Chương 11 : Trước sự kiện độ kiếp (5)
Đô thị tấp nập xe cộ qua lại, bầu trời rơi xuống đỉnh đầu chừa chỗ cho mặt trăng nhô ra.
Sài Gòn hiện ra trước mắt, màu nhiệm và trù phú. Từng ánh đèn neon chiếu xuyên qua cánh cửa, người dân vẫn vui vẻ dạo bước giữa sắc trời gần tối.
Ngay tại quán bar, ở quận 1 có tên gọi là Penguin Beer Club, giới trẻ sài thành luôn luôn ưa chuộng quán bar này nhất, vì không những trang trí đẹp. Phục vụ tốt, lâu lâu còn có những event thật sự rất đặc sắc.
Cứ hễ tới thứ bảy hàng tuần là luôn luôn sẽ có một sự kiện cực kì quan trọng, mấy cô em chân dài được quản lý vũ trường tuyển chọn cực kì nghiêm ngặt tới để biểu diễn múa cột, cũng bởi vì thế thứ 7 ngày hôm nay luôn luôn đắt khách, nhưng không sao. Ông chủ nơi đây chắc cũng đã tính đến việc này.
Nên, vũ trường này rất rộng.
Ánh đèn từ quả cầu màu đen, ghim lên trần nhà chiếu rọi từng lớp xanh đỏ tím vàng, xung quanh vũ trường
DJ vẫn nhún nhảy sôi nổi, mọi người đều hưởng thụ cuộc sống.
Trước quầy bàn dealer, Bartenders vẫn đang làm tròn bổn phận của mình, múa may những chai rượu thượng hạng và trình diễn muôn vàn ảo thuật.
Ngay tại bàn, vài ghế trống chỉ lắp chỗ cho đúng vài người VIP.
Một thiếu nữ ăn mặc giống một người con trai, ở ngoài trước ngực là một chiếc áo sơ mi nhỏ gọn. Khoác lên một cái áo khoác màu đỏ ngắn không che hết tay, đường cong c·hết người ở giữa khe ngực cố ý để lộ ra.
Mái tóc ngắn vừa tới vai, trắng bệnh như bạch kim mang theo một tia xám tro, có màu nhàn nhạt không đậm. Nàng từ nhỏ đã bị một căn bệnh hiếm gặp, gọi là bạch tạng. Đến cả đôi mắt cũng trắng xoá như tuyết.
Quần jeans bó sát hết chân, Ở khoé mũi có đính 2 cái vòng nhỏ xíu trông cực kì sành điệu và gợi cảm, nguyên cả thân người. từ cổ tới tay đều xăm gần như kín bít hết. Đặc biệt là ở cổ, giới trẻ tương đối ưa chuộng kiểu vòng cổ bó sát kèm với sợi dây xích. Nghĩ thôi cũng biết đó là chiếc vòng cổ dành cho tai mèo, hoặc nô lệ, từ mí mắt cũng có vài ba hột sắt ghim vào da thịt.
Chân vắt ngang lên đùi, bên bàn tay chai sần cầm lấy ly rượu vodka đỏ sệt, nàng húp vào một ngụm, miệng thở ra một làng khí từ khói thuốc.
Thiếu nữ này tên là Thiên Khư Ngọc.
“Tang Hạ, rượu hôm nay không hợp khẩu vị. Đổi Tequila đi. Dạo này khẩu vị của em cũng thay đổi nhiều rồi, thứ này quá nhạt nhẽo.” Thiên Khư Ngọc tươi cười đáp.
“Ố ồ? Nay bị khách VIP chê. Thế quý cô muốn bao nhiêu độ cồn đây?” Bartender nghiêng người hoà nhã nói lại, tay vẫn không quên thu về ly rượu vừa làm xong.
“35% độ cồn, không không.” Thiên Khư Ngọc khoác tay lớn tiếng “40% độ cồn cho em.”
Tang Hạ trố người ngạc nhiên, cô bạn này tửu lượng khá đấy.
Thiên Khư Ngọc vốn dĩ là một tomboy, có gia cảnh khá rộng. Gia tộc trải dài qua nhiều thế hệ đều rất giàu có, nàng lại là con một. Từ nhỏ sống trông nhung lụa, cũng vì thế mà cha mẹ luôn đặt rất nhiều kỳ vọng về nàng.
