Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 381: Thân tình.. (1)




Ta bình tĩnh nói:

“Người kết minh với Yên quốc là ta, chứ không phải là toàn bộ Đại Khang!”

Hứa Vũ Thần cố ý tỏ vẻ kinh ngạc:

“Ý của thái tử là... Người không đại diện cho Đại Khang kết minh với Yên quốc?”

Ta lạnh lùng nói:

“Biên giới phía đông của nước Hàn không giáp với lãnh địa của ta, quân đội của ta đương nhiên không thể nào tiến công từ lãnh địa của người khác được, huống chi, ta cũng không có dự định tấn công nước Hàn.”

Hứa Vũ Thần nói:

“Thái tử nếu như không muốn xuất binh, vậy thì nói tới chuyện kết minh làm gì?”

Hứa Vũ Thần này chẳng có chút nào sợ hãi.

Ta đã sớm tính tới chuyện Yên quốc bị ép tới tuyệt cảnh, Hứa Vũ Thần lời nói câu này tám phần mười chỉ là ý cá nhân, chứ không phải là ý của Lý Triệu Cơ, nên lập tức mỉm cười nói:

“Đã như vậy, việc kết minh Khang Yến dừng lại thôi!”

Hứa Vũ Thần ngơ ngác, hắn nghĩ không ra ta sẽ một câu phủi sạch như vậy, nhưng mà lập tức hắn khôi phục lại bình thường, mỉm cười nói:

“Thái tử điện hạ chắc là hiểu lầm của ý của hạ quan, Vũ Thần chỉ muốn hỏi thái tử sẽ trợ giúp Yên quốc như thế nào?”

Ta ha hả nở nụ cười, trong lòng lại càng cơ cảnh hơn đối với sự giảo hoạt của Hứa Vũ Thần thêm vài phần.

Ta mỉm cười nói:

“Nếu như chúng ta đã kết minh, vậy thì ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, ta có thể cung cấp cho Yên quốc những vật tư cần thiết, hơn nữa, khi tất yếu cũng có thể phái quân đội.”

Hứa Vũ Thần nói:

“Thái tử cỏ thể cho biết Yên quốc cần phải trả những gì hay không?”

Ta thưởng thức gật đầu, nói chuyện với loại người thông minh đúng là tiết kiệm được không ít khí lực. Ta bình tĩnh nói:


“Những vật tư này ta sẽ không cho không các ngươi, mà ta sẽ lấy giá trị thường hiện tại bán cho Yên quốc.”

Hứa Vũ Thần trên mặt ra vẻ vui mừng, nói:

“Điều kiện của thái tử điện hạ vô cùng hào phóng.”

Hắn đương nhiên là hiểu rõ, nếu như chiến tranh xảy ra thì giá vật tư sẽ tăng lên, tới lúc đó sợ rằng không chỉ có giá gấp mười hiện giờ.

Hứa Vũ Thần từ trong tay áo lại lấy một danh sách, cung kính dâng lên.

Ta mở ra nhìn, trong đó ghi danh sách những thứ cần thiết, ta nở nụ cười. Hứa Vũ Thần quả nhiên là chu toàn, một lần đi có thể hoàn thành được nhiệm vụ cần thiết.

Hứa Vũ Thần nói:

“Trên đó có ghi những thứ Yên quốc cần, kính xin thái tử điện hạ mau chóng an bài giúp.”

Ta đem danh sách đặt lên bàn mỉm cười nói:

“Hứa đại nhân yên tâm, trong vòng mười ngày ta sẽ chuẩn bị xong vật tư cho các ngươi.”

Hứa Vũ Thần nói:

“Ngày vật tư tới biên giới Yên quốc cũng chính là ngày thanh toán tiền.”

Ta hứng thú nói:

“Hứa đại nhân, có này ta rất muốn hỏi ông.”

Hứa Vũ Thần nói:

“Thái tử xin cứ hỏi, Vũ Thần biết điều gì sẽ không giấu diếm.”

“Yên vương phái ông tới đây, có nói cho ông biết cái giá cao nhất có thể chấp nhận không?”

Hứa Vũ Thần nói:
“Bây giờ thải tử điện hạ nói câu này, hình như là không còn ý nghĩa thì phải?”

Hắn dừng một chút, mới thần bí nói:

“Nói chung là cao hơn giá hiện tại nhiều lắm!”

