Chương 12 : Trước sự kiện độ kiếp (6)
Thiên Khư Ngọc đi bộ nhẹ nhàng vào trong toilet, chỉ là nàng không hề biết, có ai đó vẫn đang theo dõi nàng từ phía xa, dáng vóc giống như một cô bé nối đuôi theo sau.
“Chị đại, chị đại. Cái này cho chị.” Cô bé lắn tăng một chút u buồn, nhưng vẫn hiền hoà hướng tới Thiên Khư Ngọc.
Xoa đầu lên cô bé nhỏ tuổi, nhìn thấy dáng vẻ sơ xác, vài vết tím bầm vẫn còn hằn sâu lên da thịt.
“Một món quà khá dễ thương, cám ơn em nhé.”
Cô bé gật đầu đáp lễ miệng chu mỏ: “Cái này có tên gọi là Kính Vạn Hoa, sau này em muốn làm một nhà văn. Chị sẽ là nhân vật chính trong truyện em viết, hihi.”
“Ồ? Thế chị tên gì? Haha.” Thiên Khư Ngọc hiếu kỳ hỏi.
“Chị tên Hạnh, thích ăn bò viên. Chị sẽ là bạn với Quý Ròm, giúp Quý Ròm giải quyết những rắc rối.”
“Haha, được được. Chị từ giờ sẽ tên là Hạnh chịu chưa?” Thiên Khư Ngọc nghe xong câu nói đáng yêu này, tinh thần cũng phấn chấn không ít, mọi lo âu buồn phiền cũng vơi đi dần hồi.
Cô bé tươi tắn gật đầu lia lịa, thân thể ôm chầm lấy Thiên Khư Ngọc.
Cả hai chào tạm biệt, nàng cầm khối hình cầu hình vuông trong tay, giống như một khối rubik nhưng chỉ có một màu đen huyền bí.
22 giờ gần khuya, thường thì giờ này con gái hoặc phụ nữ không nên đi ra ngoài đường vì khá nguy hiểm.
Từ khoản cách xa ngó tới là một cái công viên Tao Đàng gần với khách sạn Hồng Gia, chỉ còn vài bước nữa là sẽ tới nơi. Hôm nay chơi cũng vui rồi, chỉ là thân tâm nàng chợt khựng lại trong giây lát.
Phía bên mé kia sông tại dưới chân cầu, thoáng nhìn giống cô bé khi nãy, kế bên nàng là một vài người đô con khá nguy hiểm. Nhắm có chuyện chẳng lành, bản tâm lương thiện mách bảo nàng cần phải làm gì đó.
“Con mẹ mày, bán vé số từ sáng giờ không được một tờ nào? Còn làm mất hết vé số? Mày muốn c·hết đói à con chó.” Tông giọng lớn tiếng từ một gã đô con quát tháo.
“Cháu xin lỗi, cháu s…”
Bốp.
Chỉ là vừa nói được một vài câu chưa hết, cô bé bị tên côn đồ này tát một cái thật mạnh bay vào góc tường, máu tươi sặc sụa: “Câm miệng mày lại, mày không có quyền lên tiếng ở đây.”
“Tụi mày phải c·hết, phải c·hết ở đây, chắc chắn là thế rồi.”
Vừa đúng lúc này, Thiên Khư Ngọc từ ngoài bay tới, vội đeo lên trên vai một cây ba-tong đính với đinh sắt, miệng cuồng nộ quát lớn, mặc kệ bọn chó này là tốt hay xấu, đánh một cô bé chỉ mới được mười mấy tuổi là hành động của bọn khốn nạn mất dạy.
“Cái đéo gì? ở đâu lại có con đĩ nào đây?” Tên côn đồ đô con nhất cười chế giễu, chỉ là vừa nói xong câu này, thân ảnh Thiên Khư Ngọc loé động, ánh mắt chỉ trong một giây chưa kịp hoàn hồn, một tràn tiếng động quá quen thuộc văng vẳng bên tai Thiên Khư Ngọc, đoán rằng việc này nàng đã làm rất nhiều lần rồi, Thiên Khư Ngọc hất người bay lên không trung ba mét.
Một cú trời giáng bạo liệt, đập thẳng vào đầu tên đô con. Khiến hắn nát đầu c·hết ngay lặp tức.
Phập.