Ép Thiên Khư Ngọc phải thật tài giỏi, luôn luôn phải đứng đầu nhất lớp.
Rõ ràng điều đó cũng chỉ là muốn tốt cho con mình, muốn con mình tương lai về sau sáng lạng để họ còn có mặt mũi khoe mẽ với hàng xóm, thưa đáp với chú bác dòng họ.
Nhưng thật sự chuyện này lại mang một tác dụng ngược lại rất nhiều, phụ huynh dù sao cũng là những người lớn tuổi, quan niệm của họ của thời đại trước khác xa với cách sống của giới trẻ bây giờ, nên họ và con mình cũng không thể tài nào hiểu nổi nhau dẫn tới những tồn đọng oán ức càng ngày càng lớn, Thiên Khư Ngọc càng ngày không nghe lời, càng lúc càng nổi loạn.
Từ những chuyện cãi nhau lặt vặt vì áp lực học tập, tới những chuyện to lớn hơn là cúp tiết, đánh nhau với bạn cùng trường.
Thiên Khư Ngọc muốn được tự do, thoả thích làm những điều mình muốn. Không muốn bị gò bó trong một khuôn khổ nên vì thế đỉnh điểm nhất là nàng đã bỏ nhà đi bụi từ 15 tuổi. Đến bây giờ đã hơn 5 năm rồi.
Một thiếu nữ hồn nhiên, bởi vì trái ngược quan điểm, định kiến với gia đình và xã hội đã trở thành một nữ nhân yandere b·ạo l·ực, là đại ca giang hồ ở đất sài thành này.
Đang ngồi nghiền ngẫm sự đời, Thiên Khư Ngọc nữa say nữa tỉnh.
Nàng đổ nhào thân thể mình nhẹ xuống bàn, áp cái tai nhỏ bé lắng nghe tiếng con tim mình đập thình thịch.
Dáng vẻ ngà ngà say, nàng liếc mắt về phía Tang Hạ, đôi mắt nai pha một tí bạch tuyết. Chỉ trong lúc này, vô tình Tang Hạ cũng ngước nhìn qua, hắn đứng lặng yên trong tích tắc.
Cặp mắt nai huyền ảo ấy cắm sâu vào trong tim hắn hầu như đang soi rọi toàn bộ bản ngã dục vọng thất hèn kia. Tâm không kìm được, hắn khẽ run rẩy…
Thiếu nữ cười mỉm: “Khúc khích, em không thích đàn ông, anh yên tâm.”
Tang Hạ dần hồi act cool mất 5 giây nhưng rồi cũng bình tĩnh đáp lại “Ơ? Tại sao thế? Em là l·esbian à?”
“Dạ không, em không phải là l·es.” Nói xong, tâm tư phiền muộn lại càng nặng thêm, Thiên Khư Ngọc lẳng lặng phà ra một ngụm thuốc lá, gạt tàn vẫn để kế bên. Nhưng hành động tiếp theo lại khiến Tang Hạ đau nhói hơn trong tâm can, chỉ thấy Thiên Khư Ngọc cầm điếu thuốc còn cháy nóng rực, đè thẳng lên bàn tay mỹ lệ của mình.
XÈO.
“Má. Bé này, đừng làm thế chứ, nhìn em tự làm đau bản thân anh đau lòng vãi.”
Luật lệ quán bar là không làm phiền khách ngoại trừ ảnh hưởng tới thiệt hại chung của toàn quán nên những hành động này không được phép ngăn cản.
Nàng mặt mày không biến sắc, chẳng còn lại nỗi đau nào trên đôi mắt lạnh lùng ấy. Miệng không khỏi đùa cợt: “Muốn được em yêu, thì trước tiên phải kiềm chế được những dục vọng thấp hèn.” Nàng cười tà nhìn vào trong ánh mắt Tang Hạ, vẻ mặt buồn bã cũng biến đi đâu mất: “Chẳng hạn như là anh đấy? Nhìn phía dưới đũng quần của anh kìa. Khúc khích.”
Tang Hạ vô thức nép sát người vào bàn, che đi thân dưới mình. Quả thực, những hành động vừa rồi của Thiên Khư Ngọc khiến hắn vừa khó chịu vừa kích thích. Cảm giác khó tả, phụ nữ là thứ đàn ông dễ bị chi phối nhất.