Tâm Chiến

Chương 11




Thanh niên bình tĩnh dịch eo, động tác tinh tế này làm cho nam nhân trên người hắn cũng từ từ di chuyển theo, nam nhân thấy rất rõ thanh niên gật đầu với anh một cái rất nhẹ, như thể đang đáp lại ánh mắt trước đó của anh. Mà hai tên lưu manh kia nhìn thấy hai người bọn họ hoàn toàn không coi ai ra gì làm ra hành vi ' mập mờ ', đang định nhào lên đánh......

Lúc này ——

Nam nhân thành thục liền đứng lên, chỉnh sửa lại quần áo......

Nam nhân rất tự nhiên kéo thanh niên đứng dậy, thanh niên đứng vững ở trong bóng tối, hỏi hai tên côn đồ: " Muốn nhìn tao?" Hắn nói xong, rồi mới từ trong bóng tối đi ra.

Thanh niên đeo kính râm và đội mũ lưỡi trai, căn bản là không nhìn rõ lắm. Cơ mà, hai tên côn đồ yêu cầu thanh niên gỡ mũ xuống, cả kính râm cũng vậy......

" Ờ." Thanh niên chỉ bình tĩnh đáp một tiếng, liền với tay tháo kính râm xuống.

Chỉ nghe " rắc " hai tiếng ——

Cái kính râm trong tay thanh niên nhanh như chớp đập mạnh vào mặt một tên lưu manh trong đó, mà tên lưu manh còn lại vẫn còn chưa kịp phản ứng, thanh niên liền trực tiếp gỡ mũ xuống chụp vào đầu tên lưu manh kia, không nói hai lời vung mạnh một quyền......

Động tác của thanh niên khá là lưu loát.

Đánh cho hai tên kia nằm xõng xoài trên mặt đất, đao rơi xuống đất phát ra tiếng vang, những người đã đi ra hẻm nhỏ trước đó nghe được động tĩnh lập tức quay trở lại......

Nguy rồi......

Nam nhân đang sửa sang lại quần áo, nhìn thấy ở lối vào hẻm nhỏ xuất hiện không dưới mười người, anh theo bản năng nhìn vào một góc cua, mặc dù đó là một ngõ cụt nhưng tường cũng không cao......

Anh quăng cho thanh niên bên cạnh một cái nhìn nhẹ nhàng, thanh niên kia hiểu ý lập tức lui về sau hai bước, nam nhân cũng lui lại hai bước, sau đó, chỉ nghe được vài tiếng choang choang rầm rầm, những két bia chất đống trong con hẻm bị nam nhân và thanh niên đạp ngã ra đầy đất, vừa vặn cản đường mấy tên côn đồ kia.

Hai người thấy thế liền lập tức chạy sâu vào trong, hai người tay chân nhanh nhẹn lần lượt trèo qua bức tường, nhưng mà trên đường phố bên này cũng có rất nhiều người đang tìm thanh niên, mà giờ phút này ——

Có hai người đang tìm kiếm trước mặt bọn họ, bởi vì đưa lưng về phía bọn họ, nên hoàn toàn không nhìn thấy bọn anh, hai người ăn ý chia nhau đi đến sau lưng hai người kia, giữ im lặng bịt chặt miệng hai người lại, nhanh chóng đánh ngất hai người kia rồi kéo ra sau, rất bình tĩnh chỉnh sửa lại quần áo, hai người liếc nhau một cái, nam nhân nhìn thấy bên ngoài còn rất nhiều người.

" Đợi lát nữa tôi đi ra ngoài trước, cậu đi theo sau tôi, đừng để mất dấu, bây giờ ở bên ngoài hình như không còn nhiều người như trước nữa." Cổ Tư Hoành nấp sau con hẻm, nhìn ra bên ngoài một vòng.

" Ừ." Thanh niên kia trốn ở góc cua đối diện anh, mái tóc vàng lộn xộn nhưng không mất mỹ cảm như ngọn lửa đang cháy rực trong gió, toàn bộ cơ thể thanh niên cũng lộ ra hơi thở nóng rực như ngọn lửa.

Cổ Tư Hoành hỏi tên hắn là gì, anh không biết phải xưng hô với đối phương như thế nào, mà đối phương chỉ nói đơn giản hai chữ: " Tung Hào ".

Người tên Tung Hào này Cổ Tư Hoành từng nghe nói qua, trong tư liệu cấp trên cho anh có người này, nhưng tài liệu chi tiết cũng không nhiều, người này là con nuôi của một trong bốn đại ca đường khẩu của Hán Đường ở Nam khu, gần đây ầm ỹ rất căng với người của bang phái lớn nhất Bắc khu, Tung Hào này ở Nam khu có rất nhiều án cũ, không khỏi khiến Cổ Tư Hoành nhìn Tung Hào thêm vài lần, mà lúc này Tung Hào lại dùng ánh mắt ra hiệu nam nhân " Có thể đi rồi ".

Sau đó, hai người một trước một sau không chút hoang mang đi ra con hẻm nhỏ, Cổ Tư Hoành sắc mặt như thường đi trước, Tung Hào thì không dấu vết khẽ cúi đầu, bình ổn đi ở phía sau Cổ Tư Hoành.

Thế nhưng.

Hai người vừa ra khỏi hẻm nhỏ, đã thấy ven đường có tám chín tên lưu manh không mang vũ khí đang đứng rải rác ở bên đường, Cổ Tư Hoành thả chậm bước chân, đứng song song với Tung Hào, anh che chắn vết thương trên cánh tay Tung Hào.

Bầu không khí xung quanh ép tới cực thấp, những tên côn đồ trước đó còn đang nói chuyện, nhìn thấy hai người bọn họ đi ra, lại đột nhiên rơi vào im lặng, đều nhìn chằm chằm vào cả hai.

Lập tức.

Trên đường phố vắng ngắt, gió đêm hình như cũng trở nên ngột ngạt hơn, ép tới nỗi làm người ta rất không thoải mái......

Cổ Tư Hoành nghiêng đầu trầm trọng nhìn Tung Hào bên cạnh một cái, nhìn thấy Tung Hào cho anh một ánh mắt, lúc này, anh liền nghe được Tung Hào gọn gàng thốt ra một chữ: " Chạy ——"

Gần như là cùng một lúc——

Đám người đang nhìn chằm chằm bọn họ cũng lập tức đuổi theo: " Này, bọn họ ra rồi, ở bên này, mau cầm vũ khí đuổi theo, đừng để bọn họ chạy thoát!" Những người đó huýt sáo, những người trong hẻm nhỏ lập tức chạy theo ra ngoài.