi đầu hướng ra sau nói về, dường như đang nói với một tiểu thư nào đó.
“Ta không sao, huynh không cần phải hậu lễ trang trọng như vậy.” – Nàng bước vào trong, là do xui khiến gì đó, nàng nhìn vào mắt Sâm Ly ánh mắt lại có một tia thưởng thức.
“Mau mau, tiểu nhị, chọn một chỗ hạng sang cho ta và nương tử của ta nhanh lên.” Liếc đôi mắt trắng dã về phía tiểu nhị như muốn ra lệnh, rồi cúi đầu xuống nhìn về tiểu thư với ánh mắt chờ mong.
“Sư huynh nên tự trọng, tuy ta và ngươi có hôn ước nhưng cũng chưa chính thức là vợ chồng, kêu vậy không nên.” Nàng vừa nói ánh mắt vẫn không quên chăm chú hướng tới Sâm Ly.
Cao Xuý không phải kẻ ngu, hắn đứng ở giữa. Cả hai người Cao Thanh Lan và Sâm Ly đang đối diện nhìn nhau như một cặp tình nhân, tự nhiên trong lòng dâng lên một cảm giác cực kỳ phẫn nộ.
Sâm Ly phất tay từ trong túi lấy ra một lọ thuốc trắng tinh, bề ngoài được khảm một ít kim tuyến nhìn trong rất bắt mắt.
“Cái này là cái gì thế Hoa Nhi?”
“Cảm Tình Dược, giống với nô ấn nhưng đã lược sơ những tính chất gây ham muốn. Tăng độ trung thành và hảo cảm. Thích hợp để tặng cho phái nữ a.”
“Á à, thế thì Doãn Tích Miên lại được lợi rồi, hắc hắc.” Sâm Ly vui vẻ cười lên, chẳng thèm quan tâm tới ánh mắt oán độc Cao Xuý đang dán chặt vào hắn.