Trong đôi mắt trong suốt của Lệ Cơ đã ươn ướt, đôi môi xinh đẹp thỉnh thoảng nói:
“Dận Không... Muội muốn huynh...”
Ta điên cuồng vuốt ve thân hình nàng, hôn dọc theo cái cổ trắng muốt xuống dưới, thanh âm của Lệ Cơ giống như đang khóc.
Đôi chân ngọc của nàng quấn lấy ta, làm cho lửa dục vọng của cả hai bùng cháy tới tốc độ cao nhất.
Lửa trong lò sưởi dần dần giảm nhiệt, Lệ Cơ thoải mái kêu lên một tiếng, tình cảm của chúng ta bạo phát. Hai tay nàng gần như quắp lấy ta, phải rất lâu sau chúng ta mới rời nhau ra được.
Lệ Cơ thở hổn hển, khuôn mặt ửng hồng, kiều diễm động lòng người.
Ta cố sức hôn một cái lên đôi môi anh đào của nàng. Lệ Cơ thản nhiên cười nói:
“Huynh giống như một con dã thú...”
Ta ha hả nở nụ cười, động tình ôm thân thể mềm mại của nàng, nói:
“Có biết hay không, vừa rồi ta rất sợ mất muội.”
Lệ Cơ ôn nhu nói:
“Trừ khi muội chết, chứ huynh có đuổi muội muội cũng không đi.”
Ta thâm tình nói:
“Không được nói tới chữ chết, ta muốn muội kiếp này vui vẻ sống bên cạnh ta.”
Mái tóc dài của Lệ Cơ rối tung xõa trên hai vai, đôi mi dài nhẹ nhàng chớp một cái, hai giọt lệ trong suốt rơi xuống.
Lệ Cơ nhẹ giọng nói:
“Là huynh cho muội cuộc sống, cho nên muội lúc nào cũng biết rằng phải quy trọng bản thân mình.”
Ta đắp thêm một cái chăn cho nàng, đi tới bên cạnh bếp lửa bỏ thêm gỗ.
Lệ Cơ mặc quần áo, đi tới bên cạnh ta, nhẹ giọng nói:
“Huynh vẫn chưa ăn cơm tối đúng không?”
Ta cười nói:
“Vừa rồi chỉ lo cho Lệ Cơ của ta, quên mất cả ăn cơm.”
Lệ Cơ dịu dàng cười, đi ra ngoài cửa, tới phòng bếp ở ngay bên cạnh.
Ta để rất nhiều y phục ở chỗ của Lệ Cơ, nàng cũng đã giặt sạch cho ta, ta chọn một bộ y phục màu xanh đậm, đây chính là bộ mà Thải Tuyết đích thân may cho ta.
Trong lòng ta không khỏi đau đớn, Thải Tuyết ơi Thải Tuyết, vì sao muội lại làm chuyện như vậy? Rốt cục là muội có nỗi khổ gì trong lòng?
Lệ Cơ đích thân làm cho ta mấy món ăn, hai người chúng ta ngồi ở bên cạnh bếp sưởi ăn uống, hai mắt nhìn nhau, tình ý vô cùng.
Lệ Cơ nói:
“Nghe nói huynh hôm nay triệu tập thủ lĩnh các bộ tộc tới Lục Hải Nguyên?”
Ta gật đầu nói:
“Sau khi Hải Vu tộc bị diệt, các tộc ở Âm Sơn sẽ không còn đấu tranh nữa, ta bảo họ tới đây là muốn phân chia thế lực cho riêng họ, để cho mỗi bộ tộc đều có một mục trường chăn dê, ngựa.”
Lệ Cơ nói:
“Các bộ tộc ở Âm sơn từ này về sau có thể sống trong an bình, huynh cũng lập được một đại công đức rồi.”
Ta cười nói:
“Ta cũng đã suy nghĩ tới công đức tiếp theo của ta, đó là muốn muội sinh cho ta nhiều đứa con.”
Lệ Cơ khuôn mặt ửng hồng phì một tiếng nói:
“Huynh cho muội là dê, bò hay sao?”
Ta cười nói:
“Trên đời này làm gì có dê, bò mỹ lệ như thế này?”
Lệ Cơ rót cho ta một chén rượu đầy, nói:
“Chỉ mong rằng Sở Nhi sinh cho huynh một đứa con trai.”
Ta uống cạn chén rượu này nói:
“Ta có nhiều thê tử như vậy, thảo nào mà chẳng có con trai, không biết ai là người đầu tiên sinh con trai cho ta nhi?”
Lệ Cơ sâu xa nói:
“Đứa con trong bụng của Khúc Nặc sợ rằng cũng đã sinh rồi...”
Ta hơi nhíu mày, ta cũng từng nghĩ tới, nếu như Khúc Nặc sinh hạ một người con trai cho ta, vậy nó chẳng phải là trưởng tử hay sao, chuyện này nếu như để cho Lãnh Cô Huyên biết được, sợ rằng nàng ta sẽ dùng mẹ con Khúc Nặc áp chế ta, ta nhất định sẽ bị nhiều phiền phức.
Lệ Cơ nói:
“Chuyện của Khúc Nặc và Thải Tuyết có tin tức gì hay không?”
Ta thấp giọng nói:
“Huyền Minh Giáo Lãnh Cô Huyên sớm muộn gì cũng sẽ đến tìm ta...”
Ta còn chưa có nói xong, đã nghe ngoài cửa có tiếng ngựa hí, xem ra có người đến thăm.
Lệ Cơ không khỏi cười khổ nói:
“Mỗi lần huynh tới đây đều có người tới quấy rầy, xem ra thời gian chúng ta ở riêng với nhau cũng không có nhiều.”
