Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 380: Hợp tan (3)




Ta mỉm cười nói:

“Thác Bạt Thuần Chiếu lúc trước đối phó ta cũng là một sai lầm, quan hệ giữa chúng ta là hợp tác chứ không phải chiến tranh.”

Lệ Cơ bưng một đĩa nóng thịt dê hầm nóng hổi đi vào trong phòng. Sát Cáp Thai và Đột Tạ cuống quít đứng dậy, Lệ Cơ dịu dàng cười nói:

“Các ngươi không cần khách khí như thế!”

Đột Tạ nói:

“Có thể thưởng thức thủ nghệ của vương phi, thuộc hạ đúng là cảm thấy vinh hạnh.”

Ta cười ha hả nói:

“Nếu như vậy, đêm nay các ngươi ăn nhiều một chút, sau đó nghỉ ngơi, sau này còn giúp ta nhiều hơn.”

Đột Tạ gật đầu cười, cầm một cái đùi dê, lặp tức cắn ăn.

Hai người bọn họ ăn tới nửa đêm mới rời đi, Lệ Cơ thu thập đồ ăn sau đó bưng nước cho ta rửa mặt, hình bộ dáng ôn nhu của nàng, trong lòng ta ấm áp tới cực điểm.

Chúng ta ôm nhau chui vào trong chăn, ngửa đẩu nhìn mái nhà, ta có thể tưởng tượng ra bầu trời đầy sao.

Lệ Cơ nằm ở trong cánh tay cường kiện của ta, nhẹ giọng nói:

“Nếu như quan hệ với Bắc Hồ trở nên vững chắc thì có khả năng xảy ra chiến tranh hay không?”

Ta gật đầu:

“Ta tuy rằng đã trở thành Đại Khang thái tử, thế nhưng trông vào chuyện phụ hoàng truyền ngôi cho ta thì không biết tới khi nào. Huống chi trong nước còn một tên nghịch tặc Tả Trục Lưu đang đối địch với ta, ta phải mau chóng tăng cường thế lực của mình, nhất định phải mở rộng ra phía tây.”

Lệ Cơ nói:

“Trong tám nước, thực lực của Yên quốc là yếu nhất, thế nhưng sức chiến đấu của kỵ binh Yên quốc lại kinh người, hơn nữa tính tình của người Yên thộ kệch, không sợ khuất phục, sợ rằng chuyện này không đơn giản.”

Ta cười nhạt nói:

“Mấy ngày nữa khi có tin tức của sứ thằn Tần quốc truyền tới, chiến tranh giữa Yên quốc và nước Hàn đang hết sức căng thẳng, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Lý Triệu Cơ chắc chắn sẽ đồng ý gia nhập liên minh Khang Tần, ta sẽ cung cấp cho hắn các loại vật tư cần thiết cho chiến tranh, chọn thời cơ thích hợp tóm lấy Yên quốc.”

Lệ Cơ nhẹ giọng nói:

“Nếu như huynh đánh hạ Yên quốc rồi, tất sẽ làm cho quốc gia khác chú ý, có lẽ phụ hoàng huynh sẽ sinh ra cách nghĩ khác về huynh.”


Ta cười nói:

“Chỉ cần ta dẹp xong Yên quốc, ta đã có một quốc gia làm nền tảng, chẳng nhẽ còn sợ phụ hoàng gây khó dễ cho ta hay sao?”

Lệ Cơ ôm ta nói:

“Dận Không, muội rất sợ, sợ chiến tranh sẽ mang lại một điều không tốt...”

Ta hiểu vì sao nàng nói câu này, đó là vì phụ thân của nàng chết trong chiến tranh, ta nhẹ nhàng hôn lên trán của nàng, thấp giọng nói:

“Muội yên tâm, ta sẽ không để cho chiến hỏa lan tới nhà của chúng ta.”

...

Chính ngọ hôm sau, sứ thần Yên quốc đã tới Lục Hải Nguyên. Yên vương Lý Triệu Cơ hiển nhiên cực kỳ coi trọng chuyện gia nhập liên minh Khang Tần, cho nên lần này sứ thần phái tới chính là Yên quốc Đại Tư Mã - Hứa Vũ Thần.

Người này ta cũng đã sớm nghe danh, Hứa Vũ Thần là một trong ba vị thần tử được Yến vương Lý Triệu Cơ coi trọng vô cùng, hai người còn lại theo thứ tự là tướng quốc Cao Quang Viễn, Đại nguyên soái Hạ Hậu Nộ Thái.

Yên quốc Tư Mã Chi vị và nước hắn hơi không có cùng, tuy rằng thiệp cấp quản chính thế nhưng chú trọng là quân bị và vật tư phương diện, về phần lĩnh binh chiến tranh chính do nguyên soái hoàn thành.

Ta ở sơn trang bên cạnh Tử Vân hồ tiếp kiến nhóm người của Hứa Vũ Thần.

Hứa Vũ Thần năm nay bốn mươi hai tuổi, vóc người thấp bé, da ngăm đen, bởi vì phụ mẫu mất từ nhỏ, được tăng nhân trong chùa nuôi lớn, cho nên có biệt hiệu là Hứa hòa thượng.

