Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tam Đại Quái Nhân Kính Vạn Hoa

Chương 13 : Trước sự kiện độ kiếp (7)




Chương 13 : Trước sự kiện độ kiếp (7)

Tai một khu điền viên xung quanh chỉ toàn là thảo dược, gió nhẹ lay động trên từng phiến lá.

Những dãy núi nhỏ không cao, nằm sát liền kề nhau tạo ra một cái hình Bán Nguyệt, nơi này có tên gọi là Bán Nguyệt Sơn, là chỗ ưa thích nhất của những danh hào kiệt sĩ lúc bấy giờ.

Truyện kể, ở trên đỉnh núi cao chót vót nhất. Có một đại nhân vật trác tuyệt ẩn cư lâu năm, người này đã hơn 200 tuổi. Đối với một thế giới kiếm hiệp tựa hồ vẫn còn quá sức, tuổi thọ không thể cao hơn bằng thế giới tiên hiệp được. Nên vị tiên trưởng này là người nằm trong top những nhân vật có tuổi thọ cao nhất.

Sở dĩ nơi này trở thành lịch sử, ghi danh muôn đời cũng là vì vị tiên trưởng này từ thuở hàn vi tiểu thư sinh đã là một bậc anh tài yêu nghiệt, giỏi văn lẫn cơ trí.

Ông theo hầu Chủ Công chinh chiến sa trường, gây lên từng trận gió tanh mưa máu muôn trận kinh sợ. Cứ ai nhắc tới tên ông, hễ là người quen thì luôn một mực tôn trọng, kính nể, còn đối với kẻ thù.

Chỉ cần khi ra trận chinh chiến, nghe tới danh xưng Y Nha Tử trước mắt. Tất cả đều tán loạn bõ chạy, không dám nghênh chiến.

Hành trình dài cách mấy cuối cùng cũng đến lúc kết thúc, bữa tiệc vui nào rồi cũng sẽ có lúc tàn. Hay tin Y Nha Tử cáo lão hồi hương không rõ lý do. Khương Cảnh Nghi hằng ngày đau buồn, gửi thư đến ngỏ ý muốn Y Nha Tử quay trở về phục chức nhưng không thành, vị quân vương cũng bó tay chịu trận.

Ngay tại toà nhà cổ trang, thoáng có chút tinh xảo. Nhìn vẫn còn như mới, Y Nha Tử nằm im lìm trên chiếc võng quen thuộc, thần sắc có dấu hiệu sinh cơ lụi tàn, từ bờ môi khô khốc lẩm bẩm nhè nhẹ: “Nhân sinh của ta, lại tựa như một vòng tròn cô độc.”

Sừng sững bên vách đá bụi bặm đầy sương mù là thanh trường kiếm gác vội lên lên sơn thạch, tiếng mưa rơi róc rách trong lòng phác hoạ lên một vị Chân Nhân chẳng còn vương vấn một chút bụi trần. Dung mạo thoáng đã đầy nếp nhăn cằn cỗi, mái tóc tựa hồ đã chuyển sang màu bạc, nhìn vô cùng t·ang t·hương.

Hắn ngẫm nghĩ về những ngày còn trẻ, một đời kinh lịch. Thời niên thiếu khí thế hiên ngang, thiên phú hơn người gia nhập phe cánh Nhân Đạo, lại đắc tội với kẻ thù dẫn đến hoạ diệt tộc. Hắn lại trốn chạy qua Ma Đạo tu luyện và tìm cơ hội báo thù. Chỉ là sau khi lỡ tay g·iết một hồng nhan tri kỉ, lòng giận bản thân nông cạn. Ngu dốt, hắn tài giỏi gì chứ? Thông minh cơ trí ư?



Một nắm xương già cô quạnh, chớp đôi mắt nhăn nheo nhìn từng tán lá cây vàng chầm chậm rơi xuống, cả đời sinh lão bệnh tử bỗng chốc hiện ra rõ ràng trước mắt.

Trong mơ màng hắn nghe thấy một âm thanh từ một đứa trẻ đang hát một bài hát là lạ, bài hát này lần đầu tiên hắn nghe qua.

“Mở tung cửa sổ đón ánh mặt trời.

Lại một ngày mới đã ghé thăm tôi.

Hãy ghé lại nào kìa bầy chim ơi.

Hãy nở nụ cười nụ hoa ơi.

Thật đáng cuộc đời.”

Nữ hài trên tay cầm một chiếc hộp hình vuông, khí tức hắc ám vờn quanh nhưng không quá u tối.

Y Nha Tử lòng dạ chợt đanh lại, ánh mắt hắn vừa ngạc nhiên vừa hoài nghi. Phải biết nơi này khá cao. Một tiểu nữ hài làm sao lại có thể lên đây được? Bất quá hắn cũng mặc kệ, cũng sắp c·hết đến nơi rồi. Lo lắng làm gì nữa?

“Được rồi, ngươi muốn g·iết ta. Thì cứ g·iết đi, bản thân ta cũng chẳng còn lưu luyến gì ở hồng trần này nữa rồi.” Y Nha Tử nhắm nghiền đôi mắt mình lại, khoé miệng thều thào nói ra.