Ta cười nói:
“Muội yên tâm, cho dù ai tới đây đi nữa, ta cũng qua đêm ở đây.”
Lệ Cơ đỏ mặt phì nói:
“Ai muốn huynh ở lại!”
Nhưng đôi mắt của nàng đã phản bội lại nàng.
“Chủ nhân! Đột Tạ đã trở về!”
Ngoài cửa vang lên thanh âm của Sát Cáp Thai.
Ta vui mừng vô cùng, cuống quít đứng dậy kéo cửa phòng, đã thấy Sát Cáp Thai và Đột Tạ hai người đứng ở ngoài cửa.
Thấy ta xuất hiện, Đột Tạ cuống quít cúi người hành lễ nói:
“Chủ nhân.”
Ta khẩn cấp nói:
“Trần tiên sinh trở về chưa?”
Đột Tạ cười nói:
“Trần tiên sinh và Lục Châu công chúa ba ngày sau sẽ tới Lục Hải Nguyên, tiên sinh sợ chủ nhân nóng ruột cho nên sai thuộc hạ về báo tin trước.”
Nghe nói Lục Châu và Trần Tử Tô cùng nhau trở về, ta lập tức hiểu Trần Tử Tô đã hoàn thành nhiệm vụ, trong lòng ta vui sướng tới cực điểm, lớn tiếng nói:
“Lệ Cơ! Chuẩn bị hai cái bát, ta muốn cùng họ uống mấy chén.”
Ta bảo Đột Tạ và Sát Cáp Thai ngồi xuống. Lệ Cơ đến trù phòng làm thêm cho chúng ta mấy món đồ ăn.
Sát Cáp Thai nói:
“Thuộc hạ đi giúp vương phi một tay.”
Ta cười nói:
“Để cho nàng ấy tự làm đi, các ngươi cùng ta uống rượu.”
Đột Tạ hiển nhiên rất đói bụng, hắn rót một chén rượu lớn uống cạn, lại gắp hai khối thịt bò nhét vào trong miệng, nhai một hồi mới nói:
“Lần này thuộc hạ theo Trần tiên sinh tới Ô Khố Tô thành, đầu tiên là tới gặp...”
Hắn đột nhiên dừng lại một chút, cười nói:
“Chủ nhân có thể đoán ra Trần tiên sinh bái phỏng người nào không?”
Ta ngơ ngác, thầm nghĩ:
“Đột Tạ hỏi câu này, hiển nhiên người đầu tiên là Trần Tử Tô bái phỏng không phải là Thác Bạt Thuần Chiếu, Thác Bạt Thọ Hữu càng không thế. Trước khi đi Trần Từ Tô đã nói với ta, Thác Bạt Thọ Hữu khó thành người tài, không có lý do gì tiên sinh lại đi bái phỏng hắn cả. Chẳng lẽ là Xích Lỗ Ôn?”
Nhưng ta lập tức nghĩ lại, chuyện này lại càng không có khả năng.
Sát Cáp Thai nói:
“Đột Tạ, ngươi đừng lề mề nữa, nói mau đi!”
Ta lúc này bỗng nhiên nghĩ tới một người, bật thốt lên nói:
“Chẳng lẽ là An Dung công chúa?”
Đột Tạ cười nói:
“Chủ nhân quả nhiên lợi hại, chuyện này cũng bị người đoán trúng.”
Thực ra ta cũng không tin vào điều mình nói, Trần Tử Tô có thể đến đi tìm An Dung thì đúng là một chuyện ngoài dự liệu của ta.
Đột Tạ nói:
“Trần tiên sinh muốn tìm An Dung công chúa, thuộc hạ tận lực ngăn cản, trước kia nàng ta muốn làm hại chủ nhân, hơn nữa hiện giờ chủ nhân đã là thái tử, mẫu thân và huynh trưởng của nàng ta đều mang cừu hận với người. Thuộc hạ cho rằng Trần tiên sinh nếu như tìm nàng ta chẳng phải là dữ nhiều lành ít hay sao?”
Hai hàng lông mày của ta giãn, ra ý đồ của Trần Tử Tô ta đã đoán được vài phần, An Dung là lúc trước muốn đối phó ta, nguyên nhân có lẽ là ta là một cản trở cho huynh trưởng nàng lên làm thái tử.
Nhưng hiện giờ Hưng vương Long Dận Thao đã bị ta phá hỏng tiền đồ, phải lưu vong đến Sở Cơ, bị ta quản chế.
Tĩnh Đức phi cũng đã bị đẩy vào lãnh cung, địa vị của ta bây giờ khác hẳn ngày xưa, An Dung có lẽ cũng phải suy nghĩ tới chuyện này.
Đột Tạ nói:
“Thuộc hạ vốn tưởng rằng An Dung công chúa sẽ gây bất lợi, ai ngờ An Dung công chúa lại vui vẻ tiếp kiến, trò chuyện hòa hợp với Trần tiên sinh.”
Ta nhiều hứng thú nói:
“Bọn họ nói những thứ gì?”
Đột Tạ nói:
“Trần tiên sinh nói chuyện gì với nàng ta, thuộc hạ không biết, nhưng mà sau khi tiên sinh nói chuyện với An Dung công chúa xong, nàng ta nhanh chóng an bài cho tiên sinh gặp mặt Thác Bạt Thuần Chiếu, hơn nữa lại còn hết sức thúc đẩy chuyện đưa Lục Châu công chúa trở về.”
Xem ra chuyện như thế nào có lẽ phải đợi Trần Tử Tô trở về mới biết được, nhưng qua những từ ngữ mà Đột Tạ miêu tả, ta có thể hiểu được một phần.
Sát Cáp Thai cảm thán nói:
“Chủ nhân cuối cùng cũng có thể đoàn tụ với vương phi.”