Diện mạo của hắn còn dưới mức trung bình, hai mắt lại không cân xứng, khiến cho người khác phải bật cười.

Trong lòng ta âm thầm than thở:

“Không ngờ tới Tư Mã của một quốc gia lại có hình dáng thế này, mặc dù người ta nói chọn nhân tài không được nhìn dung mạo, nhưng mà dung mạo của hắn đúng là làm cho người khác không dám cất lời khen.”

Cùng ta tiếp kiến Hứa Vũ Thần còn có mấy người, ai nấy đều có ý cười, Lang Thứ thật sự không cách nào nhịn được, “Phốc” cười ra thành tiếng.

Ta hơi trách cứ liếc mắt nhìn Lang Thứ.

Hứa Vũ Thần đi tới trước mặt ta, nhưng mà hắn không nhìn ta, mà lại nhìn thẳng vào Lang Thứ cung kính nói:

“Chắc các hạ là thái tử điện hạ rồi?!”

Lang Thứ cười càng lúc càng to:
“Ngươi... Sao lại nói là ta?”

Không nghĩ tới Hứa Vũ Thần lại có thể chân gật đầu nói:

“Xem ra ngươi quả nhiên là Bình vương điện hạ danh vang khắp thiên hạ!”

Sắc mặt của ta trở nên nặng nề, ánh mắt của Hứa Vũ Thần này sẽ không kém tới mức nhận nhầm ai là chủ nhân, ai này thuộc hạ, câu này của hắn có ý châm chọc.

Ta nổi giận nhìn Lang Thứ nói:

“Đô hỗn trướng, sao có thể bất kính với khách quý, lôi xuống, đánh hai mươi quân côn cho ta!”

Lang Thứ thấy ánh mắt nghiêm nghị của ta, đâu còn dám biện bạch, lập tức bị hai gã thủ hạ lôi ra ngoài.

Đám thủ hạ đi cùng ta thấy kết của Lang Thứ, cho nên ai nấy đều thu liễm tinh thần.

Hứa Vũ Thần chậm rãi sửa sang lại y quan, cung kính hướng ta hành lễ nói:

“Sứ thần Yên quốc Hứa Vũ Thần tham kiến Đại Khang thái tử điện hạ!”

Ta mỉm cười nói:

“Hứa đại nhân, thủ hạ ta không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, có chỗ chậm trễ, mong đại nhân bao dung cho.”

Hứa Vũ Thần nói:

“Thái tử khách khí rồi, Vũ Thần xưa nay ánh mắt không tốt, cho nên chỉ tự trách mình.”

Hắn dùng hai tay đưa quốc thư lên.

Ta bảo hắn tới cạnh bàn ngồi xuống, mở thư của Hứa Vũ Thần đưa cho. Thư này là do đích thân Lý Triệu Cơ tự tay viết, những lời lẽ bên trong chủ yếu là đồng ý gia nhập liên minh, nhưng điều bổ sung thì rất ít.

Hứa Vũ Thần đợi ta xem xong, mới mở miệng nói:

“Đại vương lần này phái hạ quan tới là muốn tiến hành bàn bạc chuyện kết minh với thái tử.”

Ta biết hắn muốn nói chuyện riêng với ta, cho nên phất tay bảo mọi người lùi ra ngoài.

Hứa Vũ Thần đợi cho mọi người ra ngoài hết, mới đứng dậy cung kính nói:

“Đại vương bảo hạ quan tạ ơn thái tử điện hạ.”

Ta cười nói:


“Nếu đã kết minh, Yên khang cũng giống như huynh đệ, không cần tạ ơn đâu?”

Hứa Vũ Thần nói:

“Có một số việc nên nói rõ, thân như huynh đệ cũng phải vậy, huống chi là hai nước.”

Ta mỉm cười nói:

“Hứa đại nhân mời nói.”

Hứa Vũ Thần nói:

“Đại vương tuy rằng đáp ứng gia nhập liên minh Khang Tần, thế nhưng vẫn có vài việc không rõ, dặn riêng hạ quan hỏi thái tử.”

Hắn tiến lên một bước, nói:

“Xin hỏi thái tử điện hạ, chúng ta nếu như đã liên minh, vậy thì địch nhân của Yên quốc có phải là địch nhân của Đại Khang hay không?”

Ta gật đầu nói:

“Đó là đương nhiên.”

Hứa Vũ Thần mỉm cười nói:

“Thái tử điện hạ nếu như đã nói như vậy, Vũ Thần đã yên tâm rồi, hiện tại Yên quốc và nước Hàn sắp chiến tranh, đại vương muốn cầu Đại Khang phái binh viện trợ, tiến hành công kích vào biên giới phía đông của nước Hàn.”

Hứa Vũ Thần này quả nhiên không phải là nhân vật đơn giản, thảo nào Lý Triệu Cơ phái hắn đến đây đi sứ, xem ra Yên quốc đã khám phá ra ý đồ của ta.

Ta cười nhạt nói:

“Hứa đại nhân sợ rằng vẫn chưa biết một việc.”

Hứa Vũ Thần nói:

“Hứa mỗ ngu dốt, kính xin thái tử chỉ bảo.”