Chương 2 : Từ Mạnh Công lão già
Hàng loại ánh sáng phô ra trước mắt, hào quang màu nhiệm pha lẫn với hàng vạn thứ màu sắc lạ kỳ.
Lướt sơ qua nhìn thì đều thấy trong đó toàn là công pháp, bí bảo. Thiên tài dị bảo, phù trú. Đủ thứ trên đời nhưng Sâm Ly lại không tài nào có thể lấy ra được, đưa mắt nhìn về phía Tinh Lực con số hiện lên 31 điểm ít ỏi.
Vốn là cẩn thận, suy nghĩ một đoạn. Liền khẳng đỉnh trước đó Doãn Tích Miên đột nhiên có tình cảm sâu sắc với hắn, liền nhận được tinh lực.
Mà tinh lực theo lời kể Hoa Nhi nói lại, nếu muốn có tinh lực cần phải hấp thụ Thất Tình Lục Dục từ chúng sinh.
Nhân loại đều bị khế ước quy tắc Thất Tình Lục Dục lệ thuộc, Thất Tình Lục Dục là 7 tội lỗi của con người. Lấy được những điểm đó sẽ đổi ra được Tinh Lực.
Thất tình: Là bảy thứ tình cảm mà mỗi chúng ta đều có như vui mừng, giận dữ, buồn bã, vui vẻ, yêu thương, ghét và ham muốn hay nói cách khác là hỉ, nộ, ai, lạc, ái, ố, dục.
Lấy ví dụ nếu như Sâm Ly có một kẻ thù, người này luôn ghen ghét hắn vì hắn giàu có, thì mỗi lần sinh ra bất kỳ một ý niệm nào tương đương với hỉ, nộ, ai, lạc, ái, ố, dục.. Sâm Ly đều sẽ thu được điểm và đổi ra Tinh Lực.
“Hoa Nhi, thế làm sao có thể tu luyện đây? Chẳng phải trước đó ngươi bảo nhục thể của ta là phàm thể sao?”
“Phàm Thể cũng có thể tu luyện, nhưng rất lâu. Một người có Dị Thể hay Thần Thể, hoặc ngộ tính cao ít nhất tốc độ thổ nạp tu vi cũng cao hơn chủ nhân gấp mấy chục lần a… khó… khó cho chủ nhân rồi.” - Nữ Hài làm bộ thở dài ngao ngán, hai tay vỗ vỗ lên đầu Sâm Ly vỗ về.
“Nhưng hông sao đâu, đã có Kính Vạn Hoa, chủ nhân sẽ được thoải mái bú tinh lực tăng cấp vèo vèo.”
Sâm Ly sắc mặt khó hiểu nhìn về nữ hài, tiểu quỷ này có thật sự là một khí linh không vậy?
“Ọt…”
Mùi hương của nước thịt, hoà lẫn với ớt hiểm phà vào trong khứu giác, bụng hắn không kìm được kêu lên b·iểu t·ình.
Từ xa Doãn Tích Miên bưng tới một mâm cơm. Vẻ mặt lắm tắm mồ hôi: “Chàng làm gì mà lẩm bẩm nãi giờ đó?” Thiếu nữ vén tóc xoã ra, trên cổ quàng lấy một cái vòng màu hoàng kim. Ung dung xới từng bát cơm cho hắn, nhìn thấy Sâm Ly vẫn hiền hậu nhìn nàng, tâm không kìm được thỏ thẻ: “Chàng bị ngố rồi à? Nhìn th·iếp hoài thế.”
“Vẻ đẹp không nằm ở gò má hồng của người thiếu nữ mà là ở trong mắt của kẻ si tình, nàng đừng trách một phu quân như ta” Sâm Ly cười hắc hắc, nhìn dung mạo đoan trang không chớt mắt: “Ta không cần tu luyện, chỉ cần có nàng là đủ a…”
Nói về đánh nhau hắn không giỏi, nhưng thu phục mỹ nhân thì dễ nha.
Nữ hài ngớ người nhìn thấy cảnh này, hình tượng một người chủ nhân lãnh khốc đâu mất tiêu rồi?
Doãn Tích Miên phình má nhỏ, véo lên hông hắn: “Huynh mà cứ như thế đi, có ngày tất cả mỹ nhân đều c·hết dưới lưới tình của huynh.”
Sâm Ly cùi đầu gãi mũi e ngại. Bất quá cũng cười khằn khặc khoái chí.
Ăn cơm xong xuôi, Doãn Tích Miên cần phải ra ngoài, tuy rằng nàng là đệ tử chân truyền của Tuế Hương Cầm, thế nhưng nhất thời cũng không có một tông môn hẳn hoi, chỉ đơn giản vô tình gặp qua sư phụ và bái sư, hiện tại trách nhiệm từ nhỏ tới giờ mà sư phụ đề ra cho Doãn Tích Miên là thu nhập tin tức xung quanh, tình báo về lại cho tổng bộ Tuế Hương Lâu.
Sâm Ly hắn đang gọt táo trên bàn, vắt chân lên ghế nghe Hoa Nhi kể lể giải thích về một vài vấn đề, vẻ mặt hắn dần trở nên nghiêm nghị. Vì theo lời Hoa Nhi nói, bản thân hắn chỉ sỡ hữu đúng một loại linh căn hệ Mộc.
“Bất quá thì đã sao? 1 linh căn thì đã sao?” Trái lại với vẻ mặt buồn phiền chán chê, Sâm Ly cười gằn tưởng tượng lại từng ký ức ở quá khứ. Miệng không khỏi tự hào.
