Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tam Đại Quái Nhân Kính Vạn Hoa

Chương 1 : Ta là Kính Vạn Hoa




Chương 1 : Ta là Kính Vạn Hoa

Khung cảnh tối đen mờ ảo, người thanh niên này vô hình vô tức. Như một cõi oan hồn, nhưng đó là do hắn nghĩ như vậy, thật ra hắn vẫn còn nhục thể, khí huyết vẫn cuồn cuộn chảy trong lòng ngực, từ trong mang tai hắn nghe một thanh âm như chấn nh·iếp bát phương, dường như vang động cả đất trời. Nhưng chàng thanh niên này vẫn không thấy gì.

“Ngươi là tiểu nhân hay là quân tử?” Thanh âm vẫn trầm bổng vang tới.

Tuy rằng chàng thanh niên mặc áo lụa tử sắc không thấy gì trước mắt, nhưng nghe từ âm thanh phát ra. Hẳn là một người trung niên cao tuổi, tông giọng khàn khàn hoà lẫn với sự từng trải sành sỏi không lẫn vào đâu được.

“Ta là một kẻ tiểu nhân.” Chàng thanh niên hồi đáp.

Bất chợt lúc này, hai tay hắn rờ lên mắt mình. Cảm nhận một khoản không vô tận như một cái hố đen vũ trụ, từ trong nhãn cầu huyết lệ từng ngấn từng ngấn chảy dài xuống tấm thân trần tục, thân thể hắn nhẹ lẫn như tán lá, trôi nổi uốn lượn vòng quanh tuỳ thời có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.

Thoáng trong lỗ tai hắn bắt đầu hiện lên một vài âm thanh, nhỏ dần. Nhỏ dần tới tắt lịm hoàn toàn.

“Sau tối tăm là sáng sủa, đây chính là đại nghĩa của Binh Pháp Hắc Ám. Thế giới mà ngươi phải trải qua cực kỳ tàn khốc.” Thanh âm biến mất.

“Ta… thấy được rồi?”

Sâm Ly ngớ người mở mắt ra, thoáng trong đầu muôn vàn đau nhức bất thình lịch ập tới, toà nhà cổ trang đập ngay trước mắt. Dải lụa rọc trời uyển chuyển treo rộng xung quanh giường cũng vì khí tức lạ lẫm này mà khẽ lắc lư đàn hồi.

Ngón tay thô ráp chằn chịt những đường gân, Sâm Ly ánh mắt ẩn hiện từng tia máu oán độc nắm lại báu vào da thịt tới ứa ra huyết tinh tanh tưởi.

Nhìn quang cảnh cổ trang, dải lụa trải dài trước mắt. Hắn rốt cuộc đã hiểu, mình thật sự đã xuyên không qua một thế giới cổ đại rồi.

Sâm Ly cuối cùng cũng trầm tĩnh lại đôi chút, hắn bắt đầu nhập định, đôi mắt nhắm hờ suy nghĩ về ký ức trước, những đau đớn mà hắn đã trải qua. Những cô độc lạnh lẽo mà thân tâm từng nhiều lần nếm phải.



Phong thái một thanh niên mảnh khảnh khí tức phong trần thoát tục, mặc một bộ trường y tím nhạt, tương đối trầm ổn, mái tóc dài hơn lưng xoã tự do tung bay.

Ánh lửa dập dìu qua lại, hắn nở một nụ cười. Biểu lộ ý vị thâm trường, không biết là cố ý hay vô tình. Mấy ngón tay khi nãy vì dùng một lực khá mạnh xiết chặt vào, máu tươi trào ra nhanh chóng rơi lã chã xuống một cái hộp hình vuông.

“À…”

“À thế làm sao mà à? Ý chàng là thế phải không? Khanh khách.”

Tiếng thở dốc dần chậm lại một nhịp, hắn cuối cùng cũng bình tĩnh nhìn về phía vị thiếu nữ này. Nàng cao gần bằng Sâm Ly, làn da phấn ngọc không tỳ vết. Mặc một dảy áo lụa, khoác đằng sau một thân y phục màu hồng nhạt, tóc bó lên cao đoán chừng tầm 18 tuổi. Nàng tên là Doãn Tích Miên.

Hắn gật gù nhìn về Doãn Tích Miên, thật sự nàng quá lộng lẫy. Như hàng triệu kim sa thêu dệt lên một bức tranh hoàn mỹ.

Sâm Ly nhẹ nhàng nở một nụ cười ôn nhu, khẽ đưa bàn tay chai sần nắm lấy cánh tay trắng muốt kéo vào lòng: “Ta có chuyện muốn nói với nàng.” Năm ngón tay vẫn không ở không, lướt tới bắp đùi mềm của thiếu nữ nắn nhẹ.

Doãn Tích Miên đỏ mặt thẹn thùng cũng không cản hắn lại: “Hôm nay chàng thật kì lạ, có chuyện gì sao?”

Sâm Ly khom xuống hôn lên mái tóc một cái: “Nàng thật đẹp…”

“Ta đẹp cái gì chứ? Còn cả khối thiên kiêu chi nữ ở ngoài, giai nhân tuyệt sắc hơn ta nhiều.” Doãn Tích Miên dè bĩu môi thơm nỉ non.

“Nha đầu ngốc, nàng không đẹp như giai nhân tuyệt sắc nhưng mà giai nhân tuyệt sắc họ đẹp như nàng.”



“Huynh…” Trái tim nhỏ xíu đập thình thịch, Doãn Tích Miên lần đầu nếm trải vị ngọt từ nam nhân, cảm giác tình yêu mãnh liệt dâng lên chưa từng thấy.