Từng khắc trôi qua tích tắc, mỗi một khắc điểm lên trong tâm trí. Sinh cơ của hắn lại yếu dần, vơi đi vài hạt sinh mệnh.



“Chân nhân, ngươi bị bệnh lâu năm mà giấu à? Có cần ta trị không.? Nữ Hài hai má ửng hồng, tóc bó lên hai búi, vừa đi tới vừa nhảy lò cò xung quanh Y Nha Tử.

“Hửm? Ngươi không phải là sát thủ được Khương Cảnh Nghi phái tới thủ tiêu ta sao?” Y Nha Tử nhíu mày nhìn về phía nữ hài, thấy nàng đang cầm bức tranh vẫn còn phát hoạ dang dở lên xem.

Thời đại có vua trị vì, chức vụ cao tỷ như Thái Sư hay Thái Phó, quyền lực gần bằng với vua, vẻ ngoài thì luôn luôn được Vua yêu quý coi trọng, nhưng khi thống nhất đất nước xong xuôi. Vì sợ bị soán ngôi nên thường thì những người lập nhiều đại công cho Vua hầu như bị g·iết hết, trách không được Y Nha Tử hắn lại nghĩ như vậy.

“Oa… thiếu nữ này thật đẹp? Là ai thế Chân Nhân?” Khung cảnh trên bức tranh phát hoạ lên một thiếu nữ, dáng chừng hai mươi. Nàng đội một cái mão màu lam, toàn thân quàng dải lụa màu đỏ. Bàn tay phải cầm trường kiếm chống xuống mặt đất, đỉnh đầu thân lập loè lôi đình chi lực, dường như phát ra một âm thanh xì xèo. Tài nghệ của Y Nha Tử quả thật đã đến một mức độ thượng thừa.

Hắn tuỳ tiện phô ra gương mặt tươi cười gượng gạo, che giấu đi lòng dạ bi ai đau khổ: “Người mà ta đã g·iết c·hết.”

Nói xong, tay vẫn không kìm được cảm giác run rẩy, ngăn lại bắp đùi nguội lạnh, từ trong khoé mắt cay xè nhiễu lệ.

“Chân Nhân, tại sao ngươi lại khóc?” Nữ hài lại hiếu kỳ lướt nhìn khuôn mặt đang cố che đi kia…

Kéo vạt áo lên, nâng chén rượu nồng uống cạn, sầu càng thêm sầu. Chén rượu rớt xuống đất, nước bắn tung toé lên gương mặt. Y Nha Tử cũng lười lau đi: “Ta nào rơi lệ? Là do mỹ tửu này vì ta mà đổ.”

“Khanh khách.” Nữ hài nhi bịnh mỏ cười tươi, lão già này thật hớm hỉnh.



Hắn đưa mắt lạnh nhạt, nhìn về phía vách đá sát tường kế bên, chỗ mà thanh trường kiếm cắm xuống. Y Nha Tử chắp một tay sau lưng, miệng ngớp một ngụm rượu đế. Hắn thở dài ngân nga.

“Kẻ nào uống rượu chỉ để quên đi ngàn nỗi sầu? Ta lỡ uống nhầm một ánh mắt. Cơn Say đã theo cả đời.”

Y Nha Tử rệu rạo chập chững bước đi, như một đứa trẻ vài tuổi.

“Người đã từng vì ta gánh chịu cơn đau xé thịt, ta khắc cốt ghi tâm một bóng hình. Từ nay một mình cô độc sống tiếp.”

Giọt lệ không thẹn mà tự tuông ra nhanh chóng, hắn quay đầu lại. Cũng không cho nữ hài nhìn thấy

Phốc.

Dường như sinh cơ đã tới đỉnh đầu, nhục thể già nua ấy thế mà không chịu được sinh lão bệnh tử, cưỡng chế làm hắn ngã xuống mặt đất.

“Khụ… khụ.” Y Nha Tử một lần nữa tiếc thương nhìn về phía sơn thạch, từng lời nói phát ra dường như chẳng còn nghe thấy: “Là ta… phụ… nàng, nếu có kiếp sau… kiếp sau… ta sẽ…”

Hắn nhấm nghiền mắt lại, tận hưởng từng giây cuối cùng trong cuộc đời, đầu róc rối bù chằn chịt như mạng nhện…

Một thanh âm trong trẻo lại nhẹ nhàng vang lên, Nữ hài lại nhảy lò cò tới bên Y Nha Tử nói :”Ngươi sẽ là Tiểu Long, cánh tay trái của Quý Ròm, khúc khích…”

“Tiểu Long sao? A… tên cũng được đấy, chắc có thể kiếp sau ta lại được làm một con rồng thì sao.?

“Không được, ta vẫn muốn làm một người thường thôi?”

“Đúng thế… một người bình thường, có một người vợ bình thường.”

Y Nha Tử cuối cùng cũng nở một nụ cười mãn nguyện. Hơi thở cũng dần dần ngưng lại.