Hoa Nhi trố mắt nhìn về hắn, dáng vẻ cực kì tán thưởng. Chủ nhân của nàng phải như thế chứ.
Mặc kệ đó là chuyện gì, hắn chỉ cần biết bản thân đã xuyên không qua nơi đây, một lần nữa được tự to. Chỉ là Sâm Ly thật sự không thể ngờ được. Thân là một phàm nhân, ấy thế mà quá mất cảnh giác, thấp thoáng từ trong cánh cửa đã mục nát có thấy một bóng một người nào đó dáng vóc tựa hồ đã cao tuổi.
“Cổ Nhân nói, chịu được cái khổ nhất trong thiên hạ mới làm người trên cả vạn người nể phục, Sơn hào hải vị và rễ cây h·ôi t·hối có khác chi?” Sâm Ly bễ nghễ quát lớn.
…
Thôn trang nhỏ nằm sát Hồi Cát Trấn, nơi mà Sâm Ly đang ở. Người dân lấy việc trồng trọt chăn nuôi để kiếm tiền sinh sống qua ngày, hết thảy đều là phàm nhân không có linh căn.
Từ khoảng tinh không vô tận, lấp ló có một người đang đứng yên trên không trung. Khí tức phát ra thâm sâu khó lường, nếu nhìn kĩ là một lão giả tuổi hơn trung niên một tí.
Cái nắng gay gắt của khí trời lúc trưa, chiếu xuyên qua luỹ tre làng, hằn lên từng ánh mắt. Những người dân thoáng cảm nhận được một cơn bão nhẹ, ngó lên trời thì nhìn thấy hắn đang lướt tới. Vị đạo trưởng khí tức âm trầm đầu ba thứ tóc Hắc, Bạch và Xích cầm trên tay một quẻ bói màu Lục Kim ngưng tụ lại thành một cái ấn hình vòng tròn. Trên cái ấn nhỏ này hiện lên một cái nhà tranh đơn sơ mờ mờ ảo ảo không thấy rõ hình dạng. Trùng hợp lại là nơi Sâm Ly đang sống.
“Không lẽ ta nhằm sao?” Từ Mạnh Công nhíu mày một hồi, quẻ bói có phẩm chất Lục Phẩm này có xác xuất cực kì cao, tuỳ thời có thể tra ra được những thiên tài yêu nghiệt nào vừa thức tỉnh năng lực, dị linh căn. Bất quá hắn cũng lắc đầu bỏ qua, nhục thể bình lặng đáp xuống đất: “Cứ vào xem xem.”
Chỉ là vừa bước vào cửa thì đã thấy một chàng thanh niên mảnh khảnh yếu ớt, nhưng khí tức toát ra cực kì hào nhoáng. Dường như khiến tất cả mọi vật xung quanh lu mờ, vị đạo trưởng này lại càng không thể ngờ rằng. Hoa Nhi vẫn đang dè chừng nhìn chằm chằm hắn nãi giờ.
“Cổ Nhân nói, chịu được cái khổ nhất trong thiên hạ mới làm người trên cả vạn người nể phục, Sơn hào hải vị và rễ cây h·ôi t·hối có khác chi?”
“Lão nhân gia, ngài thấy thế giới này còn cứu được hay không?”
“Vậy thế giới này đối với ngài là gì?” Sâm Ly nhắm nghiền đôi mắt tưởng tượng, tay chỉ thẳng lên trần nhà dột nát: “Có phải như căn nhà dột nát tứ bề này? Cột chống không vững? Cho dù bề ngoài vẫn như xưa thì cũng là ngoài tốt mã trong tả tơi mà thôi.”
Từ Mạnh Công đứng hình trong giây lát, vẻ mặt chấn kinh bất định tới cực điểm, quả thật đúng như lời Sâm Ly nói, là một Trưởng Lão trực thuộc chi nhánh tân thời thứ ba trong gia tộc của Từ Uẩn, hắn chịu trách nhiệm là quản sự gìn dữ trật tự và phụng dưỡng chủ công tương lai. Nhưng cái khó ở đây, gia tộc vẻ ngoài nhìn thì đúng là luôn luôn giúp đỡ nhau, nhưng bên trong thù hằn nội đấu muôn kiếp không nguôi, chưa kể đến việc loạn đấu với Cao Tần Đế Quốc và muôn vàn thế lực lớn nhỏ môn phái khác, điều này khiến hắn thật sự quá đau đầu.
“Chỉ là một tên phàm nhân? Có lý nào lại nói được những lời như thế này?” Từ Mạnh Công nghĩ thầm trong lòng, vốn cẩn thận. Tính lựa lời tính nói gì thì hắn phát hiện trên trần nhà đột nhiên rơi rớt sụp đổ.
Ầm.
Chỉ là điều kỳ lạ liên tục xảy ra, những khúc gỗ nặng chịch và những tảng đá từ mái nhà rơi xuống, không biết vô tình hay cố ý những vật thể này lại không va đập vào người Sâm Ly.
Một thanh âm trầm lặng vang lên: “Quân tử sợ mái nhà sắp đổ, nhưng tiểu nhân thì không.”
Chẳng phải ý tên này nói rằng, những người mưu cầu trường sinh, tu sĩ tu tiên trên thế giới này tự nhận mình là quân tử? Nhưng sau lưng đám ngu dân lại làm việc ác trái với đạo lý?
Hoa Nhi kế bên cũng khó có thể hình dung, nếu bây giờ tên này hắn mà ra tay ngay lặp tức. Chắc chắn Sâm Ly sẽ c·hết, bởi vì khí tức từ vị lão giả này phát ra. Đó là tu vi của Kim Đan Cảnh Hậu Kỳ.