Ta ha hả phá lên cười, Hứa Vũ Thần này quả nhiên giảo hoạt thú vị, nghĩ không ra thủ hạ của Lý Triệu Cơ lại có nhân vật thế này, nếu như Yên quốc triển khai mua một số lượng lớn vật tư, cũng đại biểu cho việc ngày chiến tranh của hai nước Yên Hàn cũng sắp tới gần.

Sau yến tiệc buổi trưa, Hứa Vũ Thần rời khỏi Lục Hải Nguyên. Hắn để lại cho ta một ấn tượng tương đối sâu sắc, với trí tuệ của hắn sao không nghĩ ra nguyên nhân thực sự của việc ta muốn kết minh với Yên quốc.

Có thể Lý Triệu Cơ cũng nghĩ ra điểm này, nhưng vẫn phải đồng ý gia nhập liên minh, họ cũng chẳng có lựa chọn nào khác. Có được thủ hạ như vậy, chứng tỏ Lý Triệu Cơ cũng không phải là một nhân vật đơn giản.

Sắc mặt Lang Thứ tái nhợt nằm ở trên giường, có thể nhận ra hai mươi quân côn này đúng là không nhẹ. Thấy ta đi vào trong trướng, hắn muốn đứng lên, nhưng lại chạm tới chỗ đau, bật kêu thành tiếng.

Ta vỗ vỗ vai hắn nói:

“Thế nào? Trong lòng ngươi có phải là không phục hay không?”

Lang Thứ nói:

“Chủ nhân, Lang Thứ không dám.”

Ta mỉm cười nói:

“Nếu nói như vậy, thì trong lòng ngươi chắc chắn là không phục?”

Lang Thứ nói:

“Hứa Vũ Thần kia chẳng qua chỉ là sứ thần của Yên quốc, sao chủ nhân lại coi trọng hắn như vậy?”

Ta trịnh trọng nói:

“Tạm thời không nói tới năng lực cá nhân của Hứa Vũ Thần, mà hắn là sứ giả của Yên quốc, nước với nước gặp nhau không thể có chỗ thất lễ. Ta với ngươi có thể là tay chân, là huynh đệ, thế nhưng ở trước mặt mọi người, mọi hành động của chúng ta đều phải tuân thủ theo thân phận, nếu như ngươi có chỗ nào đó thất lễ, ta đương nhiên phải phạt ngươi rồi.”

Lang Thứ xấu hổ nói:

“Lang Thứ biết sai rồi.”

Ta mỉm cười nói:


“Chuyện này cũng không trách ngươi được, với lễ nghi chắc ngươi không hiểu gì, như vậy đi, hôm nào đó ngươi bảo Dịch An giảng giải cho ngươi một chút, sau này sẽ không tái phạm nữa.”

Lang Thứ nói.

“Chủ nhân yên tâm, Lang Thứ nhất định dốc lòng học tập, sẽ không làm ra chuyện gì thất lễ.”

...

Lúc Trần Tử Tô trở về, ta tự mình suất lĩnh một nghìn kỵ binh tới phía bắc của Lục Hải Nguyên đón tiếp.

Nghĩ tới bóng hình nhỏ nhắn đáng yêu của Lục Châu, trong lòng ta không khỏi kích động, thời gian này chắc chắn là nàng chịu khổ rất nhiều.

Buổi sáng nay, Lục Hải Nguyên nổi gió to, cho tới tận giờ ngọ, gió vẫn không hề yếu hơn, trái lại càng lúc càng lớn.

Ta bảo thủ hạ dựng trướng bồng nơi biên giới, im lặng đợi nhóm người của Trần Tử Tô trở về.

Sát Cáp Thai nhiều lần mời ta nhập trướng nghỉ ngơi, ta đều kiên trì đứng ở bên ngoài chờ.

Sát Cáp Thai nói:

“Chủ nhân, hành trình của bọn họ phải đi ngược gió, hay là chúng ta vào trong chờ một lát.”

Ta lắc đầu, giật cương ngựa cho nó tiến lên hai bước, nói:

“Đột Tạ sao vẫn chưa trở về?”

Sát Cáp Thai cười nói:

“Chủ nhân quá mức nóng ruột, hắn vừa mới xuất phát, sao có thể trở về nhanh như vậy?”