Tâm Bệnh Là Em

Chương 54: Ngoại Truyện 4: Có Người Để Ỷ Lại




 

Edit: Núi Nhỏ Bán Manh

Beta: Jen

—-

Ngày đầu tiên đi làm, Tần Tang thức dậy rất sớm.

Cô trang điểm sau đó chuẩn bị bữa sáng thịnh soạn cho mình và Yến Cẩm Ngôn.

Trên bàn ăn, Yến Cẩm Ngôn nhìn cô vui mừng như thế, không khỏi cong môi, “Bà Yến, có cần anh đưa đón không?”

Tần Tang hớp một ngụm cháo, đầy miệng, phồng má lắc đầu.

Cô cảm thấy, vì mình đang tìm kiếm giá trị bản thân nên cẩn thận một chút.

Tốt hơn là không nên quá mức gây chú ý.

Dù là Yến Cẩm Ngôn hay là chiếc xe của anh, cũng quá bắt mắt với những nhân viên văn phòng bình thường.

Tần Tang sợ mình quá khác thường, không thể nhanh chóng hòa nhập với môi trường làm việc, cô muốn thiết lập quan hệ tốt với đồng nghiệp trước đã.

Sau khi nuốt ngụm cháo, Tần Tang nói: “Huỳnh Huỳnh đã chỉ cho em một số quy tắc sinh tồn ở văn phòng rồi.”

Cô nói điều này để trấn an Yến Cẩm Ngôn.

Dù sao cô cũng đã làm việc ở công ty của bọn họ lúc trước rồi, nhưng thời gian rất ngắn, công việc có chút bận rộn, đồng nghiệp cũng chỉ là những người gặp qua gật đầu một cái.

Lần này đi làm ở công ty truyện tranh, Tần Tang hạ quyết tâm phải cắm rễ sâu.

Vì vậy, cô đã chuẩn bị rất nhiều khi quyết định làm ở đó.

Nhìn thấy cô nghiêm túc như vậy, Yến Cẩm Ngôn không thể nói thêm gì nữa.

Anh tự hỏi, với tính tình của Tần Tang, thì không ai có thể ức hiếp cô được.

——

Nhưng tình hình thực tế lại vượt qua những gì Yến Cẩm Ngôn và Tần Tang tưởng tượng

Trong văn phòng của Tần Tang có một quy tắc bất thành văn*. Mỗi người mới tới đều phải trải qua thử nghiệm.

(Quy Tắc Bất Thành Văn*: Không viết thành văn bản nhưng lại được tuân thủ theo)

Tóm lại, người mới phải không? Trong tháng đầu tiên, bạn phải khổ sở một chút.

Người xưa có câu, chịu đựng được khó khăn, thử thách mới là người tài.

Tần Tang là người mới trong nhóm, nhân viên cũ tất nhiên sai bảo cô.

Nếu như Tần Tang chất vấn, mọi người đều nói lúc họ là tân binh cũng như thế này thôi.

Điều này có nghĩa là nếu Tần Tang không chịu được, cô cũng có thể từ chức.

Tần Tang nghĩ đến chỉ có một tháng, cô cảm thấy mình có thể chịu đựng được.

Nhưng sau một tháng này, cô phải tìm cách thay đổi quy tắc bất thành văn này, biến mình trở thành người mới cuối cùng bị vắt kiệt sức mới được.

Tần Tang không nói cho Yến Cẩm Ngôn biết chuyện này.

Nhưng trong một tháng này, cô đi sớm về muộn, mỗi ngày đều mệt đến mức ngủ thiếp đi, mọi việc Yến Cẩm Ngôn đều nhìn thấy trong mắt.

Ban đầu anh còn tưởng rằng Tần Tang chưa điều chỉnh được trạng thái làm việc, cũng chưa thích ứng với cường độ làm việc nên mới mệt mỏi như vậy.

Nhưng đã hơn nửa tháng trôi qua, trạng thái của Tần Tang vẫn vậy.

Thấy cô mệt mỏi, Yến Cẩm Ngôn cũng không đành lòng bắt nạt cô, đêm nào cũng ôm cô vào lòng mà ngủ.

Cuộc sống như vậy trôi qua hai mươi ngày, Yến Cẩm Ngôn thật sự không chịu được nữa.