Hai bàn tay hắn bắt đầu ghì sát thân thể thiếu nữ, lựa từng lời cẩn thận nói ra: “Những lời nói này, tuỳ thời sẽ để cho nàng quyết định số phận của mình.”

Doãn Tích Miên khẽ run một cái từ thoáng trong tai văng vẳng một âm thanh nam nhân thỏ thẻ: “Ta là một người xuyên không.”



Nữa nén nhang nhanh chóng trôi qua, Doãn Tích Miên dịu dàng ngồi vào lòng hắn, cũng không có nói một lời nào, trong giây phút ấy. Hàng loạt những ký ức nảy sinh bất biến, tâm nàng dao động rung rinh những khoản khắc khác lạ, bất chợt một động tác quay đầu. Hướng mắt đối diện với nam nhân mình: “Thế chàng vẫn còn cảm xúc với ta chứ?”

Sâm Ly không trả lời, liền đặt một đôi môi mình hướng chính diện lời nói ấy, biểu trưng cho một sự hành động thân xác này vẫn còn yêu nàng tha thiết.

“Ưm…”

Doãn Tích Miên khẽ đẩy hắn ra một tí, cọ cọ lên chiếc mũi nam nhân âu yếm: “Chàng chưa ăn gì đấy, nay ta có làm thịt kho hột vịt. Món chàng ưa thích” Nói xong nàng cũng đi vào trong.

Sâm Ly ánh mắt hiền hậu nhìn tới, nữ nhân này đáng để giữ gìn bảo vệ.

“Khực!”

Đột nhiên trong tâm thức nhói lên từng cơn, hắn cảm nhận một thanh âm như cáu da xé thịt, từ quả cầu mờ mờ ảo ảo hiện lộ ra một tàn hồn trước mắt, nữ hài cúi đầu nói nhẹ: “Chủ nhân.”

Bất quá nữ hài lại càng ngạc nhiên hơn, đối diện nhìn tới Sâm Ly lại không hề có một dáng vẻ kinh ngạc nào. Dường như tất cả hắn đều biết trước mọi việc vậy?

Xoẹt xoẹt.



Không biết từ lúc nào, từ trong bên mắt trái Sâm Ly thoáng đổ một màu hắc ám, từ nhãn cầu trong suốt hiện lên một vòng bán nguyệt đầy ma mị, cuối cùng nữ hài mới hiểu ra, cười khanh khách hai ba tiếng: “Chủ nhân, chủ nhân tốt, mới đó đã có được Hắc Tâm Nhãn, khúc khích.” Nói xong nàng cúi đầu: “Ta là Kính Vạn Hoa.”

“Chào Hoa Nhi, ta tên là Sâm Ly.” Sâm Ly làm một cái động tác cúi đầu chắp tay đáp lại.

Nữ hài lại tiếp tục lăn ra đất cười như được mùa, thái độ của nam nhân này thật kỳ quặc, mới đầu từ trong cái hộp vuông kia, nàng tận mắt chứng kiến dáng vẻ lãnh khốc của hắn, vốn là một khí linh. Từ sau khi nhận chủ, đồng nghĩa với những ý niệm của Sâm Ly ban nãy nghĩ gì, nàng đều nghe và hiểu rõ. Bất quá trước dáng vẻ hài hước trước mặt nàng lại không nhịn được cười: “Ha ha, chủ nhân, ngươi chẳng phải rất ác độc hay sao?”

“Độc ác với kẻ thù là không làm trái với lương tâm, đối xử tốt với người giúp mình, dù là một người có địa vị thấp hèn ta cũng kính nể.” Sâm Ly dáng vẻ càng thêm cúi xuống nói.

Nữ hài cảm động thấy một mặt này, nàng nhớ về những người chủ mà mình đã đi theo lại càng thêm quặn đau khó chịu: “Chủ nhân, ngươi là người cuối cùng ta đi theo phò trợ, nếu sau này ngươi c·hết. Ta cũng chính thức hồn phiêu phách tán.”

Bàn tay vàng hay bất kì cơ duyên gì, vốn là một thứ khó nói. Bản thân Sâm Ly cũng ý thức được rằng, có một kỳ ngộ hay bất kể thứ gì khiến hắn có thể tồn tại ở thế giới này, sẽ không ai ngu ngốc mà đối xử tệ bạc với họ.

Nữ hài lâm vào suy nghĩ, nhìn về phía ánh mắt đen tuyền kia. Như một khoản tinh không vô vàn ánh sao. Con mắt đen lay láy, nhìn như muốn xoáy vào tim: “Chả trách tại sao, Kính Vạn Hoa lại tiếp nhận nhiều tinh lực như vậy, là do Hắc Tâm Nhãn của chủ nhân chia sẻ tinh lực a.”

“Ta không hiểu? Tinh lực theo ngươi nói là gì?”

Nữ hài leo lên bả vai hắn đu đưa nhí nhảnh nói: “Chủ nhân câu thông ý niệm với Kính Vạn Hoa từ khối lập phương kia đi.”

Sâm Ly gật đầu làm theo, ý niệm vừa động. Một cây đại cổ thụ loại nhỏ hiện ra trước mắt, Sâm Ly chớp mắt liên tục ngạc nhiên. Hàng loạt tán lá xum xuê nở rộ đủ loại màu sắc, một nhánh cây to nhất triển lộ ra đầu tiên hiện lên một hàng chữ.

Kính Vạn Hoa – Nhân Gian Nhất Cách – Sáng Thế.

“Chủ nhân, bây giờ nếu có đủ tinh lực có thể tuỳ thời câu thông Nhân Gian Nhất Cách, Sáng Thế để đổi vật phẩm.”

“Trúng mánh.”