Ngay tại lúc vừa đáp xuống đất, hai tên thanh niên còn lại cũng không ở không, bản năng hoang dã trải qua nhiều trận chiến thấy được tình cảnh này cũng không thể khiến bọn hắn nhùn bước chân, con dao trong tay đâm thẳng về phía eo Thiên Khư Ngọc, hai người nhếch mép cười hả dạ thì bất ngờ một thanh âm lãnh khốc cười phá lên.
“Ha ha ha.”
Nói xong, vừa kịp lúc ngớ người nhìn tới, tay hai tên thanh niên vẫn đâm một hai nhát tiếp theo vào xương sườn Thiên Khư Ngọc:
“Khốn kh·iếp, tại sao mày không c·hết đi con đĩ cái.” Bất quá tụi nó lại sợ hãi không thôi? Người phụ nữ này thật sự không cảm thấy đau đớn ư?
Dường như nắm được ánh mắt thất thần từ hai người thanh niên côn đồ, Thiên Khư Ngọc hung tợn quát lớn: “VẾT THƯƠNG KHÔNG THỂ KHIẾN TAO ĐAU ĐỚN, NÓ KHIẾN TAO MẠNH MẼ HƠN.”
Nói xong, Thiên Khư Ngọc điên cuồng xoay một vòng, bạo liệt cơ thể lên tới đỉnh điểm, máu từ trong bụng vẫn không thẹn mà tuông trào ra. Nhưng nàng không quan tâm điều đó, hai cái vung chày đầy điên loạn và cuồng nộ tựa như một con quái vật vung tới.
Ầm. Ầm.
“Á.”
Hai người thanh niên đều ngã xuống mặt đất, máu tươi chảy dài, từ trên khuôn mặt đầy những lốm đốm lỗ, nằm thoi thóp sắp c·hết.
Thấy vẫn chưa c·hết hẳn, Thiên Khư Ngọc lại đi tới vung cho thêm vài phát, khiến mặt hai tên này tơi tả tới biến dạng, người không ra người. Quỷ không ra quỷ, được vài hơi thở yếu ớt rồi c·hết tức tưởi.
Dường như cú tát trời giáng ấy lại là tác nhân khiến cho căn bệnh cô bé kia trầm trọng hơn, Thiên Khư Ngọc đau nhói con tim đỡ cô bé lên, vừa tính sẽ đưa nàng về nhà chăm sóc thì cô bé vội ngăn cản lại: “Không kịp đâu chị đại… khụ…”
“Trời ơi, em đừng nói nữa.” Thiên Khư Ngọc lúng túng một hồi, nói về đánh nhau nàng còn giỏi. Tình cảnh này trước mắt cũng là lần đầu tiên nàng chứng kiến.
Cô bé vẫn an nhiên cười vui, miệng cố gắng nói ra một vài chữ. Hai cánh tay bé bỏng gầy yếu níu lấy vạt áo sơ mi Thiên Khư Ngọc, từng v·ết m·áu tươi dính đầy lên: “Em luôn có một giấc mơ… một người dáng vẻ giống chị… khụ… ở thế giới đó người người mặc đồ đều là tơ lụa. Váy họ rất dài… giấc mơ đó… em thấy chị… thấy chị…”
Vừa nói được câu cuối, cô bé chịu không nổi khạc ra một ngụm máu tươi tanh tưởi, ánh mắt từng tia máu. Nàng nắm chặt lại chiếc áo sơ mi ghì lấy như muốn rách nát, cảm giác không muốn Thiên Khư Ngọc bỏ rơi: “Giúp em… xin chị…ph….”
“Giúp? Bằng cách nào?” Thiên Khư Ngọc cắn cắn đôi môi trong lòng đắn đo và tiếc thương cô bé trước mắt, tự nhiên trong tầng mi từng giọt mỹ lệ rơi ra. Bé gái trên tay nàng bế bồng đã t·rút h·ơi t·hở c·uối c·ùng.
Kính Vạn Hoa từ trong khoả bàn tay lúc bấy giờ biểu lộ ra một vài tia ánh sáng nhàn nhạt, từ sau khi bé gái này c·hết. Ánh sáng này ngưng tụ lại thành một chỗ, biến ra hình thành bảy sắc cầu vồng với muôn hoa sắc thắm thu gọn thành vòng tròn bao phủ chỉ riêng mình nàng. Thiên Khư Ngọc lúc này ngớ người kinh hãi, cho đến giờ phút này nàng mới biết. Nhục thân đã bị thứ hộp đen huyền kì bí này hút vào trong.