Anh càng ngày càng cảm thấy có gì đó không ổn, anh đã hỏi Tần Tang một lần, nhưng lại bị cô nói qua loa để ứng phó, anh cũng không hỏi nữa.

Sau khi suy nghĩ lại, Yến Cẩm Ngôn vẫn gửi cho Tần Niệm một tin nhắn WeChat.

Bởi vì theo như Yến Cẩm Ngôn biết, công ty truyện tranh nơi Tần Tang làm việc đã từng hợp tác với Tần Niệm, nên anh cho rằng Tần Niệm sẽ biết chuyện.

Tần Niệm hứa sẽ giúp anh hỏi thăm tình hình của Tần Tang, vì vậy hai ngày sau, Yến Cẩm Ngôn mới biết tình hình thực tế ở công ty Tần Tang.

Lúc biết chuyện, anh đang có cuộc họp nội bộ với Tần Chu và Yến Từ.

Nhìn thấy tin tức từ Tần Niệm, sắc mặt anh thay đổi ngay lập tức.

Có một cảm giác áp bức từ người anh, tỏa ra khiến người ta ngạt thở.

Vì vậy mà người đang nói là Yến Từ bị dọa sợ: “Em, em đã nói gì sai sao?”

Tần Chu nghi ngờ nhìn Yến Từ, sau đó theo ánh mắt mà nhìn Yến Cẩm Ngôn.

Trong phòng họp im lặng một hồi, Yến Cẩm Ngôn đứng lên, vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Tôi có việc gấp phải làm, đi trước.”



“Hả?” Yến Từ ngẩn người, Tần Chu cũng khó hiểu.

Vậy kế hoạch phát triển công ty trong tương lai thì sao? Dừng lại hay trực tiếp bỏ qua?

“Có chuyện gì mà gấp vậy?” Yến Từ lẩm bẩm.

Tần Chu bên cạnh yên lặng thu dọn hồ sơ trên bàn, cười nhẹ nói: “Còn có thể có chuyện gì.”

Khoé môi Yến Từ giật giật, “Đúng vậy, ngoại trừ em gái của anh, chị dâu của em còn có thể là chuyện gì nữa.”

Tần Chu khẽ cười, “Cũng tốt.”

Yến Cẩm Ngôn có thể coi Tần Tang là người quan trọng nhất trong mọi việc, đây là điều mà Tần gia mong đợi.

—–

Buổi chiều 5 giờ 30, Tần Tang hiếm khi tan sở đúng giờ.

Vẫn còn chín ngày nữa mới kết thúc kỳ thử nghiệm người mới, cô rõ ràng cảm thấy ở trong văn phòng, mọi người đối với cô tốt hơn nhiều rồi.

Tuy rằng mỗi ngày vẫn còn nhiều việc phải làm, nhưng ít nhất Tần Tang đã dần dần hòa nhập với phòng của mình.

Cô trăn trở, muốn thay đổi một tác phong tập thể thì trước hết bản thân phải hòa nhập vào tập thể và trở thành một phần của nó đã.

Nếu vậy cô cũng có quyền chỉ ra những sai lầm của họ, phải không?

Nói tóm lại, để thoát khỏi quy tắc bất thành văn của kỳ thử nghiệm người mới này, Tần Tang đã sẵn sàng cho một trận chiến kéo dài.

Khi bước ra khỏi tòa nhà công ty, Tần Tang lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gửi tin nhắn cho Yến Cẩm Ngôn, hỏi anh mấy giờ tan làm, hỏi anh có muốn hẹn hò buổi tối hay không.

Hôm nay hiếm khi cô tan làm sớm, cô cũng nên ở bên Yến Cẩm Ngôn.

Cô đã làm việc mệt mỏi một thời gian rồi, vì vậy cô không thèm để ý đến Yến Cẩm Ngôn, trực tiếp bỏ qua anh.

Tần Tang nghĩ đến hôm nay sẽ bù đắp cho chồng mình.

Kết quả vừa mới bước ra lại nghe người khác nói, là hai người đồng nghiệp phía trước cô.

“Trời ạ, có soái ca kìa!”

“Anh ấy đâu?”

“Ngay bên kia đường, đang dựa vào cửa xe? Mẹ kiếp, là Maserati, cao phú soái*.”

