Tâm Chiến

Chương 12




Trong lúc nhất thời.

Một đám người đuổi theo bọn họ, Tung Hào xuất thủ nhanh, hung ác, chuẩn, chỉ chớp mắt đã quật ngã mấy tên, mà bên chân Cổ Tư Hoành cũng nằm mấy tên lưu manh đang kêu rên.

Nhân lúc những người đó còn chưa đứng lên, mà người phía sau còn chưa đuổi kịp, Cổ Tư Hoành giương mắt nhìn về phía Tung Hào.

" Đi bên này." Tung Hào nghiêng đầu với nam nhân, ra hiệu anh cùng rút lui, mái tóc ngắn màu vàng rối bù của Hắn đang điên cuồng phất phới.

Nam nhân thành thục tự nhiên là đi theo thanh niên, hai người một tay chống lên lan can bên lề đường, lần lượt nhẹ nhàng nhảy qua lan can, tư thế khác nhau, lại đều nhanh nhẹn như nhau......

Lập tức, hai người trực tiếp xuyên qua đường lớn vắng vẻ trống trải, trốn vào con đường cũ trong con hẻm phía đối diện, nhưng con đường phía trước lại bị một cánh cổng sắt to lớn chặn lại.

Hai người trực tiếp đạp lên cổng sắt, nhanh chân trèo lên......

Người Bắc Đường rất nhanh đã đuổi tới ——

Chân Cổ Tư Hoành bị túm lại, bị người kéo mạnh một phát, làm cho cả người anh đều trượt xuống, cũng may Tung Hào kịp thời ôm lấy hông anh, nhấc mạnh anh lên: " Đá hắn xuống." Tung Hào áp vào tai nam nhân thấp giọng nhắc nhở.

Rất nhanh.

Dưới cổng sắt liền ngã một đống người lăn lộn gào thét, mà hai người thì nhanh chóng vượt qua cánh cổng sắt, đứng vững ở trước tòa nhà tối thui này, phía trước vẫn không có đường có thể đi, tòa nhà này bỏ hoang, đang chờ để dỡ bỏ.

Cổ Tư Hoành toát mồ hôi, anh bình tĩnh lau sạch mồ hôi trên trán, nhìn về phía ngoài cổng sắt đang bị đập rầm rầm: " Cậu tìm thử xem có con đường khác đi ra ngoài không, bên này để tôi canh." Anh không nóng không vội nói xong, liền thấy có hai người có vẻ rất biết đánh nhau vượt qua cổng sắt trực tiếp nhảy xuống.

Lúc này.

Tung Hào đạp cánh cửa sắt bị xích sắt lớn khóa lại dưới lầu, nhưng cánh cửa vẫn không nhúc nhích tí nào, xích sắt không mở được: " Ở đây không có đường." Tung Hào không đau không ngứa nói bốn chữ.

Ở đây không có đường......

Cổ Tư Hoành còn chưa kịp nói chuyện, nắm đấm của đàn em Bắc Đường đã bạo lực lao tới, chỉ nghe một tiếng 'bốp' nhẹ nhàng, nam nhân đã nắm chặt nắm đấm của đối phương.

Đối phương có vẻ kinh ngạc muốn rút tay về, nhưng lại bị nam nhân bóp chặt, rút kiểu gì cũng rút không được.

" Mẹ nó, mau buông tay cho ông!" Nắm tay của tên đàn em sắp bị nam nhân bóp nát, gã chửi ầm lên, " XX mày, chờ lát nữa anh em của chúng tao đến, mày chết chắc!"

" Tôi sợ quá cơ." Cổ Tư Hoành vững vàng thốt ra bốn chữ, trên mặt nam nhân không có chút sợ hãi nào, ngược lại còn lộ ra mấy phần ý cười......

Một tên đàn em khác muốn tiến lên đánh lén Cổ Tư Hoành, nhưng lại bị Cổ Tư Hoành nhẹ nhàng liếc một cái, nam nhân cố ý nhắc nhở gã ta một câu: " Cẩn thận đằng sau cậu."

" Mẹ mày chứ đằng sau...... Tên đàn em còn chưa tới gần Cổ Tư Hoành, đã bị Tung Hào ghìm chặt cổ từ phía sau, kéo tới gần cổng sắt rồi đập mạnh vào trên cổng, làm cho những tên đang muốn leo lên bên ngoài bị chấn động rớt xuống.

Mà bên này, Cổ Tư Hoành đấm một đấm vào mắt trái tên đàn em, thả người đã bị anh bóp đến xương cốt kêu răng rắc ra: " Cậu trai trẻ, không nên đánh nhau đâu, chướng tai gai mắt lắm." Anh không thích người trẻ tuổi không có lễ phép.

Tên đàn em bị anh đánh đến hoa mắt, nhưng vẫn muốn tiếp tục đánh anh, anh trực tiếp cho con mắt còn lại của gã ta một quyền, anh đánh không nặng lắm, không dùng toàn lực, nhưng đủ để làm cho hai mắt đối phương hiện ra hai quầng thâm.

Cổ Tư Hoành thấp giọng lẩm bẩm một câu: " Đang yên đang lành lại đâm đầu vào hắc đạo, giỡn uy phong giỡn tính cách cũng chỉ tự mình chuốc lấy khổ thôi." Anh xử lý xong cậu trai trẻ không hiểu chuyện, liền nhìn thấy Tung Hào đang siết choáng tên đàn em rồi ném mạnh vào cổng sắt.

Lúc này, bên ngoài có người lấy chìa khóa mở cổng sắt ra —