(Cao Phú Soái*: dịch ra thuần Việt nghĩa là “cao to, giàu có, đẹp trai”. Cụm từ này chuyên dùng để chỉ mấy anh chàng đại gia vừa trẻ đẹp, vừa giàu có, lại vừa trí thức.)

“Chiếc xe đó có vẻ là phiên bản giới hạn Centenary của Ermenegildo Zegna.”

“Phiên bản giới hạn sao? Minh tinh à?”

“Chúng ta lại gần chụp lén đi.”

Từng người từng người đi lên gần vỉa hè, Tần Tang nghe thấy tiếng bàn tán cũng ngẩng đầu nhìn về hướng đồng nghiệp nói.

Sau đó cô nhìn thấy người đang dựa vào cửa xe, người đàn ông chân dài, nhìn cô vẫy tay.

Tần Tang: “…”

Cô thật sự không ngờ rằng, người mà đồng nghiệp bí mật chụp lén lại là Yến Cẩm Ngôn… Tại sao anh lại ở đây?

Tần Tang lộ vẻ nghi hoặc, còn chưa kịp suy nghĩ thì đèn xanh ở ngã tư đã bật sáng, anh vẫy tay với cô, đôi chân thon dài của người đàn ông bước đến cạnh cô.

Trên đường đi, không biết anh đã thu hút được bao nhiêu người qua đường rồi nhỉ?

Cuối cùng, những ánh mắt này theo sát trên người Yến Cẩm Ngôn, tập trung vào Tần Tang.

Còn chưa đi xa, tất cả đồng nghiệp đều dừng lại, từng người một như ăn dưa nhìn về phía Tần Tang.

Tần Tang căng thẳng, cô thầm thở dài chấp nhận hiện thực, cho đến khi người đàn ông đứng yên trước mặt mình.

“Sao anh lại ở đây?” Giọng nữ rất thấp, có chút chán nản.

Vì nhiều yếu tố, cô vẫn chưa nói với Yến Cẩm Ngôn về tình hình của mình trong công ty.

Kết quả, Yến Cẩm Ngôn rất tự nhiên nắm lấy tay cô, nhướng mắt liếc nhìn tòa nhà công ty Tần Tang, trầm giọng nói: “Em vào nghề lâu như vậy, không mời đồng nghiệp ăn cơm sao? Mời một bữa để anh làm quen với họ.”

Tần Tang ngơ ngác nhìn anh, “Ăn cơm?”

Cô còn chưa nghĩ đến việc mời họ một bữa cơm tối.

“Hạ Huỳnh không nói cho em biết, bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm sao*?” Người đàn ông xoa lọn tóc cô nói: “Đi thôi, chọn ngày chi bằng hôm nay.”

(Bắt Người Tay Ngắn, Cắn Người Miệng Mềm*: nhận được lợi ích từ người khác thì dù có chuyện gì cũng phải ăn nói nhún nhường hơn.)

Tần Tang: “…”

Cô nghĩ đến bây giờ mọi người đều tan tầm về hết rồi, mời thế nào được?

Kết quả hai người kia lại rất nhiệt tình, nói muốn gửi tin nhắn đến nhóm trong công ty giúp Tần Tang.



Lúc này, Tần Tang mới biết công ty còn có một nhóm riêng như vậy.

——-

Bảy giờ tối, tại một nhà hàng Nhật Bản cách công ty của Tần Tang không xa.

Yến Cẩm Ngôn mời khách, đặt hai phòng riêng lớn của nhà hàng.

Tần Tang nhìn thoáng qua, đồng nghiệp trong công ty tới gần hết.

Có cả phó lãnh đạo của công ty.

Chủ của nhóm WeChat đã thêm Tần Tang làm bạn, cũng kéo Tần Tang vào nhóm.

Tần Tang phát hiện tất cả đồng nghiệp đều ở trong nhóm, cô là người cuối cùng.

Tần Tang nhất thời cười không nổi. Ngồi vào bàn, cô cũng không có cảm giác ngon miệng.

Ngồi bên cạnh, Yến Cẩm Ngôn đang gắp rau cho cô, khi nhận được những lời khen ngợi từ mọi phía, nét mặt của anh vô cùng bình thản.

Chỉ riêng chiếc xe bảy con số kia cũng đủ khiến anh nổi bật trong đám đông.

Hơn nữa, Yến Cẩm Ngôn cũng giới thiệu sơ qua về bản thân rồi.

Trong bữa tiệc, Yến Cẩm Ngôn luôn chu toàn, vừa đối phó với đồng nghiệp của Tần Tang, vừa chăm sóc cô cẩn thận.

Vì vậy không khí cho bữa ăn này vẫn diễn ra hài hòa.

Một lúc sau, Tần Tang thả lỏng một chút, chuyên tâm lấp đầy bụng của mình đã.

Khi bữa ăn kết thúc, người đàn ông ôm eo cô một cách trìu mến, trầm giọng cười nói với đồng nghiệp: “Thực ra, bữa ăn này lẽ ra phải được mời sớm hơn, nên mời lúc Tang Tang nhà tôi mới vào công ty mới phải.”

“Lý do chính là để cảm ơn tất cả mọi người đã cho vợ tôi một trải nghiệm sâu sắc về sự vất vả và mệt mỏi của cuộc sống lao động.”

Nói đến đây giọng điệu của anh lạnh hơn rất nhiều.

Ban đầu mọi người đều đang mỉm cười lắng nghe bài phát biểu của anh, lúc này họ đều cứng đờ, cuối cùng cũng nhận ra ý của bữa ăn nghĩa là gì.

Đây là nhân danh chủ đãi khách ăn tối, nhắc nhở từng người một.

Ánh mắt của mọi người bắt đầu né tránh, không khí trong phòng đột nhiên lặng đi.

Tần Tang cũng hiểu ý của Yến Cẩm Ngôn, hai giây sau kinh ngạc, cô kéo tay áo người đàn ông cạnh mình.

Yến Cẩm Ngôn lập tức cong môi, “Hôm nay thật sự quá gấp. Thực xin lỗi vì chiêu đãi không chu toàn.”

“Như vậy đi, hẹn mọi người cuối tháng tôi lại đãi tiệc.”

“Tang Tang, lần sau nhớ gọi tất cả các lãnh đạo của công ty em, họ đều phải đến.”

Tần Tang: “…”

Tại sao cô lại cảm thấy Yến Cẩm Ngôn hình như có chút ác ý thì phải?

Cuối tháng hình như là thời kỳ thử thách người mới của cô kết thúc thì phải?

Khi bữa tối kết thúc đã là mười giờ tối.

Yến Cẩm Ngôn gọi người đến lái xe, anh ngồi ghế sau, đưa tay ôm Tần Tang vào lòng.

Nhìn cô trong lòng mình, anh nhắm mắt hài lòng.

Tần Tang ở trong vòng tay anh, bị mùi rượu nhàn nhạt trên người anh làm cho choáng váng, mơ mơ màng màng nói: “Em không cần anh xen vào, em cũng có thể giải quyết được.”

Cô biết Ngôn Cẩm Yển hẹn bữa cơm cuối tháng phải đưa lãnh đạo công ty tới, bởi vì muốn trước mặt họ nói cái quy tắc bất thành văn này ra rõ ràng.

Nói tóm lại, anh muốn giúp Tần Tang giải quyết vấn đề này.

Nhưng Tần Tang cảm thấy việc này cô cũng có thể tự mình giải quyết, chẳng qua là cách giải quyết hơi vụng về và rườm rà một chút, có thể nói mất hơi nhiều thời gian.

Người đàn ông mở mắt ra, trầm mặc nhìn cô một cái rồi nghiêng người tới, bỏ qua người lái xe, trực tiếp hôn Tần Tang.

Nụ hôn này mang theo hơi rượu thoang thoảng khiến cô càng hôn càng trầm mê.

Cô chỉ cảm thấy người đàn ông kề sát vào cô, môi chạm vào tai cô, giọng nói nhẹ nhàng đầy từ tính, “Em có thể tự mình giải quyết mọi chuyện, vậy sự tồn tại của anh còn có ý nghĩa gì?”

“Không được nói không với chồng của mình.”

Tần Tang nghe vậy, vành tai đỏ bừng, cả khuôn mặt cũng bị nhuộm đỏ theo, không che giấu được nụ cười.

Cô thừa nhận rằng cô động lòng rồi, trái tim rung động, trong lòng từng đợt ngọt ngào ập đến.

Tần Tang nghĩ, đây chắc là ý nghĩa của hôn nhân.

Có người để ỷ lại và đồng hành bên nhau.

 

------oOo------